Ukyo thay trang phục ở nhà thoạt nhìn mất đi một ít cảm giác nghiêm túc.
Đầu tóc bị keo xịt tóc cố định cũng có vài sợi rơi xuống trán, cả người thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Nhìn thiếu niên cúi đầu, đôi tay ôm lấy đầu gối, Ukyo hít một hơi thật sâu, thật là....... Hắn không có cách.
Nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã không còn sớm, các anh em hẳn là đã trở về, thời điểm hắn vừa mới lên lầu đã sớm đem đồ ăn chuẩn bị xong, nếu không buổi tối mọi người liền không có đồ ăn.
Nhìn thiếu niên, Ukyo nghĩ thầm, nhất định phải cùng hắn đem mọi chuyện nói rõ ràng, rốt cuộc là sợ hãi cái gì?
Nghĩ như vậy Ukyo tiến lên vài bước, thiếu niên ngồi ở trên ghế sô pha rõ ràng co rúm lại một chút.
Giống như là động vật nhỏ giãy giụa, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để làm hắn như có đại địch.
Ukyo không thể nói là cảm giác gì, nhưng đột nhiên trong nháy mắt, hắn nhìn thiếu niên như vậy liền có một ít đau lòng, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cậu sợ hãi như thế?
Giống như thuỷ tinh tinh xảo yếu ớt, mặc kệ là bất kì người nào cũng đều sẽ ở địa phương rất cao, vì phòng ngừa rách nát, vì phòng ngừa mơ ước của người khác.
Thiếu niên trước mắt tựa như là thủy tinh như vậy.
Muốn đem cậu giấu đi, rồi lại sợ cậu vỡ vụn.
Ukyo đột nhiên hồi thần, hắn đang suy nghĩ cái gì? Giấu đi gì đó...... Hắn là đang đối với em trai mình nghĩ cái gì a!
Đem ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu đánh tan, Ukyo đi đến trước mặt thiếu niên, đột nhiên hắn quỳ một gối xuống, đôi tay đặt ở trên tay vịn của ghế sô pha, thoạt nhìn giống như là đem thiếu niên ở trong ghế sô pha bao lại.
Chẳng qua tư thế như vậy của Ukyo, hơn nữa vẻ mặt của hắn, hoàn hoàn yếu thế, làm người không cảm nhận được một tia uy hiếp nào.
"Yuuya, nói cho anh biết em đang sợ hãi cái gì, được không?"
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không nghe được nam nhân hỏi chuyện.
Ukyo cũng đoán được, Yuuya luôn luôn là một hài tử hướng nội, vốn dĩ tự động đi theo chính mình lên lầu đã thực không dễ dàng, bị chính mình dọa một cái, phỏng chừng về sau nếu muốn tiếp cận hắn là rất khó.
Nhưng Ukyo là ai? Là luật sư, luật sư am hiểu nhất chính là cái gì?
Biện luận.
Huống chi Ukyo là tinh anh trong tinh anh của giới luật sư.
Hắn nhìn thiếu niên, không nói lời nào sao? Không có việc gì, hắn nói là được.
Trầm mặc trong chốc lát, giống như là suy nghĩ tìm từ, một lát sau Ukyo mở miệng.
"Nói một câu Yuuya làm anh ấn tượng đi......" Ukyo cười cười, tiếp tục nói "Lần đầu tiên nhìn thấy Yuuya, anh liền suy nghĩ, người giống tiểu tinh linh như vậy thật sự là em trai mình sao? Anh cảm thấy thực vui vẻ, bởi vì Yuuya là một hài tử tốt, em đối với Ema, Juli đều thực tốt, bởi vì bọn họ là người nhà của em đúng không?"
"Em khẳng định sẽ cảm thấy không quen, đột nhiên đi tới nhà này, còn có nhiều người xa lạ như vậy, Yuuya không thích ứng được là đương nhiên. Nhưng anh muốn nói với em, các anh em trong nhà vào thời điểm biết được sẽ có thành viên mới, mỗi người đều thực vui vẻ. Đặc biệt là Wataru, em ấy là hài tử nhỏ nhất, cho nên cái gì cũng không kiềm được, em ấy còn nói, muốn đem thú bông thích nhất đưa cho chị gái anh trai."
"Anh cũng thập phần vui vẻ, không phải bởi vì anh có nhiều em trai em gái đáng yêu, còn bởi vì các em đều thực hiểu chuyện. Anh nghe nói chú Rintaro thường xuyên ra ngoài, cho nên Yuuya và Ema vẫn luôn là hai người ở bên nhau đúng không, cho nên cảm tình giữa các em mới có thể tốt như vậy, cũng đồng dạng hiểu chuyện như vậy. Nhưng mà, anh kỳ thật càng thích các em không hiểu chuyện một chút, có chuyện gì, có cái gì không vui, đều có thể tới tìm anh, bởi vì anh là anh trai của các em."
Yuuya giật giật rất nhỏ, lông mi rũ xuống run rẩy.
Có loại phản ứng này thuyết minh là có hiệu quả, Ukyo cong cong khóe miệng, tiếp tục nói "Chuyện gì cũng đều có thể, mặc kệ là kể vài chuyện cũng được, làm nũng cũng tốt, anh đều tiếp thu. Em căn bản không cần sợ hãi, bởi vì anh sẽ không thương tổn em. Mặc kệ em đang sợ hãi cái gì, cũng đừng lo lắng, bởi vì anh sẽ bảo hộ em......"
Phảng phất trùng với câu nói trong trí nhớ, Yuuya ngẩng đầu lên, nhìn Ukyo, thần sắc trong mắt lập loè không ngừng.
Nam nhân trước mắt có một đầu tóc vàng, tuy rằng không giống như Kaname lộng lẫy loá mắt, lại tản ra ánh sáng nhu hòa, không có mang mắt kính, cho nên không có phát ra cảm giác loang loáng sắc bén, lúc này cặp mắt lam kia thoạt nhìn giống như là biển rộng, sâu thẳm mà lại nhu hòa.
Có như vậy trong nháy mắt, Yuuya cơ hồ cho rằng nam nhân trước mắt giống như một vương tử tóc vàng mắt xanh trong truyện cổ tích.
Cậu như trở lại lúc ban đầu, trong trí nhớ, Ema mơ hồ mang theo một khuôn mặt trẻ con, cười ôn hoà giống như thế.
Yuuya không cần sợ hãi như vậy, bởi vì chị là chị gái, chị sẽ bảo hộ em.