Bút Kí Huyền Môn

Chương 35: Chân nhân tạ thế




Ngọc tiên cô nhìn hai thân thể đang nằm bệt dưới đất một cái rồi quay qua ra hiệu với nam nhân kia một cái ý nói hãy mang họ về đạo quán còn mình lăng không lên không trung bay đi về đạo quán trước 

Tiên cô bay về tới đạo quán thì vẫn thấy Lệ nhi đang quỳ trước tượng thần tam thanh mà cầu khẩn, đôi mắt tuy đang nhắm nghiền nhưng lộ ra trong đó vẻ bất an, thấy vậy thì tiên cô mới khẽ nói 

-không cần cầu bái nữa, họ đang trên đường về tới 

Lệ nhi nghe thấy giọng nói của tiên cô thì thoáng chút giật mình quay đầu lại nhìn, định thần lại một chút mới hành lễ, khẽ nói với giọng kính trọng

-bái thỉnh tiên cô, hai người bọn họ….

-lão đạo Quảng Viễn đã chết, còn tên Dương Vũ kia vẫn còn bình an

Tiên cô nhàn nhạt đáp rồi đi thẳng vào trong, rút ra mấy cây hương trầm đốt lên rồi khẽ nói

-lão tổ, người thực là biết trêu ngươi mà

Lệ nhi đứng một bên khi nghe thấy tiên cô nói là Quảng Viễn chân nhân đã tử nạn thì thoáng qua vẻ buồn bã, nhưng thực tâm nàng vẫn còn một chút an lòng khi nghe tên Dương Vũ kia đã tai qua nạn khỏi

Đúng lúc này bên ngoài cửa viện thì nam nhân kia cũng đã mang hai người bọn họ về, đúng như lời tiên cô nói Quảng Viễn chân nhân xác đã nguội lạnh không còn dương khí, còn về phía Dương Vũ tuy là trọng thương đầy mình nhưng xem ra vẫn không ảnh hưởng đến tính mạng, Lệ nhi thấy như vậy thì chạy đến bên phía hay người bọn họ lay lay người Dương Vũ nhưng cũng không có biến chuyển gì thì có chút hốt hoảng quay lại hỏi tiên cô 

-Dương Vũ, huynh ấy…

Ngọc tiên cô vẫn còn cầm ba cây nhang nghe thấy nàng hỏi vậy thì khẽ thở dài một cái, cắm nhang xuống rồi quay người lại nói

-hắn tạm thời không sao, chỉ là quỷ khí bộc phát xâm chiếm tâm mạch 

Nói rồi đi đến trước người Dương Vũ, tay trái vận chuyển cương khí khẽ chạm vào người hắn, chỉ thấy mặt hắn nhăn lại một cái, ho khan vài tiếng rồi dần dần tỉnh lại, thấy bên cạnh là Lệ nhi thì khẽ mỉm nhăn mặt 

-tôi đã nói nếu đến chiều không thấy chúng tôi quay lại thì phải rời đi ngay, sao cô còn ở đây

Lệ nhi nghe vậy thì có chút ấp úng không biết trả lời làm sao, Ngọc tiên cô thấy hắn đã tỉnh lại còn biết quan tâm nữ nhân như vậy thì có chút bất mãn

-thương thế của ngươi còn chưa lo song, còn muốn quan tâm tới ai

Nghe được giọng nói của tiên cô thì Dương Vũ có chút hốt hoảng, quay người lại định hành lễ thế nhưng vết thương sau lưng lại bắt đầu rỉ máu, khuôn mặt biểu lộ ra cảm xúc thập phần đau đớn, tiên cô thấy hắn khổ sở như vậy thì từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ ném qua cho Lệ nhi nói 

-đem cái này bôi lên lưng hắn, sau ba ngày vết thương sẽ lành 

Nói rồi định bay đi nhưng Dương Vũ lại ngăn cản, thấp giọng hỏi

-sư cô, lúc mà mấy cỗ quan tài vỡ nát con đã phát hiện ra một cấm trận, có phải là sư công đã bày ra không

Tiên cô thấy hắn thắc mắc vậy thì xem ra cũng không muốn nhiều lời, tiếp tục lăng không mà bay đi chỉ nói vọng lại

-sau này ngươi sẽ rõ

Câu nói này càng làm cho hắn thêm tò mò, thế nhưng nội thương lẫn ngoại thương xem chừng khá nặng khiến hắn không còn tâm chí suy nghĩ, vội từ từ bước vào trong nằm trên sàn nhà, phải đợi cho Lệ nhi dìu hắn vào trong thì mới có thể tiến tới bên trên chiếc giường của Quảng Viễn chân nhân nghỉ ngơi, lúc này chợt nhớ ra điều gì mới quay qua nói với Lệ nhi 

