Bọt Biển Bảo Bảo

Chương 4: Chịch bánh ngọt nhỏ của anh




Edit: Kriez

Trần Bách Ca ôm lấy người yêu trần trụi ra phòng khách, không gian tối tăm do kéo kín màn bỗng nhiên bị ánh sáng bao trùm, khoảng không trống trải làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.

Sở Thiên Từ dùng tay che mắt mình lại, tình triều gợn sóng giăng đầy khuôn mặt say tình, ngay cả khóe mắt cũng còn lưu lại dư vị tình ái, Trần Bách Ca hận không thể chịch chết người yêu nuốt luôn vào bụng, ngay cả xương cốt máu thịt cũng là của mình.

Sở Thiên Từ được người yêu nhẹ nhàng đặt trên bàn phòng khách, mặt bàn lạnh lẽo làm cho cậu không khỏi run lên.

Trần Bách Ca cúi người vỗ về hôn lên má lên môi người yêu, thủ thỉ bên tai cậu: “Cục cưng, bánh ngọt em để đâu?”

Lỗ tai Sở Thiên Từ mẫn cảm vô cùng, bên tai còn truyền đến hơi nóng làm cho toàn thân cậu bủn rủn, hai má ửng hồng, ưm nói: “Tủ lạnh… trong tủ lạnh…”

Trần Bách Ca thuận thế hôn lỗ tai người yêu như khen thưởng, xong còn ngậm trong miệng thưởng tức một phen, còn thổi hơi vù vù, đến khi nhìn thấy cả người Sở Thiên Từ run lên mới hài lòng nói: “Thật ngoan.”

Dứt lời liền xoay người đi vào nhà bếp, vừa đi mấy bước đã quay lại, anh chỉ vào nơi riêng tư của người yêu, trầm giọng ra lệnh: “Cắm ngón tay vào trong bướm chờ anh trở lại.”

Mệnh lệnh như vậy làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi, nhưng mà không thể không làm, cậu run run rẩy rẩy vươn tay thăm dò vào vùng cạnh cánh bướm, cắm ngón tay vào từng chút từng chút một.

Bên trong ẩm ướt mềm mại mút mát ngón tay mình thật chặt, cậu thậm chí có thể mò vào tận nơi Trần Bách Ca vừa mới bắn tinh vào, còn có d*m thủy tràn lan không thể khống chế.

Chờ khi Sở Thiên Từ hai tay ôm đùi, còn cắm hai ngón tay moi móc hoa huy*t dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương nhìn về phía mình, lúc này Trần Bách Ca mới thỏa mãn đi vào nhà bếp.

Trần Bách Ca mở cửa phải tủ lạnh, bên trong là một chiếc bánh ngọt cỡ vừa, trên mặt phủ kín những hoa quả anh thích màu sắc khác nhau, nhìn rất đẹp.

Chỉ là nhìn thấy những bông hoa không ngay ngắn bên cạnh thì biết bánh kem này chính là tác phẩm của người yêu.

Vốn định lấy bánh rồi ra ngày, nhưng khi đóng tủ dư quang khỏe mắt lại thấy một chùm nho, một chén dâu tây, thanh long và xoài cắt hạt lựu còn dư lại khi làm bánh.

Cảm thấy đã có tính toán khác rồi.

Mà khoảng thời gian Trần Bách Ca ở trong nhà bếp, Sở Thiên Từ chỉ có thể dùng một tư thế nằm trên bàn. Mặt bàn thủy tinh vốn lạnh lẽo nay cũng bị tình dục của mình làm cho ấm áp, cậu dùng ngón tay đẩy cánh bướm ra, ngẩng mặt dạng hai chân, bộ dạng dâm đãng mặc người đến hiếp.

d*m thủy trong hoa huy*t thuận theo ngón tay chảy xuống dưới mông, đọng thành một vũng nước nho nhỏ. dương v*t thẳng tắp kề sát bụng gấp rút cần người yêu thương.

Khi Trần Bách Ca trở lại thì thấy cảnh tượng này.

Rõ ràng là hạ thể khác người nhưng lại là vực sâu dục vọng, khiến người ta cam tâm tình nguyện vạn kiếp bất phục vì nó. Đáng lẽ phải là thanh niên dâm đãng nhưng lại như thiên thần trong trắng, làm người ta không tự chủ được sinh lòng ngóng trông với cậu.

