Tôi hướng ra ngoài hét lớn: "A Cơ, hành động."
Nháy mắt, A Cơ liền đi tới, mở cửa phòng giam, hỏi tôi, dây chuyền xương người đâu? Tôi chỉ vào tên lưu manh đang ngồi ăn tóc kia.
Lý mặt rỗ cùng Tiểu Nguyệt không khỏi khó hiểu, nhìn qua tôi và Tống Long Cơ. Tôi cũng không có thời gian giải thích nhiều, liền bảo Tống Long Cơ mang vôi phấn, chất hút ẩm, cùng một thùng ruột heo đẫm máu đã chuẩn bị trước, đi vào phòng giam tên lưu manh.
Tên kia vẫn đang điên cuồng giật tóc của mình, nhét vào miệng, sau đó lại kéo dài ra. Tôi không chậm trễ, đem phấn vôi, cùng chất hút ẩm, tất cả vẩy lên người hắn.
Có điều, không có chuyện gì xảy ra, hắn vẫn ngồi trên bồn cầu yên vị.
Tôi sửng sốt, bèn tóm lấy cánh tay hắn, định kéo hắn từ bồn cầu ngã xuống. Nhưng kéo một cái như vậy, tôi nhất thời kinh hãi. Một dải đẫm máu, ruột của hắn từ hậu môn rơi ra, vào trong bồn cầu.
Gã lưu manh không nói lời nào, chỉ hướng tôi cười lạnh.
Lúc này tôi liền ý thức được, dây chuyền xương người là nằm trong ruột hắn, mà lúc nào ruột hắn cũng có thể bị nước cuốn xuống cống.
Trăm tính ngàn toán, tôi cũng không thể tính tới điều này. Tôi đành nói với Tống Long Cơ, có thể bằng cách nào đó nhanh nhất, phá hỏng cống thoát nước của phòng giam này không? Tống Long Cơ do dự một chút, liền bảo để ta sai người đi làm. Nói xong hắn rút điện thoại nói một hồi. Sau đó nơm nớp lo sợ nhìn gã lưu manh: "Tiểu tử này, vậy mà thật thâm độc."
Tôi thở dài: "Không phải hắn thâm độc, mà do dây chuyền kia quấy phá. Hiện dây chuyền xương người đã bắt đầu có ý thức tự chủ, nó có thể trực tiếp khống chế chủ nhân, sai khiến làm việc theo ý nó."
"Một sợi dây chuyền mà cũng có ý thức?" Tống Long Cơ giật mình.
"Cũng không hẳn là ý thức giống con người, nó chỉ giống như phản xạ vô điều kiện. Động vật côn trùng trong tự nhiên, vì sinh tồn cũng nghĩ ra tất cả biện pháp tiến hóa."
Tống Long Cơ hẳn là không hiểu, đầu óc mơ hồ nhìn tôi.
Lý mặt rỗ càng hung hăng, nắm lấy cổ áo tôi: "Trương Cửu Lân, hôm nay ngươi không nói rõ ràng với ta, đừng hòng được yên."
Tôi cười khổ: "Tìm được dây chuyền xương người trước rồi nói sau."
Nói xong, tôi cùng Tống Long Cơ vội vã hành động. Lúc tới chỗ công nhân phá cống thoát nước, họ cho tôi biết, ngoại trừ phân và nước tiểu, họ không chặn được bất cứ thứ gì.
Tôi cau mày hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ lại một chút, vừa rồi có ai khác đi ngang qua không?"
Công nhân nhất thời kêu lên, đúng là có người từ trong cống ngầm chui ra, nhưng đã vội vã rời đi. Tôi thầm than một tiếng không ổn, bao nhiêu vất va mới tìm ra tung tích sợi dây chuyền, kết quả lại thất bại.
Trở về đồn cảnh sát, sau đó Lý mặt rỗ liên tục hỏi có phải tôi và A Cơ thông đồng, diễn trò hay không. Nếu là thông đồng, vì sao không sớm nói cho hắn, để hắn một phen lo lắng gần chết.
Tôi bèn đem kế hoạch của mình nói cho hắn biết. Thực tế lúc nhìn thi thể lão bà trên sân thượng, đột nhiên linh cơ khẽ động. Lão bà kia ngã xuống như vậy, chắc hẳn là do chủ nhân dây chuyền xương người an bài. Hắn làm vậy, có lẽ chính là để vu họa cho tôi. Bởi tôi có thể làm kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng.
Cho nên, tôi liền thuận theo dòng nước, cùng hắn đưa đẩy một phen. Lúc đứng sát lại A Cơ, tôi đã đem kế hoạch nói thầm qua. Khi ấy, tôi hoài nghi, dây chuyền xương người không phải bị chủ nhân của nó lấy từ cổ tay cô gái tóc đỏ, mà là bị đám lưu manh kia cầm đi. Bởi vì dây chuyền này, còn muốn tiếp tục hấp thu nhân khí, mà những tên lưu manh kia, là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên, tôi để Tống Long Cơ ban đêm bất ngờ ập tới bắt hết đám lưu manh giam vào phòng tạm giam. Tôi nghĩ nếu dây chuyền xương người kia thật trên người bọn chúng, ắt sẽ lộ ra.
Chỉ có điều, tôi làm sao cũng không ngờ tới, là tên lưu manh kia không đeo dây chuyền, mà lại nuốt nó vào bụng. Dây chuyền xương người là loại vật âm tà hung tới cực điểm, dày vò người ta ra bộ dạng như vậy, cũng là bình thường.
Về phần vôi và chất hút ẩm, cùng ruột heo, chủ yếu là trong thời gian ngắn ngắn chặn âm khí của dây chuyền, nhưng cũng gần như không có tá dụng.
