Hài tử nhỏ nhất nhà Asahina-Asahina Wataru sáng sớm liền canh giữ ở cửa, mặt đầy hưng phấn nói "Mẹ hiện tại đến nơi nào rồi? Sân bay sao? Sắp về đến nhà rồi sao?"
Đối với hài tử nhỏ nhất này, Masaomi luôn luôn cho yêu thương nhiều nhất xoa xoa đầu cậu nhóc "Đừng có gấp, Ukyo đã ra sân bay đón bọn họ rồi, anh tin tưởng Wataru thực mau sẽ có thể nhìn thấy mẹ!"
Wataru dùng sức gật gật đầu "Ân!"
Trấn an em trai xong, Masaomi ngẩng đầu nhìn cầu thang, nhíu mày "Hikaru đâu?" Từ hôm qua sau khi Hikaru đuổi theo thiếu niên, mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng là nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, bởi vì bắt đầu từ ngày hôm qua, mặt Hikaru vẫn luôn âm trầm.
Ngay cả Yuuya cũng...... So với lúc trước càng trầm mặc không nói, vẫn luôn đi theo sau Ema, dù người khác có hỏi như thế nào, cũng không có mở miệng.
Wataru dương mặt, "Anh Hikaru ở trong phòng nha, từ buổi sáng anh ấy vẫn không có xuống lầu một lần nào."
Mày Masaomi nhíu chặt hơn.
Ngày mai chính là hôn lễ, nếu chưa chuẩn bị tốt, đến lúc đó hắn sợ sẽ sinh ra ngoài ý muốn gì đó.
"Masaomi-san, cái này đặt ở nơi nào vậy?" Trong tay Ema chính là một ít hoa dùng để trang trí, trong nhà có chuyện vui, tự nhiên là muốn trang điểm vui mừng một chút.
Giấu đi lo lắng, Masaomi lộ ra tươi cười "Đưa anh đi, hoa này đặt ở trên tủ."
Ema đem hoa trong tay đưa qua " Anh có cần em hỗ trợ không?"
"Không cần, cái này rất đơn giản, em giúp anh đi trên lầu kêu mấy anh en xuống dưới nhé?"
Ema gật gật đầu, xoay người lên lầu, hôm nay cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng Miwa-san sắp trở lại, các anh em trong nhà mỗi người lại ở trên lầu, chẳng lẽ bọn họ không chờ mong Miwa-san về nhà sao?
Ema mang theo nghi vấn lên lầu, lại ở cửa phòng Yuuya tìm được đáp án.
Trừ bỏ những anh em còn chưa về nhà, còn lại mọi người đều ở trong phòng Yuuya, nguyên bản không gian không lớn lại nhồi nhét mấy đại nam nhân, trong nháy mắt liền trở nên chen chúc chật chội.
Ema vừa mới đi tới cửa liền kinh ngạc trừng lớn mắt, không thể tin tưởng được mà lui về phía sau hai bước, sửng sốt ba giây, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Iori đang trong phòng dẫn đầu phát hiện Ema, hắn đối với Ema gật đầu chào hỏi, lại không nói gì, tầm mắt lại tới trên người Yuuya.
Louis ngồi ở bên cạnh Iori cũng thấy được Ema, hắn đứng dậy đi ra, "Chi-chan, có chuyện gì sao?"
"Ách, ân, là Masaomi-san để cho em tới kêu các anh đi xuống, các anh......" Nói, Ema lại chần chờ nhìn về phía trong phòng, mấy người này cư nhiên đều chạy đến phòng Yuuya.
Yuuya đâu?
Ema đối với em trai nhà mình thập phần hiểu biết, vì thế nhìn quét qua một đám nam nhân, thực mau liền tìm được thiếu niên ngồi dưới sàn.
Yuuya tuy rằng có một diện mạo đẹp, nhưng cũng không thay đổi được cậu ngồi xổm trong nhà, bởi vì nguyên nhân nào đó, rất ít ra cửa, đổi cái xưng hô tới tỏ vẻ, cậu chính là trạch nam.
Mà trạch nam này lại đối với thế giới giả tưởng manga anime không có hứng thú, nhưng đối với trò chơi, lại là ôm liền tay không buông.
Giờ phút này, Ema liền nhìn thấy thiếu niên luôn luôn sợ hãi nam tính ở giữa một đám nam nhân mặt không đổi sắc, ngón tay linh hoạt di chuyển trên máy chơi game, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm màn hình.
