Editor: Thơ Thơ
Đậu Nguyên Nguyên thấy thế, sắc mặt hơi biến rồi, nhỏ giọng nói: "Túc nhi, ta mới là thân mẫu của ngươi, không phải nàng ta!"
Túc nhi mới nói: "Thân mẫu là thân mẫu, thân mẫu cả cũng là thân mẫu. Túc nhi có hai thân mẫu, sau này sẽ hiếu thuận hai mẫu, một cũng không rơi xuống."
Đậu Nguyên Nguyên nhìn tay nhỏ bé của nhi tử nắm người khác, không nhịn được rơi lệ nói: "Nhưng ngươi lại thân cận với nàng, đối với thân mẫu ruột của mình lại xa cách! Ngươi có biết lòng thân mẫu thật đau không? !"
Nàng đau lòng được một lúc, hồi lâu sau, lúc này mới thu lại cảm xúc bi thương mất mác, ngước mắt nói với Đổng Uyển: "Đổng Uyển ngươi thắng! Ngươi đã hoàn toàn thắng đầy đủ mọi thứ!"
Hồi tưởng lại những ngày đó tới nay, làm người ta cảm thấy chán nản cùng mệt mỏi không muốn tranh đấu, Đổng Uyển buồn bã thở dài một hơi nói: "Không bao giờ ngừng nghỉ tranh đoạt cùng mưu hại, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chán ghét sao? Ta căn bản cũng không nghĩ thắng ngươi, thắng Đậu Nguyên Nguyên ngươi đối với ta có chỗ gì tốt sao? Ta căn bản cũng không đau không nhột, thậm chí hoàn toàn không có cảm giác gì. . . . . . , ta cần gì phải phí tâm đi thắng ngươi đây? Còn nữa, Túc nhi đối với ngươi xa cách, không phải duyên cớ của ta, mà bởi vì nguyên nhân ngươi đối với hắn lạnh lùng lâu dài."
Nghe vậy, Đậu Nguyên Nguyên bị đả kích lớn, tình cảm của nàng bị nhục, lập tức chuyển thành tức giận nói: "Thì ra là, ngươi lại xem thường ta như thế...ta coi ngươi là một kình địch cả đời nữa à, hao hết tất cả tâm tư, trăm phương ngàn kế, trăm phương ngàn kế chính là vì nghĩ thắng qua ngươi! Còn đối với Đổng Uyển ngươi mà nói, Đậu Nguyên Nguyên ta vậy mà cái gì đều không phải? ! Chẳng lẽ ngươi thật cho là ta hoàn toàn kém ngươi sao?" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bàn về gia thế cùng dung mạo tài tình, nàng có một chút sẽ thua bởi nàng, buồn cười nhất chính là, kẻ địch của nàng vậy mà hoàn toàn không coi trọng mình. Như vậy, quá khứ nàng dốc hết toàn lực, trả tất cả cố gắng, coi là gì chứ? Quay đầu lại chỉ là một chuyện cười sao?
Đổng Uyển liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi tâm cao khí ngạo, mắt vĩnh viễn mọc ở trên đỉnh đầu, mà không đi quý trọng cái bên cạnh, cho đến khi mất đi mới khóc rống tỉnh ngộ. Kẻ địch lớn nhất của ngươi là chính ngươi. Mà không phải là bất cứ người nào nhé!"
"Kẻ địch lớn nhất là ta sao? Đúng vậy. . . . . ." Đậu Nguyên Nguyên tự giễu cười nhẹ một tiếng, nói: "Lần đầu vào cung, ở trong hoa viên sau khi nhìn thấy Hoàng Thái Tử Lưu Lăng tuấn mỹ vô trù, ta liền cho là, chỉ có Đậu Nguyên Nguyên ta đây tài mạo song tuyệt mới xứng được với hắn, xứng với địa vị thái tử phi. Về sau cùng Ninh Vương mến nhau rồi, Lưu Ký khí vũ hiên ngang, có quyền thế lại phong lưu tự nhiên, một ít cũng không thua cho Lưu Lăng, ta còn có cái gì chưa đủ đây? Mà ta cảm giác tiếc nuối, ta vẫn cho rằng người mình yêu chân chính là Lưu Lăng. Cho đến về sau, Đậu gia gặp rủi ro. Ta trở thành thứ thiếp Ninh Vương, ta mới đột nhiên phát giác, lúc ấy ta thật sự yêu cũng không phải Lưu Lăng, mà là ngôi vị hoàng hậu ta vẫn không có được. . . . . ."