-phiền cô tìm một bộ đạo bào, một thanh kiếm gỗ, một con gà trống, một ít giấy tiền vàng mã về đây, chúng ta làm tang sự cho ông ta 

Lệ nhi thấy vậy tuy không muốn hắn lao tâm khổ tứ nhưng mà vì Quảng Viễn chân nhân cũng có ân nghĩa với mình, không muốn để ông ta phải chịu cảnh chết đi không có người khâm liệm nên cũng lật đật chạy đi tìm, vì là nơi quen thuộc nên chỉ một chốc một lát đã tìm ra hết tất cả những gì mà Dương Vũ yêu cầu, đem tới trước mặt hắn 

Dương Vũ lúc này cũng không khá hơn nhưng vẫn cố đứng dậy đi tới chỗ của Quảng Viễn chân nhân, chắp tay hành lễ theo đúng nghi lễ rồi thì thào nói

-mạng này của tôi là do ngài cứu, nhất định tôi sẽ đưa cho cốt của ngài về võ đang 

Ý vị của câu nói của hắn cũng không chỉ có vậy, cũng đều là người trong đạo môn, biết chắc chắn rằng có thể sẽ một ngày vì tróc yêu hàng ma mà chết nhưng vẫn cố dấn thân vào, không vì người đời kính nể, không vì tiền tài danh vọng, chỉ là vì muốn nhân gian không còn tà quỷ quấy phá, dân chúng không còn chịu cảnh sợ thần kính quỷ, đó mới chính là mục đích tu đạo chân chính, một lời khó nói hết, chỉ là sự cảm kích từ thâm tâm, cảm thán về cuộc đời của một đạo sĩ, thật quá là bi đát

Tiếc thương một hồi thì Dương Vũ cùng Lệ nhi mới bắt đầu làm lễ an táng cho ông ta theo đúng nghi lễ của đạo môn, cắt máu gà và một chút máu của Dương Vũ hòa vào vẽ một lá dẫn hồn phù dán lên trước ngực, mặc đạo bào, cài kiếm gỗ đào trong lòng bàn tay, ý muốn sau khi tiến nhập âm ti thì quỷ sai cũng biết đó là pháp sư nhân gian tử nạn sẽ tiếp đón nồng hậu hơn, không bị đối sử như những cô hồn dã quỷ khác, sau một hồi cũng song xuôi, Dương Vũ nói với Lệ nhi cứ đi ngủ trước, còn mình muốn ở lại để đốt cho ông ta một chút vàng mã rồi mới ngủ, sáng hôm sau sẽ hạ táng thế nhưng Lệ nhi không đồng ý, nói hắn đã bị thương thì nên đi nghỉ xớm, sau một hồi kì kèo thì nàng quyết định ở lại với hắn, Dương Vũ thấy nàng cũng không dễ bị lay chuyển nên cũng không khuyên can nữa, vả lại nghĩ rằng Quảng Viễn chân nhân dù gì cũng đã cưu mang mẹ con họ trong xuốt thời gian qua, để nàng đốt cho ông ta một chút tiền giấy cũng là phải đạo.

Hai ngươi cứ ngồi đó không ai nói với ai câu gì, đến khi đã đốt gần hết đống tiền giấy thì Lệ nhi mới cất tiếng 

-chẳng lẽ pháp sư nào cũng phải chịu cảnh này hay sao

Dương Vũ đang suy nghĩ về chuyện gì đó, nghe nàng nói vậy thì khẽ mỉm cười khẽ nói

-chết thì sao, chỉ cần cứu được một người thì dù có vong mạng cũng đáng, đã xác định bước theo con đường này thì một chân đã bước tới cửu tuyền rồi

Một câu này của hắn làm Lệ nhi như nghèn nghẹn ở cổ họng, nhìn hắn mà suy nghĩ xa xôi rồi lại cúi mặt xuống mà tiếp tục đốt tiền vàng, vì hai người ngồi cạnh nhau hơn nữa trước mặt còn có ánh lửa bập bùng nên Dương Vũ dễ dàng nhận ra ánh mắt của nàng, khẽ thở dài nói mông lung

-đôi khi được sinh ra đã là không có lựa chọn, nhưng nếu trời ép ta phải chết thì ta phải nghịch thiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.