Này, này đến tột cùng......
"Mau dừng lại a! Đừng từ nơi này đi qua, nơi này có bẫy rập, sẽ chết!" Còn không để Ema chải chuốt suy nghĩ rõ ràng, Yusuke ngồi ở bên cạnh liền kích động nhảy dựng lên, lớn giọng ồn ào.
"Nhỏ giọng thôi." Subaru ngồi ở bên cạnh Yusuke nhịn không được mở miệng, tầm mắt hắn cũng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tsubaki nằm nghiêng trên vai Azusa, cũng đồng dạng xem mùi ngon.
Chỉ có thiếu niên ở trung tâm, bất động như núi, tạp âm chung quanh phảng phất như bị cậu tự động lọc bỏ, một câu không nói, chỉ là động tác trong tay không ngừng.
Chỉ thấy, địa phương bị Yusuke chỉ ra là sẽ có bẫy rập, ngón tay thon dài trắng nõn của thiếu niên nhẹ nhàng nhảy lên hai cái, nhẹ nhàng trốn qua, hết thảy đều đang tiếp tục.
Yusuke kinh ngạc trừng lớn mắt "Gạt người sao, cứ như vậy liền tránh thoát? Anh đã chơi nó lâu lắm rồi mà bây giờ còn chưa có qua đâu!"
Tuy rằng đàn thiếu niên nam nhân này ngày thường luôn là biểu hiện ra trầm ổn, bình tĩnh, nhưng thiếu niên luôn là tuổi trẻ khí thịnh, sẽ thích chơi trò chơi cũng là điều tình cảm có thể tha thứ, nhưng mà.....
Nhưng mà một đám người ở bên nhau, hai mắt còn thẳng tắp nhìn chằm chằm người khác chơi game liền cảm thấy có điểm......
Đặc biệt vẫn là nhóm người này, nguyên lai cảm thấy các anh em Asahina thập phần anh tuấn soái khí đặc biệt có cá tính, nhưng cảnh tượng này liền có chút...... Ema cảm thấy giống như bị đánh sâu vào, chưa phục hồi tinh thần lại.
Mà nguyên bản Yuuya coi những người khác như không khí tựa hồ là nghe được động tĩnh bên ngoài, quay đầu nhìn, phát hiện ngoài cửa tới chính là Ema, tức khắc lộ ra một nụ cười rạng rỡ, máy chơi game trong tay tùy tiện bỏ qua, liền vui sướng chạy về phía Ema.
"Chị!"
Tiếp được thiếu niên đang chạy lại, Ema thuận thế sờ sờ đỉnh đầu Yuuya, nhìn lúm đồng tiền như hoa của em trai, khuôn mặt nhỏ tinh xảo như ngọc, tức khắc cảm thấy trách nhiệm của chính mình thật lớn.
Muốn chiếu cố một em trai giống tiểu yêu tinh như vậy, Ema tỏ vẻ thật sự là buồn thúi ruột.
"Masaomi-san kêu mọi người đi xuống, trò chơi cứ từ từ chơi đi."
Đối với lời nói của chị gái nhà mình, Yuuya tự nhiên là nghe lời, lập tức gật gật đầu, liền đi theo Ema xuống lầu.
Mà vài người còn ở trong phòng, nhìn máy chơi game thiếu niên vừa ném xuống liền trực tiếp chạy đi, một đám đều ngây ngẩn cả người, trên màn hình, bởi vì thao tác bị gián đoạn, cho nên nhân vật chết đặc biệt thê thảm, tức khắc như hỏng mất!
Yusuke lập tức nhảy dựng lên, ôm đầu "Trời đất ơi! Còn kém một chút nữa liền vượt màn a!"
Subaru cũng tràn ngập đáng tiếc nhìn màn hình.
Tỉnh táo nhất chính là Iori, hắn đứng lên, vỗ vỗ ống tay áo, cũng không có nói cái gì.
Tsubaki lắc lắc đầu "Thật là đáng tiếc ~" chẳng qua trong mắt mang theo ý cười làm người nhìn không ra hắn đang thật sự cảm thấy đáng tiếc.
Yuuya quay đầu lại, nhìn Yusuke vạn phần kích động, lại nhìn qua màn hình, nhẹ nhàng mở miệng "Này có cái gì, chơi lại một lần nữa là được."