Trần Bách Ca vừa mới phát tiết một trận nên cũng chẳng sốt ruột mấy phần. Trái lại muốn thừa dịp cơ hội hiếm có ăn cho no nhìn cho đã, dù sao lúc thường mỗi lần muốn làm chuyện quá đáng với người yêu đều phải vừa gạt vừa dỗ, vừa phải quyến rũ vừa phải uy hiếp.

Mà sinh nhật là dịp đặc biệt, Sở Thiên Từ vì muốn làm Trần Bách Ca vui vẻ nên cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc cho anh đùa bỡn, sỉ nhục, khinh tường.

Trần Bách Ca thỏa mãn với sự săn sóc của người yêu, cảm kích người yêu tri kỷ, mà Trần Bách Ca lại là kẻ không có còn đỡ, có rồi chính là được voi đòi tiên.

Anh nhìn người trên bàn mỉm cười: “Cục cựng, làm bánh kem nhỏ cho anh được không?”

Chương 4: Chịch bánh kem nhỏ của anh (Trung)

Sở Thiên Từ như cá nằm trên thớt chờ làm thịt, thân thể run rẩy chờ tên đồ tể phán xét, nào dám nói một chữ “Không”.

Giọng cậu run run trả lời Trần Bách Ca: “Dạ.”

Trần Bách Ca đặt bánh kem trái cây ở một chỗ không xa, để anh có thể thuận tiện làm “Bánh ngọt”.

Người yêu như đĩ thỏa sợ run thân, vạch nơi riêng tư nằm trên bàn đáng thương cực kỳ.

Trần Bách Ca bắt đầu “Làm”.

“Con đĩ của anh, lấy tay trong bướm em ra đi.”

Sở Thiên Từ nghe lời rút ngón tay từ nơi riêng tư ra, ngón tay ướt nhẹp chất lỏng dâm đãng của mình, cậu nghiêng đầu không dám nhìn đến.

Mà Trần Bách Ca thấy người yêu như vậy lại nổi hứng đùa giỡn.

“Cục cưng, em nếm thử nước trong bướm em có ngọt không.”

Sở Thiên Từ nức nở muốn từ chối: “Đừng mà, không muốn…”

Trần Bách Ca trầm mặt im lặng nhìn cậu.

Sở Thiên Từ biết, dưới giường anh bao dung mình vô điều kiện, người lớn cưng trẻ cũng chẳng sánh bằng anh, chỉ cần Sở Thiên Từ muốn sợ là đến sao trên trời cũng sẽ hái cho cậu.

Nhưng trên giường Trần Bách Ca lại muốn kiểm soát tuyệt đối, với tiền đề là Sở Thiên Từ an toàn và cũng có được khoái cảm, biến thái đến độ hi vọng mỗi một cọng tóc gáy người yêu đều lên đỉnh vì mình.

Bởi vậy Sở Thiên Từ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cậu vói tay vào miệng liếm láp từng ngón một, đem chất lỏng bên trên mút sạch vào miệng.

Đầu lưỡi đỏ sẫm len lõi trong những kẻ tay trắng trắng làm chuyện dâm đãng hạ lưu, thật khiến cho Trần Bách Ca hứng tình tăng vọt.

Trần Bách Ca để cậu nằm ngửa trên bàn, nhưng bàn không đủ dài nên chân chỉ có thể cong lên dẫm trên cạnh bàn. Tư tế này ngược lại dễ dàng cho Trần Bách Ca.

Trần Bách Ca lấy tay quệt một đống kem rồi bôi lung tung trên mặt Sở Thiên Từ.

Giống như những bữa tiệc sinh nhật bị người ta chọi bánh vào người, trên mặt Sở Thiên Từ đâu đâu cũng là kem, ngay cả lông mi cũng dính nhơm nhớp làm cậu không mở mắt ra được.

Chờ khi Sở Thiên Từ liếm sạch chất dịch trên ngón tay, Trần Bách Ca đã đem kem bôi lên môi cậu, sau đó lấy một quả dâu tây.

“Cục cưng, ngậm quả dâu này đi, nếu em lỡ cắn nát nó thì anh sẽ cắn nát nơi khác của em để bù vào.”

Sở Thiên Từ dè dật ngậm quả dâu, không dám dùng sức cũng không dám động người, chỉ chốc lát nước miếng đã từ bên môi chảy xuống.

Trần Bách Ca lại tiếp tục động tác.

