Bút Kí Huyền Môn

Chương 26: Bát quang lưỡng hợp tru tà quang




Ngọc tiên cô nghe vậy thì quay qua phía Quảng Viễn chân nhân tỏ vẻ lạnh nhạt nói 

-năm xưa nếu như ngươi nghe lời ta thì đã không sảy ra tình cảnh này 

Quảng Viễn chân nhân cũng chỉ thở dài, vuốt vuốt chòm râu rồi cũng tỏ vẻ hối lỗi 

-thật sự là khi đó ta đã quá nóng vội, nhưng cũng là vì một lòng trừ ma vệ đạo, mong tiên cô lượng thứ

Dương Vũ nghe hai người nói chuyện thì có chút khó hiểu, một lúc sau thấy hai người đã im lặng mới giám lên tiếng hỏi Quảng Viễn chân nhân 

-hai người đang nói gì vậy, có thể kể cho tiểu đồ không?

Ngọc tiên cô nghe vậy thì liếc hắn một cái, rồi lại liếc nhì Quảng Viễn chân nhân ý muốn chính ông ta kể lại, Quảng Viễn chân nhân thấy như vậy thì cũng không muốn dấu diếm, thở dài một hơi rồi kể lại cố sự

-như ta đã nói, năm đó khi vừa mới tới đây thì phát hiện núi cô yêu có tà vật, nên mới đột ngột sông vào tận diệt, nhưng khi vào tới đó thì ta mới phát hiện tồn tại một trận pháp rất kinh khủng kéo dài sung quanh ngọn núi, lúc đó nhờ Ngọc tiên cô chỉ điểm nên mới ngừng tay, nếu như thật sự ta phá bỏ năm cỗ quan tài trong hang động đó thì tất cả tà vật trong ngọn núi này sẽ thoát ra, tạo nên một trường hạo kiếp ở nhân gian 

Dương Vũ nghe đến đây thì cả kinh không nói nên lời, thật sự có loại trận pháp sử dụng năm cỗ quan tài kia để tạo nên cấm chế trên toàn ngọn núi sao, thật sự là quá phi thường đi, nhưng lại thấy có gì đó không đúng liền nói 

-chẳng phải một trong số trúng đã bị ngài thả ra rồi sao?, chẳng lẽ trận pháp còn chưa bị phá

-trận pháp lúc đó cơ bản đã bị phá, nhưng nếu những tà vật bên trong huyệt động đó không bị thoát ra thì coi như không sao hết 

Quảng Viễn chân nhân đáp

Vậy là cấm chế đó không chỉ là nằm trong quan tài kia mà còn nằm trong cả huyệt động đó, nếu thế thì chắc chắn tinh bàn kia là dùng để chấn áp không cho con quỷ thủ đó ra ngoài, làm cân bằng lại trận pháp kia, nghĩ đến thế thì Dương Vũ mới ngộ ra tình huống, nhưng nếu bây giờ không diệt trừ chúng thì có thể làm gì đây, chẳng lẽ để chúng mãi mãi tồn tại sao, rồi sẽ còn bao nhiêu người như mẹ của Lệ nhi bị nhiễm tà khí mà biến thành hành thi đây? Thật sự mấy tên đạo sĩ mao sơn bắc tông kia quả thực là quá âm hiểm, Dương Vũ trong lòng sục sôi như lửa đốt, thầm mắng mấy tên đó quả thực là bại hoại của giới pháp thuật 

Ngọc tiên cô đứng đó như hiểu thấu lòng hắn cười cười nói

-ta sẽ không giúp các ngươi diệt trừ âm sào đó, nhưng ta sẽ nói cho các ngươi một cách

Nói đoạn tay trái tụ thành quỷ lực hoá thành một nhân ảnh từ từ hạ xuống mặt đất, chỉ thấy mờ mờ là một nam nhân, mặc đạo bào xanh dương, khí chất rất ngang tàn lạnh lùng 

vừa thấy nhân ảnh này hiện ra thì Quảng Viễn chân nhân lắp bắp nói

-là...là lục thiên sư 

Ngọc tiên cô nghe vậy thì cười cười đáp

-đúng, là Lục Thế Phương, sư huynh ta 

-là sư công thật sao? 

Dương Vũ còn có phần hốt hoảng hơn cả Quảng Viễn chân nhân, ý định quỳ xuống hành lễ thì bị Ngọc tiên cô ngăn lại 

-đây cũng chỉ là một hình chiếu của quỷ khí do ta tạo thành, còn cái tên đáng ghét đó ở đâu thì ta cũng không biết được 

Câu nói này của tiên cô mang ý vị sâu xa, làm cho tên Dương Vũ bắt đầu suy diễn lung tung với trí tưởng tượng rất đa nhiệm của hắn

Ngọc tiên cô nhìn mặt hắn thấy có biểu hiện lạ lùng, như hiểu được những gì hắn đang nghĩ thì tay phải vận quỷ lực nâng lên, có chút tức giận nói

