Boss Xuyên Thành Tiểu Khả Ái

Chương 23




Cùng Trâu Mẫn Thần ở bên nhau, Khanh Vân tự nhiên không thể ở Tiếu gia. Nhưng y vừa mới cùng Trâu Mẫn Thần ra ngoài chưa được mấy ngày, Tiếu thị đã xảy ra chuyện lớn.

“Mẹ, con sẽ về nhanh.” Khanh Vân cắt đứt điện thoại với mẹ Tiếu, cầm áo khoác ra ngoài.

Trâu Mẫn Thần ở phòng bếp rửa chén thấy, mặc tạp dề cọ qua: “Trở về Tiếu gia? Anh đi cùng em.”

“Không cần.” Khanh Vân cự tuyệt đề nghị của hắn, bây giờ Tiếu thị xảy ra chuyện như vậy, Trâu Mẫn Thần mà qua, mặt cha Tiếu biết để vào đâu.

Trâu Mẫn Thần hơi suy tư, liền biết Tiếu Trình Triết làm chuyện tốt bị cha Tiếu phát hiện, nhưng hắn vẫn không yên tâm, ôm lấy Khanh Vân ở bên gáy y cọ xát: “Anh trai kia của em có tiểu tâm tư, muốn anh giúp em xử lý không? Em biết mà, anh lo lắng cho em.”

“Đừng, anh tự xài đi tôi tự tới, hơn nữa cũng không có gì nguy hiểm.” Khanh Vân hừ cười một tiếng, Tiếu Trình Triết trong khoảng thời gian này rất yên lặng, không làm động tác nhỏ gì bên người Khanh Vân.

Cuối cùng Khanh Vân vẫn một mình đi Tiếu gia.

Cha Tiếu và Tiếu Trình Triết mặt đối mặt ngồi, cả người Tiếu Trình Triết hiện ra một loại suy sút khác thường, trước mắt ù ù, hai mắt vô thần, tựa hồ chuyện của Tiếu Thành Nặc mang đến đả kích rất lớn cho gã.

Mà cha Tiếu tóc hoa râm, giống như không ngừng già hơn 10 tuổi.

“Tao không nghĩ tới, mày có thể làm ra chuyện như vậy.” Cha Tiếu lau mặt, thanh âm mất tiếng, “Tao không nghĩ ra, mày vì sao muốn phi pháp xâm chiếm tài sản Tiếu thị, đây chính là sản nghiệp nhà chúng ta, mày đây là đẩy Tiếu thị vào hố lửa! Vạn nhất phía trên tra được……”

Tiếu Trình Triết nghe vậy hừ cười một tiếng: “Sản nghiệp nhà mình? Sản nghiệp nhà các người, tôi đương nhiên muốn đoạt.”

Lời này làm cha Tiếu sửng sốt, ông không nghĩ tới, Tiếu Trình Triết sống ở Tiếu gia hơn 20 năm, lại nói ra những lời như vậy. Ông đối xử với Tiếu Trình Triết còn tốt hơn con trai ruột mình, tốt đến mức cha Tiếu sắp quên Tiếu Trình Triết được nhận nuôi.

“Mày không cần đoạt, ông ta vốn dĩ định giao Tiếu thị cho mày.” Khanh Vân đi vào cửa, nói với Tiếu Trình Triết.

Mẹ Tiếu vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh đi lên đón, giúp Khanh Vân xếp áo khoác. Cha Tiếu không đoán được Khanh Vân sẽ đến, hơi khiếp sợ nhìn mẹ Tiếu.

“Ông nhìn tôi làm gì? Tiếu thị thiếu hụt nhiều tài chính như vậy, tôi không gọi con trai tới, không lẽ chờ phá sản sao?” Mẹ Tiếu liếc mắt nhìn ông, ngữ khí lãnh đạm nói.

