[Brothers Conflict] Trái Phải Đều Bị Vây Quanh Bởi Nam Nhân

Chương 44




Hikaru tính toán phải cho Yuuya xem sự hiểu biết của hắn qua mấy năm nay xuất ngoại.


Hắn nghĩ, thiếu niên mỗi ngày đều ở trong nước, có thể là lòng hiếu kỳ rất nhiều, đối với đồ vật mới lạ của nước ngoài khẳng định là sẽ có hứng thú.


"Tiểu thiên sứ em xem......" Hikaru chỉ vào một bức ảnh tinh mỹ trên màn hình máy tính, ý đồ dụ hoặc hài tử thoạt nhìn còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện.


Bất đắc dĩ bị điểm danh, người kia ngay cả đầu cũng không chuyển, chỉ lo chơi trò chơi trong tay mình.


"Ách...... Trò chơi thật sự chơi rất vui sao?" Lại một lần nữa bị bỏ qua Hikaru có chút bất đắc dĩ sờ sờ mũi.


Còn lại các anh em vây xem ở một bên mỗi người đều vui sướng khi người gặp họa.


Đây mới là bình thường được chưa!


Nếu Yuuya đột nhiên đối với đồ vật bên ngoài cảm thấy hứng thú, đó mới là khác thường a!


Bất quá, thất bại liền từ bỏ hiển nhiên không phải là tác phong của Hikaru, hắn lại treo lên nụ cười tự tin một lần nữa, tới gần thiếu niên, "Em đang chơi gì vậy, nói không chừng anh có thể giúp em nha, đừng nhìn anh như vậy, kỳ thật anh năm đó cũng là......"


"Thôi đi anh Hikaru, ai mà chả biết anh chơi trò chơi là tệ nhất!" Yusuke không lưu tình chút nào mà vạch trần.


"Chính là, trước kia cùng Natsume chơi trò chơi đối chiến anh cũng không thể vượt quá ba màn!" Tsubaki ngay sau đó cũng phun tào.


"......" Đây là Hikaru bị các anh em của mình hung hăng vạch trần đến độ không còn lời nào để nói.


Ho nhẹ một tiếng, "Kỳ thật, cũng không có kém như vậy đi......" Hikaru còn muốn giãy giụa một chút.


Mà Subaru lại đem lực chú ý đặt ở trên máy tính của Hikaru, một tay chỉ vào máy tính, hỏi "Nơi này là địa phương nào vậy?"


Lực chú ý của mọi người cũng đều chuyển đến màn hình máy tính, Yuuya vừa mới nghe vậy cũng nhìn qua.


Hikaru nhìn thấy lực chú ý của thiếu niên rốt cuộc cũng bị hấp dẫn lại, liền cảm thấy mỹ mãn mà quay đầu, bắt đầu giải thích với các anh em, hình ảnh trên màn hình máy tính là một biển hoa, nùng liệt như biển hoa máu.


"Đây là tư liệu sống cho sáng tác của anh lúc trước, cho nên anh mới chạy tới Tam Giác Vàng chụp lại, hoa anh túc."


Masaomi nhíu mày, hắn là bác sĩ, tự nhiên đối với một thứ gì đó liền thập phần mẫn cảm "Đây là...... Hoa độc?"


Hikaru gợi lên khóe môi "Chính xác, loại hoa này thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, chính là tác dụng lại không phải là rất mỹ lệ, loại hoa này, ở Tam Giác Vàng, từ trước đến nay là dùng để làm ma túy, có thể nói là một tội ác chi nguyên."


Sắc mặt Ukyo cũng không phải tốt mấy "Em chạy tới Tam Giác Vàng làm cái gì?"


Nơi đó từ trước đến nay là người cùng hung cực ác mới có thể đi, tới loại địa phương đó, không có bản lĩnh thực mau liền sẽ bị người phân hủy nhét vào bụng, như tằm ăn lá, không dư thừa bất kì cái gì.


Hikaru "Đừng khinh thường em như vậy, mấy năm nay địa phương em đi qua, không có một trăm cũng có mấy chục cái, nếu địa phương không có một chút giá trị, sao có thể hấp dẫn được em?"


Tsubaki nhìn chằm chằm kia biển hoa màu đỏ kia, thở dài nói "Bất quá...... Thật sự là rất đẹp......"


"Đúng không, tiểu thiên sứ, em cảm thấy......" Vừa định quay đầu giới thiệu cho thiếu niên, Hikaru trong nháy mắt im tiếng, hắn nhìn thấy gì?


Khuôn mặt tinh xảo như ngọc của thiếu niên trắng bệch một mảnh, trong mắt tràn đầy sợ hãi, phảng phất như là nhìn thấy đồ vật đáng sợ nào đó, máy chơi game cầm trong tay sớm đã rơi xuống, chính là thiếu niên lại phảng phất như chưa phát hiện.


Hikaru vội vàng đi qua, bắt lấy tay thiếu niên, ngay sau đó nhíu mày "Tay thật lạnh! Em làm sao vậy?"


"Làm sao vậy?" Masaomi cũng đã đi qua, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của thiếu niên, nhíu mày.


Đột nhiên bị đụng chạm, Yuuya đột nhiên chấn động, hất tay Hikaru ra, lui về phía sau một bước, sợ hãi trong mắt không giảm, ngược lại còn tăng lên.


Kịch liệt thở hổn hển một hơi, Yuuya đột nhiên đẩy người trước mặt ra, Hikaru bị đẩy thành ra liền lảo đải một cái, chờ lấy lại được tinh thần, thiếu niên đã chạy ra xa rồi.


Cau mày liếc mắt nhìn máy tính một cái, sắc mặt Hikar thập phần khó coi, đột nhiên hắn giống như là nghĩ tới cái gì đó, liền cất bước đuổi theo.


Tốc độ nhanh đến nỗi làm Ukyo không kịp giữ chặt hắn "Từ từ, em......"


Còn lại là các anh em không hiểu ra sao, cái này lại là chuyện gì nữa đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.