Bước Vào Lòng Em

Chương 50: Buông lỏng một chút




Edit: Yangmimi912

Chương 50: Buông lỏng một chút

Trong vòng đầu tiên của cuộc thi, một người vô danh tiểu tốt đến từ thành phố T lại đảo ngược tình thế trước người chơi hạt giống số 4.

Điều này thật đáng buồn với fan hâm mộ của đối phương. Ngay lúc này, Lục Sênh xuất hiện với khuôn mặt nhỏ nhắn trên tờ báo địa phương. Trong bức ảnh, cô cười rạng rỡ và có hơi ngại ngùng. Một phần nhỏ của bức ảnh dùng để giới thiệu tình huống cơ bản của cô ấy, đội nào, huấn luyện viên và trận đấu đặc sắc như thế nào.

Lục Sênh đã không nói với phóng viên huấn luyện viên vỡ lòng của cô ấy là ai.

Trận đấu thứ hai của cô gặp phải đối thủ tổng thể trình độ tương đối tốt, nhưng có một điểm yếu là dùng tay trái không thuận. Tình cờ thì Lục Sênh lại thuận tay trái nên có thể thu phục cô ấy. Vì vậy trận đấu này chơi khá dễ dàng, hai bàn đã phân định thắng bại.

Cứ phong độ như vậy, cô vào được đến vòng thứ ba.

Vào tứ kết, có được điểm, cô tiến vào bảng xếp hạng lớn hơn. Tuy nhiên điểm này cũng không là gì, ngay cả khi cô ấy có thứ hạng thì cũng là rất thấp.

Nếu cô chiến thắng trong vòng thứ ba, cô sẽ vào bán kết, do đó, không chỉ có nhiều điểm hơn, mà còn có tiền thưởng.

Tiền thưởng a! Hứa Manh Manh hằng ngày đều nhắc tới tiền. Nếu như thắng thì tiền vé máy bay, phí ăn ở sinh hoạt có thể kiếm lại rồi.

Nếu quả thật vào được bán kết thì cô coi như là người có kinh tế độc lập, không cần lấy tiền của Nam Phong nữa.

Lý tưởng rất lớn lao nhưng thực tế lại quá phũ phàng. Trong cuộc chiến giành top 4, cô gặp phải hạt giống số một của cuộc thi này, Lạc Linh từ đội Chiết Giang. Mặc Dù Lục Sênh đã phác thảo cẩn thận các chiến thuật trước trận đấu nhưng chiến thuật này chỉ có hiệu quả khi cô và đối thủ có cùng trình độ. Khoảng cách giữa cô và Lạc Linh lại khác xa với chiến thuật.

Vì vậy trận đấu này Lục Sênh là người thua cuộc.

Ok, được thôi, mặc dù cô thất bại nhưng vẫn có điểm sáng. Cô đã chơi cực kỳ ổn trong trận đấu này, giữa trận còn có thể áp chế đối phương, cũng không bị đơn phương đàn áp.

Từ phòng thay đồ đi ra, Lục Sênh mặc lại bộ quần áo thể thao tiêu chuẩn của đội tennis thành phố T. Đội tennis thành phố được nhà tài trợ cấp dài hạn một thương hiệu thể thao trong nước nổi tiếng, trang phục thể trang cũng được tùy chỉnh đặc biệt. Quần áo thể thao màu xanh lá cây nhạt chính là màu của cỏ, còn có logo của đội được in trên ngực.

Nói chung, hiệu quả giảm béo của đồ thể thao là không tốt. Tuy nhiên, tất cả các vận động viên đều có một cơ thể khỏe mạnh và năng động, vì vậy ngay cả khi mặc đồ thể thao cũng rất mát mẻ và thẳng thớm. Nếu bạn đi bộ trên đường, tỷ lệ ngoái đầu nhìn lại là rất cao vì nó khá nổi bật.

Từ Tri Diêu có vẻ rất bận rộn vào buổi sáng. Cậu đến trung tâm xem Lục Sênh thi đấu, cũng là người cổ vũ duy nhất của Lục Sênh,người duy nhất chống lại đội cổ vũ mạnh mẽ của Lạc Linh. Sau trận đấu, cậu đợi Lục Sênh ở ngoài phòng thay đồ. Khi Lục Sênh tiến vào, cái đuôi ngựa đã buộc lại bị tuột ra, một nửa mái tóc dài phủ trên vai. Bây giờ cô ấy đang xõa tóc, có nét dịu dàng nữ tính.

Từ Tri Diêu cười cười, cậu khoát tay, bàn tay đặt lên trên đầu cô, lung tung vân vê một phen, đem tóc của cô toàn bộ vò rối.

"Đừng làm rộn!" Lục Sênh cười nghiêng đầu trốn cậu, đẩy móng vuốt của cậu ta ra, sau đó thong thả ung dung sửa sang lại đầu tóc.