Cha Tiếu còn chưa lên tiếng, Tiếu Trình Triết bởi vì câu nói kia của Khanh Vân mà tâm tình kích động: “Ông ta sẽ giao Tiếu thị cho tao? Còn không phải bởi vì mày đã có Thụy Hâm, căn bản không cần Tiếu thị?!”

Cha Tiếu bình tĩnh nhìn Tiếu Trình Triết, ngay cả sức tức giận cũng không có. Tiếu Trình Triết là người ông xem trọng nhất, con trai khiến ông kiêu ngạo nhất, từ nhỏ đến lớn, cha Tiếu luôn khen gã. Nhưng hiện tại ông phải dùng cái dạng tâm tình gì đối mặt hết thảy biểu hiện giả dối bấy lâu nay đây?

Không ai để ý tới Tiếu Trình Triết, nhưng tựa hồ Tiếu Trình Triết muốn phát tiết khó chịu trong lòng, gã chỉ vào cha Tiếu nói: “Ông cảm thấy tôi lấy tiền đó không đúng? Đó vốn dĩ nên là của tôi! Năm đó ba tôi chết thật sự không liên quan tới ông sao, không liên quan thì tại sao ông muốn thu dưỡng tôi? Ông tốt như vậy? Còn không phải là vì muốn cổ phần của ba tôi!”

Cha Tiếu ngồi nghe Tiếu Trình Triết chỉ trích, ánh mắt nhìn gã chậm rãi thay đổi, ông thật sự không ngờ, Tiếu Trình Triết vẫn luôn nghĩ như vậy. Ở trong mắt của Tiếu Trình Triết, toàn bộ Tiếu gia, chỉ sợ đều kẻ thù của gã.

Khanh Vân chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện Tiếu Trình Triết, ngữ khí y bình đạm: “Tiếu Trình Triết, mày là tổng giám đốc Tiếu thị, cho nên mày hẳn biết cổ phần Tiếu thị ở trong tay ai, càng biết, mày vẫn luôn có được 25% cổ phần Tiếu thị.”

“Mày cho rằng cổ phần đó từ đâu tới? Đây là di sản ba mày để lại cho mày, Tiếu gia không động một phân, thậm chí hoa hồng những năm gần đây đều cho mày giữ.”

Khanh Vân nhất châm kiến huyết* chọc thủng lời nói dối của Tiếu Trình Triết. Đồng tử gã co lại, những việc này gã đương nhiên biết! Thời điểm lần đầu đáy lòng muốn Tiếu thị, đạo đức trong lòng Tiếu Trình Triết đã chặn gã lại, nhưng suy đoán ác ý lại ù đến: Nếu Tiếu gia thực có xin lỗi với gã thì sao? Như vậy gã đoạt lấy không phải đúng lý hợp tình sao?

(*):Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Cha con 3 người đều trầm mặc.

Qua một hồi lâu, cha Tiếu mới nghẹn ngào nói với Tiếu Trình Triết: “Mày ra ngoại quốc tránh đầu sóng ngọn gió đi.”

Nghe vậy, Khanh Vân nhìn ông một cái, không nói chuyện, chỉ xé xuống chi phiếu trống để lại, bổ xung hiếu hụt của Tiếu thị.

Thân hình cha Tiếu nháy mắt suy sụp, ông cầm chi phiếu, chậm rãi đứng lên, trầm mặc đi lên trên lầu.

Khanh Vân cũng không ở lâu, đứng dậy rời đi.

Mẹ Tiếu đi đến, nhíu mày nhìn bóng dáng cha Tiếu, ngữ khí mang khó chịu oán giận với Khanh Vân: “Chẳng lẽ mẹ nhớ lầm? Con không phải con trai ruột của ông ta?”

Đồng dạng làm sai, Tiếu Trình Triết và Tiếu Thành Nặc được sự đãi ngộ từ cha Tiếu cũng kém quá xa đi.

Ánh mắt Khanh Vân cũng trở nên đông lạnh, thái độ từ cha Tiếu làm y ý thức được, nhân vật chính không dễ dàng áp đảo như vậy. Nhiệm vụ của y còn chưa hoàn toàn hoàn thành, chỉ cần vô ý một cái, Tiếu Thành Nặc sẽ lại lần nữa biến thành đá kê chân cho Tiếu Trình Triết.