Anh lấy hai chiếc bông kem đặt ở nơi đầu v*, trong màu trắng của kem có thể mơ hồ nhìn thấy đầu v* phấn hồng, rồi anh lại lấy hai viên xoài để lên trang trí.

Kem và hoa quả lạnh lẽo làm cho Sở Thiên Từ run lên, thế nhưng hiểu rõ động tác của người kia, cậu lại càng xấu hổ mà ngứa ngáy con bướm.

Trần Bách Ca lấy kem bôi tại nơi riêng tư của cậu, nơi đó mỗi ngày đều bị anh cạo lông sạch sẽ cho nên trắng ngần đáng yêu. Lại lấy thêm chút kem, kem và d*m thủy hòa nhau trở thành hỗn hợp dính dính nhớp nháp.

Trần Bách Ca tát một phát vào bướm Sở Thiên Từ, sức lực không nhỏ.

“Đĩ thỏa! Nước dâm của em làm kem rơi hết rồi! Xem ra phải lấy đồ chặn con bướm dâm này lại!”

Trong miệng Sở Thiên Từ ngậm dâu tây không nói ra được tiếng, chỉ có thể nghẹn ngào rên rỉ.

Trần Bách Ca bẻ từng trái nhỏ, chậm rãi nhét vào trong bướm của người yêu.

Nhét vào tổng cộng 16 trái nho ngọt ngào, hoa huy*t Sở Thiên Từ no căng không chịu được, bụng dưới cũng hơi nhô lên.

Lúc này Trần Bách Ca mới hái lòng với bánh sinh nhật của mình.

Tiếp theo, chính là ăn bánh kem ngon lành.

Trần Bách Ca nhìn kiệt tác của mình khá hài lòng.

Thân thể trẻ trung xinh đẹp nằm trên bàn kiếng trong suốt, trên thân đều là màu sắc tươi sáng của hoa quả, nhưng cậu so với hoa quả lại càng vui càng tươi hơn.

Trên mặt bị trét đầy kem, là dáng vẻ bị làm nhục.

Hạ thể bị nhồi nhét đến căng đầy, bụng dưới nhô lên giống y như phụ nữ mang bầu.

Trần Bách Ca dùng lưỡi từng chút từng chút liếm sạch kem trên mặt Sở Thiên Từ, bắt đầu từ trán rồi dần dần đến mắt.

Sở Thiên Từ cảm nhận được mi mắt bị liếm, nhưng cũng cảm giác như tròng mắt bị người đùa giỡn trong tay, sự sợ hãi cùng với kích thích làm cho cậu càng thêm hưng phấn.

Liếm suốt một đường, bắt đầu từ trán đến hai má rồi lên môi.

Đầu tiên anh mút kem vào miệng rồi cắn luôn cả trái dâu tây trong đó.

Hai người mỗi người ngậm một nửa, Trần Bách Ca nuốt phần trong miệng mình rồi cướp luôn cả phần trong miệng Sở Thiên Từ, quấn từ bên cậu về phía mình.

Nước màu đỏ của trái dâu lưu lại giữa răng môi Sở Thiên Từ, chua chua ngọt ngọt, màu đỏ sậm làm nền cho hai má trắng ngần càng làm lộ ra vẻ xuân tình.

Trần Bách Ca nuốt nửa quả dây tây của Sở Thiên Từ rồi liếm môi tán thưởng, “Thật ngọt.”

Sở Thiên Từ cũng hiếu kì vươn lưỡi liếm nhưng lại bị Trần Bách Ca ngậm đầu lưỡi mình, môi lưỡi hai người quấn quýt, tiếng nước chụt chụt vang vọng.

Nụ hôn kết thúc, Trần Bách Ca chép miệng như vừa thưởng thức mỹ vị tuyệt vời.

Anh cười nói với Sở Thiên Từ: “Không, em mới ngọt.”

Một câu nói làm mặt Sở Thiên Từ đỏ bừng.

Trần Bách Ca cười vươn lưỡi liếm một đường xuống dưới, bắt đầu ăn trái cây trên đầu v*. Không biết có phải cố ý hay không, anh như không biết chừng mực mút toàn bộ đầu v* vào trong miệng, giống như lẫn đầu v* vào trái cây mà nuốt hết vào bụng.

Sở Thiên Từ rên rỉ nức nở: “Trần Bách Ca, Trần Bách Ca, em đau quá.”

Lúc này Trần Bách Ca mới phun đầu v* rách da sưng tấy của câu ra, còn như không nỡ mà hôn nó.