"Đáng tiếc ta ngộ ra quá muộn. Cũng bởi vì một lòng ái mộ ngôi vị hoàng hậu, đến nỗi mất đi tình yêu Ninh Vương đối với ta, hắn đem tất cả tình yêu say đắm chuyển tới trên người của ngươi. Quay đầu lại, ta không thu hoạch được gì, ngược lại mất đi tất cả, ngay cả thứ mình vốn lấy được cũng mất đi. Nghĩ đến đây, sao ta không cảm thấy vô cùng hối hận chứ. . . . . ." Nàng vuốt lồng ngực của mình, cực kỳ hối tiếc nhỏ giọng nói: "Đây thật là bận tâm nhất sau khi tỉnh ngộ!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đổng Uyển nghiêm nghị nói: "Nếu như ngươi tâm địa lương thiện, ở trong vương phủ an phận thủ thường hầu hạ Thái phu nhân. Nuôi dạy Túc nhi, hắn sẽ đối xử tử tế với ngươi, đáng tiếc ngươi lại không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào âm mưu hãm hại, ngươi phạm vào tử tội để cho ta không cách nào tha thứ!"
Vì vậy, nàng bị ban chết rồi.
"Nếu ta đã rơi xuống hoàn cảnh này rồi. . . . . ." Đậu Nguyên Nguyên ngước mắt nhìn nàng. Đột nhiên cười lạnh nói: "Có biết ngươi mang thai Chân nhi, tại sao vẫn cứ có dấu hiệu sanh non không? Bởi vì trong nội tâm ta hiểu rõ cuối cùng ngươi nhất định sẽ đi theo Ninh Vương trở lại, cũng nhất định sẽ vào ở trong tẩm điện mới xây, cho nên ta liền mua chuộc thợ sơn, ở bên trong nước sơn trộn lẫn vào lượng lớn thạch tín, trong trong ngoài ngoài đều là nước sơn độc, ngươi cư ngụ lâu dài ở căn nhà kia sẽ từ từ trúng độc mà chết, mặc dù muốn độc chết ngươi phải trải qua thật là nhiều năm, nhưng mà ta có thể đợi, đáng tiếc ngươi mang thai, sơ thai bị độc thạch tín ảnh hưởng, lộ vẻ khó giữ được, ngươi lập tức phát giác ra khác thường, hỏa tốc dời khỏi tẩm điện,. . . . . . Cuối cùng bình an sinh hạ Thế tử. Không bao giờ ngừng nghỉ âm mưu cùng hãm hại, ta là rất đáng hận không sai, trăm phương ngàn kế hãm hại ngươi không sai, nhưng truy nguyên, chân chính một đời người hại ngươi, không phải là ta, mà là Ninh Vương!"
Đổng Uyển ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng nói như thế, ta sẽ tha thứ ngươi sao?"
"Ngươi cho rằng hắn thật yêu ngươi sao? Khắc cốt minh tâm yêu ngươi? Hừ, ha ha. . . . . . Hắn cũng chỉ là cảm thấy áy náy đối với ngươi, thế là tính toán dùng cả cuộc đời bồi thường ngươi thôi! Hắn chính là một nam nhân như vậy nhé!" Đậu Nguyên Nguyên nói: "người ngươi chân chính nên tha thứ là Ninh Vương, mà không phải ta. Hoàng thượng anh minh, động tâm nhẫn tính, hắn là minh quân nhìn xa trông rộng, nhưng mà kì thực Ninh Vương còn có khí phách hơn so với hoàng thượng, nhưng quá đáng tiếc chính là hắn đối với ngôi vị Hoàng đế cũng không phải thật rất để ý, một nam nhân giống hắn, bình thường sẽ coi nữ nhân yêu mến còn nặng hơn so với ngôi vị Hoàng đế, Thơ_Thơ_diendanlequydon ngươi đối với trái tim hai người này nắm giữ được hoàn toàn, ban đầu ở dưới tình huống bất đắc dĩ, vì hòa bình giang sơn, hai quyền cùng hại lấy cái nhẹ, cho nên ngươi liền quả quyết lựa chọn Ninh Vương. . . . . . Như vậy, ngươi cũng đã biết người kia gọi là nếu nói lựa chọn đại nghĩa, lại làm cho phụ thân của ngươi Đổng lão Tư Mã chết không nhắm mắt sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của Đổng Uyển thay đổi, trầm giọng nói: "Ngươi ở đây nói bậy cái gì?"
Đậu Nguyên Nguyên liếc nàng một cái, cười ầm ĩ nói: "Nhanh lên một chút trở về tổ phần Đổng thị xem một chút đi, xem một chút cây cối hoa cỏ nơi đó có phải đều giận đến chết khô hay không? Đổng lão Tư Mã bị chết thật là oan, nghe nói trước khi ông ta chết, còn mở miệng yêu cầu không cho phép ngươi truy xét, không cho báo thù. . . . . . Chính là bởi vì người sát hại ông ta, là người Đổng gia các ngươi không chọc nổi. Sảng khoái ân cừu, thậm chí Đại Tư Mã đương triều cũng dám một đao giết chết, thậm chí ngay cả tiên đế đều không truy cứu chuyện Đại Thần của mình ngộ hại, lai lịch người kia khẳng định không nhỏ!"