Đây là Yusuke bị trò chơi tra tấn đã lâu, "......"
Cho nên nói, có đôi khi người so với người, thật sự là tức chết người.
Yuuya tuy rằng làm một người ngồi xổm trong nhà, nhưng là kỹ thuật chơi game của cậu là chân thật đáng tin, một cái thao tác, cậu có thể biến hóa ra ít nhất ba loại phương thức, một cái trò chơi nhỏ như vậy, đối với cậu mà nói, quả thực là rất dễ dàng.
Bất quá, này đối với người khác mà nói, khả năng chính là một cái đả kích.
Nói ví dụ, vì vượt màn, cho nên Yusuke đã thức suốt đêm mấy ngày.
Cái này, chỉ có thể yên lặng vì thiếu niên Yusuke thắp một cây nến.
Lúc này, Ema lại đột nhiên phát hiện, trong mấy anh em, thế nhưng lại không có thân ảnh Hikaru, cô nhớ rõ, mấy ngày hôm trước, Hikaru mới từ Italy trở về thích nhất là dính ở bên người Yuuya.
Nhưng hiện tại lại không có nhìn thấy hắn.
Ema"Hikaru-san đâu?"
Thời điểm hỏi ra những lời này, ánh mắt Ema là nhìn về phía các anh em khác, cô không có phát hiện, Yuuya đứng ở bên cạnh cô cứng người trong một lát.
Louis nghĩ nghĩ, dùng ngữ khí lười biếng nói "Đại khái ở trong phòng đi, công việc của anh Hikaru là viết tiểu thuyết, cho nên thời điểm anh ấy làm việc, thường xuyên đem chính mình nhốt ở trong phòng, chịu không nổi một chút quấy nhiễu nào nha."
Nguyên lai là như thế này, Ema gật gật đầu.
Nói tới đây, Tsubaki sờ sờ cằm, giống như nghi hoặc nói "Bất quá, trước kia cũng không phát sinh chuyện như vậy a......"
Ema sửng sốt "Chuyện gì?"
Tsubaki "Ngày hôm qua anh Hikaru đem chính mình nhốt ở trong phòng xong cũng không có ra ngoài, liền tính là viết tiểu thuyết, cũng không đến mức như vậy......"
Tsubaki nói còn chưa nói xong, Yuuya liền giữ chặt tay Ema, hơi thở có chút không xong mở miệng "Chị, chúng ta đi xuống đi, đừng để Masaomi-san chờ lâu."
"A? Được." Liền tính là trong lòng có nghi hoặc, nhìn bộ dáng này của Yuuya, muốn nói cái gì cũng đều nuốt xuống, không dám hỏi ra ngoài, Ema cùng Yuuya liền rời đi trước.
"Di?" Sửng sốt một chút, tiếp theo lộ ra một nụ cười xấu xa, Tsubaki híp mắt "Xem ra là có vấn đề nha, quả nhiên, ngày hôm qua, anh Hikaru và tiểu Yuuya đã xảy ra chuyện gì đi......"
Azusa mặt vô biểu tình đẩy đẩy mắt kính "Đi xuống."
"Đừng mà, mất mặt." Mếu máo, Tsubaki cũng đi theo Azusa rời đi.
Dư lại mấy người, từng người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cũng đều che kín nghi hoặc.
Mà lúc này, trong một phòng khác.
Căn phòng bị bố trí hoa lệ nhât lại là phòng ít cư trú nhất, bức màn dày nặng cũng không có vén lên, trong phòng không có ánh sáng, tràn ngập cảm giác âm u trầm trọng.
Chăn trên giường lớn xa hoa tinh xảo thập phần chỉnh tề, dường như căn bản là không có người ngủ qua, chỗ đuôi giường, một người ngồi lẳng lặng.
Nếu không phải là một chút ánh sáng từ ngoài bức màn lọt vào, căn bản là không phát hiện ra một người đang ngồi ở đuôi giường.
Người nọ phảng phất như là một tòa pho tượng, vẫn không nhúc nhích, một khuôn mặt tuấn mỹ, trên mặt vô biểu tình, môi gắt gao nhấp lại, ở trong ánh sáng tối tăm, âm trầm có chút đáng sợ.
Hikaru mặt vô biểu tình ngồi, trong mắt cuồn cuộn suy nghĩ, suy nghĩ đến câu nói nghe được vào hôm qua, tối tăm trong mắt không rõ.