Thiệt tình, đây cũng là nơi anh thích nhất.

dương v*t Sở Thiên Từ dính kem anh không thèm chạm vào, để nó lẻ loi đứng đó.

Sau đó để tay lên bướm Sở Thiên Từ, ác ý nói.

“Cưng à, banh ra đi, anh muốn ăn nho.”

Sở Thiên Từ sợ hãi giằng co với yêu cầu ác liệt này, nhưng lại bị Trần Bách Ca hạn chế đặt dưới thân nên không thể động đậy.

Trần Bách Ca như đang nũng nịu vừa cười vừa nhỏ giọng bên tai Sở Thiên Từ: “Anh thật muốn ăn nho…”

Sở Thiên Từ bị câu này làm cho phát ngượng đến toàn thân đều hồng, cậu biết nếu không nghe lời Trần Bách Ca chỉ sợ là không yên.

Vì vậy Sở Thiên Từ dùng sức tách hai cánh bướm ra hai bên, khó khăn nhả vài trái nho ra ngoài, Trần Bách Ca vói ngón tay vào lại móc ra mấy trái, lấy một lần liền gần 10 quả.

Trần Bách Ca phân nho ra thành hai phần, một nửa mình ăn một nửa cưỡng ép đút cho Sở Thiên Từ. Cậu ngậm miệng không muốn nhưng lại ấn mạnh vào trong.

Trần Bách Ca ăn xong còn khen: “Thật ngọt, Từ Từ thật ngọt.”

Mới vừa khen xong cũng chẳng nói tiếng nào đã cắm dương v*t vào trong.

“Cũng để nó nếm thử xem em ngọt ngào bao nhiêu.”

Nói xong lđã dùng sức động hông, đem họa mi đẩy đến nơi thật sâu.

dương v*t đụng phải trái nho nằm trong sâu nhất, điều này cũng gợi lên hứng thú Trần Bách Ca, anh dùng lực động mạnh vào tử cung giống như khi đỉnh vào trái nho.

Trần Bách Ca chịch Sở Thiên Từ đến thần trí không rõ.

“Chồng ơi, chồng ơi, đừng sâu nữa… a… a… xin anh a!”

Tay Trần Bách Ca nắm chặt dương v*t khéo léo của cậu không cho bắn, mạnh mẽ rút ra cắm vào trong bươm bướm của cậu, chỗ kia bị chịch đến nổi bọt, nước nho bên trong hòa với d*m thủy lầy lội dính dấp.

Trần Bách Ca lại nổi hứng đem hai chân người yêu để trên vai, động từ trên xuống dùng sức thảo phạt, thẳng đến khi chịch Sở Thiên Từ đến trắng mắt nước bọt giàn giụa.

“Đĩ thỏa, là ai đang chịch em?”

“Trần Bách Ca… Trần Bách Ca… Trần Bách Ca…”

“Sai rồi, là ai đang chịch em?!”

Sở Thiên Từ bị chịch đến hụt hơi, đứt quãng trả lời Trần Bách Ca.

“Là chồng… là chồng em…”

“Sai! Là dương v*t của chồng chịch em!”

Nói xong lời thô tục Trần Bách Ca lại càng dùng sức chịch cậu, cứ như dùng mãi chẳng hết sức, hạ thân đung đưa cắm vào rút ra như gắn mô tơ.

Cuối cùng dùng sức chạy nước rút bắn vào bên trong Sở Thiên Từ, kích thích Sở Thiên Từ run lên, trong bướm cũng bắn ra từng trận d*m thủy.

“A! dương v*t của chồng… bắn… a…”

Trần Bách Ca nằm trên người Sở Thiên Từ, hai người đồng thời bình phục hô hấp.

Sở Thiên Từ lấy lại hơi thở lên tinh thần liền cắn thật chặt tay Trần Bách Ca.

“Anh… anh… anh thật đáng ghét! Đồ khốn!”

Trần Bách Ca một bên vuốt ve lưng Sở Thiên Từ, một bên nhận phạt: “Sai rồi sai rồi, anh sai rồi, là anh ngọt, anh không nên ngọt như thế.”

Sở Thiên Từ không hiểu anh đang nói gì.

“Cái gì hả? Cái gì ngọt?”

Trần Bách Ca nằm nhoài bên tai Sở Thiên Từ nói: “Em chính là bánh kem nhỏ của anh, ngọt ngào của anh.”

Sở Thiên Từ lại đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.