- ----

Tập đoàn tài chính Trâu thị thả ra tin muốn hợp tác với Thụy Hâm chế thuốc, làm mọi người không khỏi chú ý. Bởi vì từ trước đến nay Thụy Hâm chế thuốc tương đối thần bí, mặc kệ kỹ thuật đoàn đội hay giai cấp quản lý cũng không lộ ra, hiểu biết của mọi người về nó chỉ giới hạn trong công ty đẩy ra các loại thuốc.

Nhưng mà tác dụng thần kỳ của các loại thuốc lại cho Thụy Hâm chế thuốc một tầng khăn che mặt thần bí.

Hạng mục được Trâu thị đẩy ra luôn chọc người chú ý, lúc trước mọi người cũng có suy đoán đối tượng hợp tác lần này của hắn, không nghĩ tới lại mời đến tôn đại Phật Thụy Hâm chế thuốc này.

Có người nhắc tới Tiếu thị chế thuốc mạnh mẽ thế, lúc trước mọi người đều cho rằng cơ hội hợp tác lần này đã vào tay Tiếu thị. Nhưng hiện tại kết quả vừa ra, lại làm mọi người có loại cảm giác vốn nên như thế.

Trâu thị hợp tác với Thụy Hâm, đó là cường cường liên thủ, nếu hợp tác cùng Tiếu thị, vậy nhiều lắm xem như giúp đỡ người nghèo.

Tiếu Trình Triết ngồi trong xe uống rượu, gã nhìn bốn chữ to “Cường cường liên hợp” trên bảng tin, thất thần nghe di động.

Là Trâu Kỳ Diệu gọi tới, thái độ Trâu Kỳ Diệu không còn giống bình thường, ở trong điện thoại chửi ầm lên: “Tao bị mày hại chết! Tao mẹ nó bị mày hại chết, Tiếu Trình Triết! Mày mẹ nó đầu óc có bệnh xúi giục tao đối phó Tiếu Thành Nặc? Còn nói nó đoạt Tiếu thị với mày, mày cũng tự không chiếu gương nhìn xem mình trông thế nào……”

Tiếu Trình Triết hung hăng uống một ngụm bia. Gã luôn cảm thấy không đúng, luôn cảm thấy không nên thế này. Người nổi danh, đi lên đỉnh cao nhân sinh nên là gã mới đúng, Tiếu Thành Nặc vốn nên bị gã dẫm dưới đất, sống không bằng chết!

Toàn bộ không thích hợp đều ở trên người Tiếu Thành Nặc, không có y, sẽ bình thường lại. Trong mắt Tiếu Trình Triết hiện lên tia điên cuồng, nhìn một chiếc xe chạy nhanh qua trước mắt, gã nhanh chóng khởi động ô tô.

“Đã một tuần!” Trâu Mẫn Thần một bên lái xe, một bên ẩn ẩn oán giận với Khanh Vân, mấy ngày nay, hắn mỗi ngày nhìn được không ăn được, cố tình Khanh Vân còn thích khiêu khích hắn, đem Trâu Mẫn Thần tra tấn đến phát cuồng.

Từ sau khi cùng Khanh Vân ở bên nhau, hai người đều không thích có người khác đi theo bên cạnh, cho nên lái xe nấu cơm các loại, Trâu Mẫn Thần đều tự tay làm lấy, cũng may có việc vặt dời đi lực chú ý của Trâu Mẫn Thần, bằng không hắn không có khả năng nhẫn đến giờ.

“Lái xe đàng hoàng.” Khanh Vân đẩy người đàn ông muốn dính trên người y ra. Mấy ngày nay Trâu Mẫn Thần có thể nói là ngày ngày dục cầu bất mãn, bây giờ, sắc mặt đã có thể dùng “Tiều tụy” để hình dung.