-ngươi đừng suy diễn linh tinh, ta với hắn dốt cuộc cũng chỉ là huynh muội 

Lúc này thì cái tên trơ trẽn kia đâu còn sợ hãi, vì nghĩ rằng dù gì đó cũng là sư cô của hắn, hổ dữ cũng không ăn thịt con cho nên còn che tay bụm miệng cười, đột nhiên cảm thấy quỷ khí lưu chuyển, ngước mặt lên thì thấy tiên cô đang lăng không bay tới thì hốt hoảng nghiêng mình né chánh, chỉ thấy quỷ lực bay ra chúng phải một góc của cột trụ khiến nó vỡ tan thì có chút kinh hoàng, nhìn nhìn lại tiên cô thì thấy tay người lại đang vận quỷ lực thì hai chân có chút run rẩy nói

-sư cô, sư cô, tiểu đồ ngu muội, xin sư cô dơ cao đánh khẽ 

Câu này của hắn cũng đã coi như xoa dịu tiên cô một chút, chỉ thấy tiên cô nhìn hắn một chút rồi có chút tức giận nói

-đứng lên đi, lần sau còn suy nghĩ hàm hồ thì đừng có trách ta 

Nói rồi quay lại chỗ nhân ảnh của Lục Thế Phương, vòng tay qua sau lưng lấy cây cổ cầm kia đặt xuống, nhìn qua chỗ hai người Dương Vũ và Quảng Viễn chân nhân cao giọng nói

-nhìn cho kĩ đây 

Dứt câu thì cả người toát ra cương khí nhàn nhạt, hai thân ảnh của Ngọc tiên cô cùng Lục Thế Phương xoay tròn rồi tách ra hai phía, lấy từ trong tay áo ra tám lá hắc quang phù, tay trái kết ấn, tay phải tung bùa, cứ thế hai người nén ra tám đạo phù trong nháy mắt, mỗi đạo lại có một kết ấn, phù quyết riêng 

Nhìn lại tám đạo linh phù trên mặt đất kết ra hình thái dì đó, chỉ thấy khi tiên cô cùng thân ảnh của Lục Thế Phương chạm đất thì liền hô to một tiếng

"Tru tà"

Lập tức tám đạo phù kia loé sáng rồi phát ra linh quang rực rỡ nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền chợt tắt 

Quảng Viễn chân nhân nhìn thấy một màn này thì có chút không tin vào mắt mình, hết nhìn tám đạo linh phù rồi lại nhìn tiên cô, một hồi sau mới định thần lại nói 

-bát quang lưỡng hợp tru tà quang....thật sự là nó sao

Về phía Dương Vũ thì là lần đầu tiên nghe đến cái tên này thì có mơ hồ, nhưng có vẻ từ giọng điệu của Quảng Viên chân nhân thì nó có lẽ rất cường đại, đợi cho Quảng Viễn chân nhân có vẻ hồi phục tinh thần mới cất tiếng

-cái gì mà bát quang...là cái gì vậy, tôi mới nghe qua lần đầu 

Quảng Viễn chân nhân nghe hắn hỏi vậy thì lập tức trả lời mang theo một vẻ khó tin nói

-là bát quang lưỡng hợp tru tà quang, tương truyền trước đây để phá tru tiên trận thì hai vị tiếp dẫn và chuẩn đề đã nghĩ ra pháp thuật này, nhờ vậy mới phá trận thành công, lợi dụng bát quái địa hành, ngũ phương thần lực chi trợ để thi triển, thực sự ảo diệu vô cùng, ta cũng chỉ từng nghe qua điển tịch đạo gia, thật sự không ngờ có thể thấy tận mắt, nhưng mà....

Nói đến đây có vẻ như Quảng Viễn chân nhân ái ngại việc gì, nhìn qua phía Dương Vũ nói

-thật sự pháp thuật này tinh sảo vô cùng, lão đạo mới chỉ ghi nhớ đến sáu đạo phù văn 

Dương Vũ cứ ngỡ chuyện gì to tát, cười cười đáp

-tôi đã thuộc hết khẩu quyết và ấn chú, nhưng chỉ sợ với pháp lực hiện thời chỉ có thể thi triển được năm đạo phù là hết sức 

Quảng Viễn chân nhân như không tin vào điều này, thật sự là có thể nhớ hết được sao, lượng số trong đó quả thực là vô cùng lớn vậy mà trong thời gian ngắn như vậy mà có thể nhớ hết được quả thực là kì tài, hào hứng nhìn Dương Vũ vuốt vuốt râu 

- quả thực là kì tài tu đạo, cũng không dấu gì cậu, mấy chục năm nay ta ẩn cư cũng có luyện ra được mấy tiên bách thảo noãn hoàn, có thể lập tức tăng cường cương khí trong một thời gian ngắn, có lẽ cũng là vừa đủ để thi triển bát quang lưỡng hợp tru tà quang 

Như vậy là mọi thứ đã có thể nắm trong tầm tay, Dương Vũ có chút hào hứng nhìn sang phía sư cô thì đã không thấy người đâu, nhìn ngang dọc cũng không thấy thì có chút tiếc nuối, vừa tới đã đi nhanh vậy sao? 

Đang mải nhớ lại dung nhan tuyệt mĩ của sư cô hắn thì từ ngoài cửa viện vọng đến tiếng của Lệ nhi 

- chè sen tới rồi đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.