Tôi nổi giận lôi đình. Tên này vậy mà dám nói ra chuyện hạ lưu như thế. Tôi vỗ bàn đứng dây: "Long ca, ngươi chớ quá đáng."
Hắn cũng bị chọc vào máu, cầm chén trà trên bàn ném mạnh xuống đất: "Lúc lão tử làm ăn, ngươi hãy còn đang mặc tã. Ngươi có tin ta cho ngươi hết làm ăn nổi ở phố đồ cổ không?"
Tôi cười lạnh: "Ta tin, đương nhiên ta tin. Có điều ngươi nói, tiệm của ngươi đã lâu rồi không buôn bán? Ta vừa hay đang có không ít vật âm tà: quỷ liêm đao, vong linh giáp, đoạn mệnh dây treo cổ; không biết ngươi có hứng thú không? Ngộ nhỡ những vật này tới tay ngươi, phiền toái e là không ít."
Long ca trợn tròn mắt. Hắn biết rõ tôi nói gì, hiểu thủ đoạn của tôi ra sao. Nghe vậy hắn liền sợ hãi.
Long ca cắn răng, phẫn nộ nhìn tôi: "Được, ngươi có gan. Vì một nữ nhân mà cùng ta vạch mặt, hãy đợi đấy."
Long ca nước miếng văng tung tóe, mắng tôi một trận. Tôi thì khí định thần nhàn, kéo tiểu Nguyệt ngồi xuống, mặc cho hắn la hét. Hắn càng mắng, tôi càng biết, hắn sắp tự loạn trận cước, trước sau gì sẽ nói nơi mua bức tranh cho tôi.
Quả nhiên, mắng một hồi xong, hắn không hung hăng nữa, trợn mắt nhìn tôi một cái, nói đi tìm Đại Lão Hắc ở thôn Đông Tuyền, mau đi cho khuất mắt.
Tôi nhẹ nhàng thở phào, chung quy vẫn đạt được mục đích. Long ca vừa rời đi, Lý Vân thiên cũng vừa tới hỏi sự tình. Tôi nói hắn đi rồi.
Lý Vân Thiên nhìn chén trà vỡ nát, cũng đoán được chuyện gì xảy ra, bất đắc dĩ cười khổ: "Tôn Long vẫn như vậy, ỷ vào quan hệ thân thích với cục trưởng, liền diễu võ giương oai. Không cần lo lắng, để ta báo cục trưởng, bắt Tôn Long khai ra."
Nói xong, Lý Vân Thiên chuẩn bị gọi điện thoại. Tôi vội khoát tay: "Không cần, hắn khai rồi."
"Khai ra rồi?" Lý Vân Thiên ngạc nhiên nhìn chúng tôi: "Ngươi nói đùa sao?"
Tôi nhàn nhạt lắc đầu: "Không đùa, bây giờ ngươi đi điều tra một chút, một người tên là Đại Lão Hắc, ở Đông Tuyền thôn. Hắn chính là người bán tranh cho Long ca."
Lý Vân Thiên bỗng bật cười ha hả: "Khỏi cần điều tra, người này ta biết. Trước kia hắn đào trộm mộ tổ Chu gia ở Đông Tuyền thôn, bị người của Chu gia phát hiện, đánh cho gàn chết, nếu chúng ta không đến kịp, hắn đã bị đám người kia thiến mất. Sao lần này hắn vẫn còn xuống đất làm việc.
Xuống đất làm việc, ý nói là trộm mộ.
Xem ra Lý Vân Thiên có quan hệ với không ít người trong nghề này, ngay cả tiếng lóng cũng biết rõ như vậy.
Tôi nói, không xác định, trước mắt vẫn đi tìm hắn đã. Lý Vân Thiên lái xe, đưa chúng tôi ra vùng ngoại ô, đi thẳng tới khu phòng trọ giá rẻ quanh một nhà máy, tới liền gõ cửa phòng.
Có điều bên trong không có gì đáp lại. Lý Vân Thiên có chút nóng giận, mắng một câu: "Nhanh cút ra đây, ta biết ngươi đang ở trong."
Cửa lúc này mới hé mở, một tên da ngăm đen, đầu trộm đuôi cướp cười cười, tí tởn đi ra: "A, đại ân nhân, mời vào mới vào, ngọn gió nào mang lão nhân gia tới đây vậy?"
Lý Vân Thiên xạm mặt nói: "Đừng có đùa, ta có chuyện gấp muốn hỏi ngươi, lần trước ngươi bán cổ họa cho Long ca, chính là bức đao phủ hành hình, từ đâu mà có?"
Tên đen nhẻm kia lập tức hoảng hồn, có điều hắn vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh nói: "Cái gì, ngài nói gì tôi nghe không hiểu. Tôi đang làm việc tại xưởng sắt thép bên cạnh, giờ tôi phải đi làm rồi."