Kỳ thật Khanh Vân cũng không nhịn được, y không phải không có cảm giác với Trâu Mẫn Thần, một tuần không sai biệt này cũng đã đến giới hạn y có thể chịu đựng.

Trâu Mẫn Thần ở ven đường dừng xe lại, không nói lời nào, đáng thương vô cùng nhìn Khanh Vân, bộ dáng rất giống một con chó lớn đang cúi đầu.

Khanh Vân có chút không đành lòng, y ngoắc ngoắc tay kêu Trâu Mẫn Thần tới gần, sau đó lại gần vươn đầu lưỡi liếm liếm trên môi khô ráo của hắn.

Trên môi mềm mại khiến da đầu Trâu Mẫn Thần tê dại, hắn nháy mắt không nhịn được, ôm Khanh Vân muốn làm một chút, nhưng đai an toàn trên người cả hai lại hạn chế hành động của hắn.

“Đáng chết!” Trâu Mẫn Thần giơ tay cởi đai an toàn, lại bị Khanh Vân ngăn lại.

Khanh Vân đẩy bờ vai của hắn, chỉ chỉ ngoài cửa sổ xe, ven đường vừa vặn có một cửa hàng tiện lợi.

“Tôi thích vị dâu tây, mau đi, tôi chờ anh.” Hơi thở ấm áp theo giọng nói câu nhân của Khanh Vân tràn vào tai Trâu Mẫn Thần, Trâu Mẫn Thần hai mắt đỏ lên, giống như dã thú điên cuồng. Hắn cởi bỏ đai an toàn, ôm Khanh Vân hung hăng hôn, mới xuống xe đi đến cửa hàng tiện lợi.

Trâu Mẫn Thần muốn cái gì, sẽ có người tự đưa đến, hoàn toàn không cần hắn tự mình đi mua. Hắn làm sao không biết, đây là trò đùa của Khanh Vân, muốn nhìn bộ dáng quẫn bách của hắn thôi.

Khanh Vân nhìn Trâu Mẫn Thần khó dằn nổi đi vào cửa hàng tiện lợi, khóe miệng gợi lên độ cung trong phút chốc ngừng lại.

Thần thức y lưu trên người Tiếu Trình Triết đang bay nhanh tới.

Khanh Vân đoán được tính toán của Tiếu Trình Triết, sắc mặt chậm rãi trầm xuống. Y không nghĩ đến Tiếu Trình Triết có thể điên cuồng như thế, bất quá vẫn bị Khanh Vân nắm trong lòng bàn tay. Tiếu Trình Triết ở trước công chúng lái xe đụng y, bằng vào thế lực của Thụy Hâm và Trâu Mẫn Thần, Tiếu Trình Triết khẳng định không có khả năng xoay người.

Hơn nữa y vừa lúc có thể mượn cơ hội thoát ly thế giới này, nhân vật chính đã hoàn toàn bị áp đảo, nhiệm vụ y cũng đã hoàn thành. Y từ trước đến nay tàn nhẫn độc ác, không chỉ đối với người khác, mà đối với mình cũng vậy.

Nghĩ vậy, Khanh Vân quay đầu lẳng lặng nhìn người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc chọn áo mưa trong cửa hàng tiện lợi.

Trâu Mẫn Thần xụ mặt thanh toán tiền, hắn xách theo một túi đồ vừa định ra ngoài, lại nghe một tiếng “Ầm vang” lớn. Ánh lửa thoáng hiện ở ngoài cửa, ngực Trâu Mẫn Thần co rụt lại, không rảnh lo chuyện khác, lập tức xông ra ngoài.

Tác giả có lời muốn nói:

Báo trước thế giới sau: Tinh tế ABO

Lời editor: thật ta không thích thế giới tiếp theo lắm, vì thế giới tiếp theo là ngược tâm công ngược thân thụ. Cho nên ai đảng ngọt sủng có thể trực tiếp bỏ qua thế giới tiếp theo (ノ´∀`*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.