Từ Tri Diêu nói: "Cậu không buộc bím tóc như vậy cũng rất đẹp mắt đấy".

"Dây buộc tóc của tôi bị đứt", Lục Sênh nói, xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một sợi dây buộc tóc bị đứt.

"Đi thôi, đi ra ngoài buông lỏng một chút, trên có thiên đường, dưới có Tây hồ, chúng ta đi Tây hồ chơi". Từ Tri Diêu đề nghị.

Lục Sênh lười phải uốn nắn sơ hở trong lời nói của cậu, cô chỉ là có chút do dự, "Cậu buổi chiều còn có trận đấu mà". Từ Tri Diêu cũng đánh vào đến tứ kết, trận đấu diễn ra vào xế chiều.

Từ Tri Diêu rung đùi đắc ý: "Cậu không hiểu sao? Cũng bởi vì có trận đấu nên mới cần phải thả lỏng một chút!".

Được rồi, hai người bọn họ nhân sinh quan mọi thứ đều không hợp, cô cũng đã quen rồi.

Trên đường đến Tây Hồ, bọn họ tìm được một cửa hàng trang sức nhỏ. Bởi vì Lục Sênh không có thói quen để đầu tóc rối bù, muốn mua dây buộc tóc. Cho dù Từ Tri Diêu không ngừng tán dóc xõa tóc xinh đẹp như thế nào.

Lục Sênh vừa ý một cái dây buộc tóc màu đỏ, tạo hình rất đơn giản, trên có đính viên thủy tinh cầu trong suốt màu hổ phách. Từ Tri Diêu nói: "Dây cột tóc màu đỏ, như cô nương có hỉ vậy".

Có hỉ? Lục Sênh không nghĩ như có hỉ đâu. Cô loại cái dây màu đỏ ra, lại chọn chọn lựa lựa, vừa quay đầu lại phát hiện Từ Tri Diêu cầm cái vòng màu đỏ kia đi tính tiền.

Thanh toán xong, cậu ta đặc biệt tiêu sái mà đem vòng cột tóc ném vào trong ngực cô, "Này, cho cậu".

Lục Sênh hỏi ngược lại: "Không phải cậu nói như cô nương có hỉ sao?".

"Cậu suy nghĩ nhiều quá, cô nương có hỉ đâu có đen như cậu đâu".

Lục Sênh: -_-# mặc dù cầm đồ của cậu ta nhưng là tuyệt đối không muốn nói cám ơn.

Lục Sênh vốn tưởng rằng mua xong dây cột tóc thì có thể đi, ai ngờ Từ Tri Diêu còn ở quầy lựa rất lâu. Lục Sênh hỏi: "Cậu muốn mua vòng tay sao?".

"Sư muội, tôi đã mua cho cậu dây buộc tóc rồi, cậu không nên đáp lễ sao?".

Ách, dường như cũng có đạo lý...

Cuối cùng Từ Tri Diêu cũng tìm được một chiếc vòng tay màu đỏ. Vòng tay ánh lên màu kim loại, trên đó liều mạng khắc lên chữ "love", tạo hình đúng là dung tục không chịu nổi...

Lục Sênh một bên yên lặng châm chọc, mộ bên thanh toán, sau đó cô phát hiện cái vòng này so với cái vòng buộc tóc của cô còn đắt hơn hai khối tiền -_-#.

***

Nam Phong xuống sân bay, nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ. Anh vốn định buổi sáng trực tiếp bay đến xem trực tiếp trận đấu của Lục Sênh, cũng không đoán được chuyến bay bị hoãn lại trễ lâu như vậy, cũng không biết lúc này trận đấu đã hoàn thành chưa.

Anh gọi cho Lý Vệ Quốc một cuộc điện thoại.

Lý Vệ Quốc: "Này..Nam Phong à? vừa rồi định nói cho cậu biết, sao cậu tự nhiên lại tắt điện thoại...Lục Sênh đánh xong trận này thua rồi, Lạc Linh này rất lợi hại, đội chúng tôi không có ai có thể đánh qua cô ấy...Lục Sênh à? Lục Sênh đi ra ngoài rồi, cậu tìm Lục Sênh có chuyện gì? Tôi gọi cô ấy trở lại tiếp điện thoại của cậu".

Nam Phong không có nói cho Lý Vệ Quốc biết anh đã đến Hàng Châu.

Anh lại gọi điện thoại cho Lục Sênh.

Lục Sênh vừa nhìn thấy Nam Phong gọi điện thoại đến lập tức thót tim? Nam Phong tìm cô thì có thể có chuyện gì? Không phải là biết trận đấu của cô đã thua đi? Nhanh như vậy đã muốn khởi binh vấn tội sao?...

Lục Sênh hơi uể oải, nhấn nút nghe: "Này...".