"Ngươi còn không hiểu vấn đề nghiêm trọng sao?" Lý Vân Thiên cười lạnh: "Long ca đã khai ra ngươi, nếu không chịu hợp tác, mười năm tù đang đợi ngươi đó."
Vừa nhắc tới Long ca, tên đen nhẻm kia lập tức suy sụp, bất đắc dĩ thở dài: "Mẹ nó, sớm biết tên Long ca này miệng để dưới chun quần mà, hỏi gì khai nấy. Nhưng mà, cảnh sát Lý, lần này tôi cam đoan với ngài, tôi không hề làm chuyện phạm pháp, chỉ cùng lắm là đầu cơ trục lợi thôi. Tôi cũng bị người ta nhờ vả, mới đem bán cổ họa cho Long ca."
Lý Vân Thiên gật đầu: "Là ai nhờ vả?"
"Là Đông thanh Vương Hàn." Gã nói: "Cảnh sát Lý, coi như tôi lấy công chuộc tội đi. Vương Hàn là kẻ chủ mưu, nghe nói hắn đào bức họa từ trong cổ mộ ra."
"Lấy công chuộc tội? Ngươi biết rõ bức họa kia là tang vật, lại còn dám mua bán, ngươi có phải chán sống rồi không?"
Lý Vân Thiên nói như vậy, Đại Lão Hắc mới ý thức được mình lỡ miệng, sắc mặt tái nhợt.
"Được rồi, chuyện lần này ta tạm thời không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Nhưng ngươi phải ở lại đây, chờ lệnh của đội hình sự. Nếu ngươi dám chạy, hậu quả tự gánh chịu."
Nói xong Lý Vân Thiên dẫn chúng tôi đi. Mà trên đường đi, tôi lại nhức đầu, không ngờ bức cổ họa này thật là móc ra từ dưới mộ, khó trách có oán khí nặng như vậy.
Có thể nói, hôm qua tôi và Lý mặt rỗ sống sót, căn bản là may mắn, giờ nghĩ lại, không khỏi rùng mình.
Đông thành Vương Hàn, Lý Vân Thiên cũng biết hắn. Xem ra hắn cùng bọn rắn rết này tiếp xúc rất nhiều. Đây cũng là do hoàn cảnh thành phố này quyết định. Nơi này xưa nay là vùng giao tranh binh gia, không phải văn hóa hay kinh tế tốt, mà bởi vì phong thủy tốt.
Phong thủy tốt dẫn tới không ít hoàng thân quốc thích chọn nơi này để an táng. Tôi nghe nói nơi này trước kia không có trộm mộ, hầu hết là mấy người khai hoang, trong lúc đào đất, đào được một vài đồ đồng có giá trị. Thế là liền quen mui, nghĩ một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, bắt đầu tìm cổ mộ khắp nơi. Thời gian trôi qua, càng lún càng sâu. Hầu hết dân trộm mộ, đều xuất thân từ nông dân.
Vương Hàn là một trong số đó.
Chỗ ở của hắn so với Đại Lão Hắc, tươm tất hơn rất nhiều, là một chung cư đẹp đẽ, mà lại một lúc mua liền ba phòng, một phong để ở, hai phòng cho thuê.
Nhưng nhà hắn, cửa lớn đóng chặt, hỏi bên khách trọ cũng nói mấy ngày nay không thấy Vương Hàn, tiền thuê nhà đến hạn cũng không qua thu.
Lý Vân Thiên sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, tôi vội hỏi hắn làm sao? Hắn nói chuyện này không bình thường. Bởi Vương Hàn có tiếng là keo kiệt, hạn thu tiền nhà tới thì giống như Diêm Vương gia, nhật định không quên.
Nghe Lý Vân Thiên nói vậy, lòng tôi cũng chộn rộn, ý hắn nói rất rõ ràng, có thể Vương Hàn đã bỏ trốn.
Tôi hít một hơi sâu, xem ra sự việc lại bắt đầu phiền toái. Liền vội hỏi Lý Vân Thiên làm sao bây giờ? Không tìm được người, thì không tra ra được nguồn gốc bức tranh, liền không thể giải quyết chuyện này.
Lý Vân Thiên nói: "Đi, chúng ta vào trong phòng xem, không chừng có thể tìm được đầu mối gì." Nói xong hắn lấy đồ nghề của cảnh sát, phá khóa cửa mà vào.
Mặc dù Vương Hàn sống một mình, nhưng trong phòng lại rất ngăn nắp sạch sẽ, tranh chữ đồ cổ được bày biện có thứ tự trên kệ, các loại nhạc cụ cổ cũng trưng bày, làm cả văn phòng trần ngập khí tức văn hóa, nếu người không biết, còn nghĩ đây là nơi ở của một học giả.
Tôi nhìn lướt qua căn phòng một lượt. Phát hiện tất cả đều bình thường, duy nhất có một vật hấp dẫn tôi, đó là một log lửa lớn đang bốc hơi trong phòng khách.
Trời nóng bức thế này, chắc chắn không phải đốt lò để sưởi ấm.