Vì sợ hai người lỡ miệng tiết lộ, nên tôi giấu Lý mặt rỗ và Tiểu Nguyệt. Vạn nhất bị chủ nhân sợi dây biết được, ắt sẽ ẩn thân, không hành động.
Ai có thể nghĩ, kế hoạch chu toàn như vậy, cuối cũng vẫn là thất bại.
Tôi thở dài, cảm thấy có chút tuyệt vọng. Chúng tôi bây giờ đã đánh rắn động cỏ, muốn đi tìm lại dây chuyền sẽ rất khó khăn.
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy đau đầu, đành về khách sạn nghỉ ngơi, nghĩ biện pháp khác. Tống Long Cơ đáp ứng, nói chuyện bên này hắn sẽ hỗ trợ xử lý. Tôi liền hỏi hắn tính sao với đám nghiện kia? A Cơ nói cũng không giam giữ được lâu, chỉ có thể thả ra. Bởi chính phủ HongKong hiện giờ đã quá tải, nhất là những nơi cai nghiện, căn bản không có nhiều nhân, vật lực để lãng phí. E là dù cho có cưỡng chế bọn hắn cai nghiện, chẳng bao lâu sẽ ngựa quen đường cũ, chẳng bằng mặc kệ bọn hắn tự sinh tự diệt.
Tôi bất đắc dĩ cười khổ, cảm thấy HongKong, trị an vô cùng yếu kém.
Về tới khách sạn, tôi cật lực khóa chặt cửa chính lẫn cửa sổ. Tôi có một dự cảm mãnh liệt, chủ nhân sợi dây sẽ tới báo thù.
Mấy ngày nay tinh thần căng thẳng quá độ, chúng tôi nằm xuống không bao lâu đã thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy trong phòng có tiếng đánh nhau. Liền lập tức mở mắt ra, quả nhiên thấy hai bóng người.
Tôi giật mình, lập tức tỉnh táo, nhìn kỹ, một bóng người chính là Lý mặt rỗ, lúc này tay đang cầm một cây chủy thủ, đâm loạn xạ. Bóng người còn lại vừa cao vừa gầy, dễ dàng né tránh công kích của Lý mặt rỗ, sau đó đẩy Lý mặt rỗ ngã xuống đất, đoạt lấy chủy thủ ném sang một bên.
Lý mặt rỗ lập tức phát ra từng đợt âm thanh hà hà, căn bản không giống giọng của hắn mà lại giông nữ nhân.
Nhìn lại mặt lão Lý, vô cùng tái nhợt con mắt trợn ngược, rõ ràng không bình thường.
Mà tôi cũng cơ hồ nhận ra, kia chẳn phải người chém mãng xà ở diêm vương pháp trường hay sao? Làm sao hắn lại tới đây? Bằng cách nào vào được khách sạn? Thực ra hắn là ai?
Tôi ngạc nhiên, khó hiểu nhìn hắn một lúc thật lâu.
Cho tới khi hắn nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh như băng lườm tôi, tôi mới có phản ứng: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại đi theo ta?:
Hắn không thay đổi nét mặt, nói: "Ta không đi theo, ngươi sớm đã chàu diêm vương. Mau tìm cho ta một cây đũa."
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ do khí tức hắn quá mạnh, tôi vậy mà không hề do dự, tìm đũa đưa cho hắn.
Nam nhân động tác thàng thạo, bóp miệng Lý mặt rỗ ra, sau đó chắn ngang cây đũa, phòng hắn cắn vào lưỡi. Sau đó, hắn lấy một cây hương, đốt lên, hít một hơi. Rồi trực tiếp nhả khói vào mặt lão Lý.
Lý mặt rỗ hút vào chút khói hương nồng đậm, sắc mặt dần có chuyển biến. Làm xong, nam nhân liền đem nửa cây hương còn lại đưa cho tôi: "Cầm lấy, khi cấp bách có thể cần tới."
Tôi nhìn hắn ngẩn người: "Đến cuối cùng, ngươi là ai?:
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là việc kinh doanh này, ngươi không thể làm, từ bỏ đi."
Tôi nghe hắn nói, mặt đỏ tới mang tai, hắn lại cho rằng tôi vì tiền bán mạng?
"Vừa rồi vị bằng hữu của ngươi cầm dao định giết ngươi. May mắn ta xuất hiện kịp thời, nếu không hậu quá khó mà lường được. Cơ thể hắn suy yếu, dương khí kjoong đủ, cho nên tiêpa xúc gần với dây chuyền xương người lâu sẽ bị ảnh hưởng."
"Với lại, dây chuyền xương người là một con dao hai lưỡi. Sở dĩ có thể tăng vận khí nhân duyên đều là dùng tà thuật, tiêu hao phúc đức nửa đời sau của chủ nhân. Một khi tiêu hao hết, sẽ cướp đi tính mạng chính chủ nhân mình."
Tôi gật đầu đồng ý với giáo huấn. Hắn liền quay lưng rời đi.
"Chờ một chút." Tôi lo lắng nói: "Ngươi tại sao ba lần bảy lượt cứu ta? Nếu như ta gặp chuyện không giải quyết được, biết tìm ngươi ở đâu?"
"Có rất nhiều chuyên, về sau ngươi sẽ rõ. Nếu muốn tìm ta có thể tới HongKong mê đồ quán." Sau khi nói xong, nam nhân bỏ đi. Tôi liên tiếp gọi mấy câu, hắn cũng không thèm để ý.
Nhìn dáng vẻ lãnh khốc tàn nhẫn của hắn, tôi trầm ngâm. Nam nhân chắc chắn không đơn giản. Hắn bảo vệ tôi, là có mục đích gì, hay có thể là do ai nhờ vả?