"Lai lịch không nhỏ! Sảng khoái ân cừu. . . . . . Thậm chí Đại Tư Mã đương triều cũng dám một đao giết. . . . . ." Thân phận địa vị như vậy, tính tình như vậy, còn có thể là ai đây? Đổng Uyển lắc đầu một cái, ánh mắt đột nhiên mang theo vài tia kinh hãi cùng hốt hoảng, lẩm bẩm nói nhỏ: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào. . . . . ."
Hôm đó, lúc hắn đang ở cửa Trường Giang, đã từng nói, hắn làm một chuyện thật có lỗi với nàng. . . . . . Lúc ấy, ánh mắt của hắn rất bi thương.
Nàng đã sớm phát giác ra được cảm tình Ninh Vương đối với nàng tới quá mức cố ý và mất tự nhiên, nàng lại vẫn không rõ liền để ý, không cách nào biết được đến tột cùng là vì sao? Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Vương phi Điện hạ, ngươi là nữ nhân hết sức thông tuệ, nên đủ để phán đoán, theo như lời ta nói có phải thật vậy hay không? !" Đậu Nguyên Nguyên ngưỡng đầu thật cao, khóe môi nhếch lên nụ cười thâm độc nói: "Ngươi biết không, sau khi hắn giết chết phụ thân của ngươi, nói với ta cái gì? Một tay hắn ôm lấy ta vào trong ngực, nói với ta, cuối cùng hắn cũng thay phụ hoàng hắn báo huyết cừu..., cũng thay cha ta diệt trừ kẻ thù chính trị rồi!"
Nói tới chỗ này, ánh mắt của nàng chuyển thành sắc bén nhìn nàng, đột nhiên lời nói mau lẹ: "Ngươi cũng đã biết, ngươi lại có thể gả cho kẻ thù giết cha của mình rồi hả? Thù giết cha, không chung trời, ngươi có thể nào yên tâm thoải mái ở trong vương phủ làm chánh thất phu nhân của hắn đây? Phụ thân của ngươi chính là Ninh Vương tự tay giết chết! Hắn nhẫn tâm huy kiếm, một kiếm đâm về phía ngực phụ thân của ngươi!"
Cẩn thận hồi tưởng qua, tổng tổng dấu hiệu. . . . . . , Đậu Nguyên Nguyên cũng không có lừa nàng!
Trượng phu của nàng lại là hung thủ sát hại cha ruột của mình!
Chợt nghe chuyện này, Đổng Uyển bị đả kích lớn, gương mặt nàng không thể tin, giống như bị cực lớn đánh thẳng vào, lảo đảo lui lại mấy bước, cuối cùng chợt ngã ngồi ở trên sàn nhà, ánh mắt hốt hoảng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: "Không thể nào. . . . . . , không thể nào. . . . . . , sao là thật. . . . . . Cha ta lại là Ninh Vương giết. . . . . . Không thể nào, ta không tin! Ta không tin nhé!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Phụ thân của nàng bị chết không hiểu rõ, trong một đêm Đổng gia gặp biến đổi lớn. . . . . . Trước khi phụ thân chết, tha thiết dặn dò, yêu cầu nàng không nên truy cứu chân tướng, ngay cả tiên đế đối với chuyện này cũng nói năng thận trọng. Vì để cho phụ thân chết được nhắm mắt, nàng vẫn chịu đựng đau lòng, coi như là ông bị bệnh chết . . . . . . Thì ra là, lại là bị Ninh Vương giết chết.
Mà nàng lại thành thê tử của kẻ thù giết cha.
Nàng có thể nào cùng hắn chung giường chung gối, có thể nào để cho hắn lấy đôi tay sát hại cha mình tới đụng chạm nàng?
Khi biết chân tướng tàn khốc, giờ khắc này, Đổng Uyển bị đả kích kịch liệt, nàng chảy nước mắt lã chã, bi thương, tự trách, đau đớn. . . . . . Quá nhiều cảm xúc phức tạp sôi trào không dứt ở trong lòng của nàng, không bao lâu sau, chân mày nàng lại nhíu lại thật chặt, nàng đang ôm bụng, đau đớn kêu một tiếng: "Ai yêu, bụng. . . . . . Bụng của ta đau quá!"
Cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này mới đột nhiên phát hiện hạ thân chẳng biết lúc nào thấm ra một vệt máu tươi lớn, máu đỏ nhiễm đỏ la quần nhìn thấy mà hoảng, nàng cơ hồ là hít vào một hơi.