Buông Tha - Thảo Phạm

Chương 1: Mang thai






“Em có thai rồi...”

“Chẳng phải tôi đã bảo em uống thuốc tránh thai rồi sao ? “

“Anh cũng đã nhìn thấy rồi mà... mọi lần em đều uống trước mặt anh.”

Nhìn phản ứng không mấy vui lòng của người đàn ông trước mặt, Bạch Uyển Vy cũng tự biết mình đã phạm phải lỗi lớn thế nào, trong thâm tâm cắn rứt vô cùng. Cô và Giang Phong trước nay chỉ là quan hệ tình nhân - kim chủ mà thôi, chẳng có cái gì hơn cả. Hắn cho cô tài nguyên, cô giúp hắn thoả mãn nhu cầu của mình. Đáng lẽ ra tình yêu là thứ không thể phát sinh...


Thế nhưng dù cho trái tim có vững vàng đến mấy thì Bạch Uyển Vi vẫn không thể thoát khỏi sự cám dỗ của người đàn ông này. Giang Phong không giống bất kì ai trong cuộc đời cô cả, hắn dịu dàng, chiều chuộng cô không khác một công chúa là bao. Cô muốn gì, chỉ cần cô nói, hắn đều có thể thoả mãn. Vậy nên, cô đã yêu Giang Phong, rơi vào lưới tình của hắn, muốn cùng hắn có những đứa con nhỏ thật đáng yêu.

“Tôi sẽ cho người đưa em tới bệnh viện tư xử lí, sẽ không ai phát hiện cả.”

“Em có thể không phá không ?”

“Uyển Vy, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh với em. Trước khi tôi đổi ý, hãy nhanh chóng xử lí nó sạch sẽ đi.”

“Đã là lần thứ ba rồi...”

Đây thực ra không phải đứa con đầu tiên của Bạch Uyển Vy với Giang Phong, trong hai năm làm tình nhân của hắn, cô đã vô tình mang thai đến hai lần. Khi đó, cô còn trẻ người non dại, hắn bảo phá liền phá, dù có thương tiếc hai đứa con đầu thì cũng không dám làm gì. Cho đến lần thứ ba này, ông trời lại trả lại cho cô những hai đứa con.

Cô không muốn phá nữa, cô rất sợ. Sau mỗi lần phẫu thuật, cô đều phải điều trị tâm lí bởi những cơn ác mộng hằng đêm ám ảnh, tiếng trẻ con khóc lóc kêu oan cứ vang vảng bên tai. Cô đã giết hai đứa con của mình rồi, cô không muốn tiếp tục làm kẻ sát nhân nữa. Thà rằng cô trở về làm một cô gái bình thường như trước còn hơn là vì bảo toàn sự nghiệp mà hi sinh hai đứa nhỏ vô tội.

“Bạch Uyển Vy, em tưởng rằng hai năm làm tình nhân của tôi rồi thì có thể bước lên vị trí nữ chủ nhân nhà họ Giang ?”

“Em không có ý đó. “


Cuộc đời đã đủ tàn nhẫn với cô rồi. Người duy nhất từng thật lòng yêu thương cô chỉ có mình Giang Phong mà thôi. Bạch Uyển Vy biết hắn là một giấc mộng mà không thể nào chạm tới, nhưng cô vẫn không buông được, cô yêu người đàn ông này đến điên cuồng mà không cần hồi đáp. Cô chỉ muốn giữ lại hai đứa con này, bởi chúng là minh chứng cho tình yêu của cô đối với Giang Phong. Cô có thể rời khỏi hắn, chỉ cần hắn có thể cho con của hai người một cơ hội được nhìn thấy ánh mặt trời.

“Đi theo tôi. Tôi không muốn có con với em, Uyển Vy, em không có tư cách sinh đứa bé ra.”

Bạch Uyển Vy chỉ biết nuốt những đắng cay lại vào trong, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời, nước mắt bỗng chốc rơi xuống. Sớm muộn con cũng phải rời khỏi cô... cô vĩnh viễn chỉ là tình nhân nấp trong bóng tối, vị hôn thê của Giang Phong mới là người duy nhất có tư cách ấy.

...

“Khi nào có thể phẫu thuật ?”

“Đây là song thai, Giang tiên sinh, ngài có chắc là muốn phá ?”

“Nhiều lời ! Hiện tại liền tiến hành !”

Ngồi trên chiếc giường trắng toát, cách hai người đàn ông ngoài kia một tấm rèm, Bạch Uyển Vy hoàn toàn tuyệt vọng, trái tim trong phút chốc như muốn ngừng đập khi nghe cuộc đối thoại bên ngoài. Cô không có tư cách mang thai con của Giang Phong... là chính miệng hắn nói vậy. Cho dù cái thai của cô hiện giờ là thai đôi, là hai đứa trẻ, là hai thiên thần nhỏ thì hắn vẫn không muốn giữ.

“Giang tiên sinh, nếu như phá thì sẽ tổn hại rất lớn tới Bạch tiểu thư. Cổ tử cung của cô ấy đã rất yếu sau hai lần phá thai rồi, tiếp tục phá thì khả năng cao sau này cô ấy sẽ không thể mang thai được nữa.”


Nghe vậy, Bạch Uyển Vy càng sợ hãi hơn, cả người cô run bần bật, sắc mặt tái mét lại. Vậy sau này... cô sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa sao ?

Nhưng đó đâu phải điều Giang Phong quan tâm. Hắn không cho phép ai mang thai con hắn ngoại trừ người vợ chính thức sau này của mình cả. Mà người đó, vĩnh viễn sẽ không phải Bạch Uyển Vy cô. Cô không gia không thế, trong mắt người của giới thượng lưu như Giang Phong chỉ là một hạng người thấp kém ở dưới đáy xã hội. Dù có cố gắng thế nào cũng không xoá bỏ được xuất thân nhơ nhác của mình.

Cho nên Bạch Uyển Vy hiểu... cô không có quyền giữ lại hai đứa nhỏ này. Chúng không có tội nhưng mẹ nó lại có tội. Ngay sau đó, Giang Phong đưa cô về nhà, cả hai vẫn giữ bầu không khí im lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại.

“Anh yên tâm, em sẽ phá... có chết em cũng sẽ phá. Anh tha thứ cho em được không ? Thật sự xin lỗi anh...”

“Tôi sẽ cưới em. Giữ lại cái thai này đi, đừng phá nữa.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.