Nam Phong hiểu rất rõ Lục Sênh, từ một tiếng "Này" này, trực tiếp nghe ra được cô là đang chột dạ. Nam Phong hỏi Lục Sênh: "Em đang ở đâu?"

Đã lâu không nghe giọng của anh, vừa nghe đến, trong lòng Lục Sênh dâng lên tất cả tâm tình, chút tâm tình này không nửa điểm quan hệ với mục đích của anh, chỉ liên quan đến tâm tình của cô. Có chút tưởng niệm lại có chút ủy khuất, còn có chút nghĩ muốn trốn tránh...

Cô hít sâu một hơi, che dấu sự thất thố của mình, "Em đang ở...", cô nói ra một địa điểm.

"Cùng ai?"

"Cùng Từ Tri Diêu." Lục Sênh nói xong, thấy Từ Tri Diêu ở đối diện nháy mắt ra hiệu, cô cũng không có tâm tư phản ứng đến cậu ta.

Cô chờ Nam Phong nói chuyện, nhưng chờ nửa phút điện thoại bên kia vẫn tiếp tục yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở rất nhẹ, thông qua sóng điện thoại truyền đến màng nhĩ của cô.

Càng là trầm mặc lại khiến con người càng bất an. Lục Sênh có chút không hiểu, dè dặt hỏi: "Nam huấn luyện viên, anh có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì thì không thể tìm em?"

"Ách...", Lục Sênh mấp máy miệng, cô càng ngày càng không hiểu rõ bản tính của Nam Phong.

Nam Phong tận lực chậm rãi nói ra: "Anh đi tìm em".

"A?!" Lục Sênh thấy hơi kỳ quái, "Anh đi đâu tìm em? Hai ta khoảng cách hơn một ngàn km!"

"Anh ở Hàng Châu."

"..." Thật sự là không còn lời nào có thể nói.

"Anh vừa vặn ở chỗ này đi công tác." Nam Phong bổ sung.

"A a, " bởi vậy sự tình liền có thể lý giải, ít nhất sẽ không để cho người ta không hiểu ra làm sao. Lục Sênh gật đầu nói, "Anh nếu là gấp rút liền..."

"Anh không gấp rút." Hắn cắt lời cô.

...

Cúp điện thoại, Lục Sênh hỏi Từ Tri Diêu, "Cậu nói đàn ông có thể hay không cũng có kỳ sinh lý hả?"

Từ Tri Diêu liếc mắt.

Lục Sênh cảm giác mình hỏi cái này quá não tàn, ăn nhanh ly kem để che dấu chỉ số thông minh.

Lục Sênh cảm giác Nam huấn luyện viên giọng nói không quá ôn nhu, cô lo lắng trùng trùng nói, "Nam huấn luyện viên nhất định là biết rõ tôi thua trận đấu, muốn tới đây phê bình tôi đi?"

Kỳ thật, ngoại trừ sự lo lắng này, cô còn có mối boăn khoăn khác. Dù sao, cô cũng coi như là có vô lễ qua với anh...

Từ Tri Diêu nghiêng đầu, giọng điệu cứng rắn: "Tôi nào biết!"

Nhìn mặt Từ Tri Diêu đột nhiên biến sắc, Lục Sênh há to miệng, cuối cùng cũng tin rằng "Đàn ông cũng có kỳ sinh lý".

Nam Phong ở ngoài tiệm bánh ngọt trông thấy Lục Sênh bên cạnh còn còn có Từ Tri Diêu.

Bên trong cửa sổ thủy tinh sát đất sáng ngời, hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn kem vừa nói nói cười cười. Trên khuôn mặt dạt dào thanh xuân, cơ hồ như muốn xuyên thấu cửa kính đập vào mặt anh.

Nhìn thấy hình ảnh tốt đẹp như vậy, anh đột nhiên nghĩ đến năm năm trước, cô thua trận đấu đầu tiên cũng đòi anh một ly kem. Khi đó cô mới cao đến ngực anh, vừa gầy vừa nhỏ ăn cái gì lúc nào cũng thong thả ung dung, cẩn thận lại thành kính. Cô khóc không được bao lâu, ăn xong một ly kem liền nở nụ cười.

Tiểu nha đầu vốn là như vậy, bị đả kích liền nhất định phải ăn đồ ngọt mới có thể tốt lên. Giống như ăn đồ ngọt chính là hạnh phúc lớn nhất.

Cái thói quen này cho tới bây giờ cũng không thay đổi.

Thứ thay đổi chính là, hiện tại người mang cô đi ăn kem ly, đã không còn là anh.

Hết chương 50.

- --------++++-------

Lời editor: Xin chào các mem, mình đã comeback rồi đây ạ! Đây là Chương 50 [ Bước vào lòng em ] không biết có ai còn quan tâm không? Wattpad bị lỗi nên hơi phiền. Chiều nay vừa tải phiên bản beta xong thì edit liền chương này đó^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.