Trời tối.
Đêm nay âm u, không có trăng cũng chẳng có sao.
Cô dựa vào dụng cụ ở trong ba lô, từ nóc nhà của khách sạn lớn ngay bên cạnh, lén lút đi qua.
Trên nóc khách sạn có khóa cửa cùng với hệ thống bảo vệ như tài liệu của CIA cung cấp, cô lẻn vào rất nhanh, chặn gió lạnh và bóng đêm ở ngoài cửa.
Cô đi xuống theo cầu thang thoát hiểm, đến tầng mà gã ở, xác định trên hành lang không có người mới nhanh chóng đi ra, sau đó dùng chìa khóa vạn năng để mở cửa phòng gã, đi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong phòng rất tối, chỉ có một ít ánh sáng nhạt thấp thoáng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ.
Cô đứng ở trong cửa, có thể thấy cái ti vi đang dựa vào tường, cái tủ lạnh mi-ni ở gần ti vi, cái bàn dựa vào cửa sổ, cùng với chiếc giường nằm ngay giữa phòng, còn có tủ quần áo ở bên ngoài phòng tắm.
Cô không bật đèn lên, một phần là sợ có người đang giám thị nơi này, một phần là do trực giác nói cho cô biết nơi này có gì đó không đúng.
Trong bóng đêm, thoạt nhìn mọi thứ ở trước mắt đều rất bình thường, nhưng nhìn kỹ, tất cả mọi đồ đạc đều như đã bị lục lọi, ngăn tủ ti vi bị mở ra, cánh cửa tủ quần áo và tủ lạnh đều không được đóng, trên cái bàn cạnh cửa sổ và trên mặt đất đều có một đống giấy tờ tài liệu rơi tán loạn, trên giường thì loạn như có người vừa mới lăn lộn ở trên đấy xong, cái chăn thì một nửa ở trên giường, một nửa ở dưới đất, hai cái gối to cũng bị người rạch nát, sau đó thì bị vứt trên mặt đất.
Nhưng toàn bộ những thứ này đều không phải là chỗ mà cô cảm thấy không đúng.
Có người lục lọi nơi này, hơn nữa rõ ràng là người đó không phải chủ phòng, điểm này cô đã sớm dự đoán được.
Có một trận gió lạnh xuyên qua cánh cửa sổ được mở rộng, thổi bay những cái lông vũ trắng noãn rơi từ trong gối đầu ra, mấy tờ giấy ở trên mặt bàn bên cạnh cửa sổ cũng theo cơn gió mà nhẹ nhàng bay xuống mặt đất.
Trong phòng im ắng, ngoại trừ tiếng giấy bay cùng với tiếng xe cộ ở xa xa thỉnh thoảng lại truyền đến thì không còn tiếng động nào khác.
Cô nhẹ nhàng đi lên, khom người nhặt tờ giấy lên, lại thấy ổ cắm trên tường đang được cắm một cái sạc của máy tính bảng, nhưng đầu kia của dây sạc lại không được gắn với máy tính bảng.
Máy tính bảng của gã đã bị người cầm đi.
Giấy tờ ở trên bàn và trên mặt đất đều không phải là tư liệu gì quá trọng yếu, nó là một vài cái giới thiệu vắn tắt của bảo tàng Mát-xcơ-va, một ít tài liệu của công ty bảo hiểm Ke-si-tan, còn có ngày và thời gian cháy mà gã ghi lại.
Những thứ quan trọng rõ ràng là đã bị người ta lục lọi, mang đi mất rồi.
Trong cái thùng rác ở bên cạnh có hai cái vỏ chai bia rỗng, trên cái tủ ở đầu giường còn đặt một hộp bánh quy mới ăn được một nửa, cùng một chai bia đã mở ra nhưng chưa uống hết, còn có một cái gạt tàn ở bên cạnh chai bia.
Cô nhìn chằm chằm vào cái gạt tàn cùng với điếu thuốc bị dập tắt ở trong đó.
Thuốc lá chỉ hút được một nửa đã bị dập tắt, cô vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc lá, có lẽ là mùi thuốc còn sót lại lúc trước do gã kia hút, nhưng mà gian phòng này cũng không phải là bịt kín, có cửa sổ mở ra, không khí vô cùng thoáng đãng.
Cô vừa mới hiểu ra thì chợt cảm thấy phía sau truyền đến độ ấm của cơ thể người.
“Suỵt.” Gã dán sát vào tai cô, mở miệng nói ra từ này với âm lượng cực kỳ nhỏ.
Từ này như hơi thở trong gió, lập tức tan ra.
Cô không nhúc nhích, chỉ đứng nguyên tại chỗ, không quay đầu lại cũng không bị giật mình, thậm chí còn không động một đầu ngón tay, giấy tờ ở trong tay cô vẫn được nắm trong tay.
Gã nhếch môi lên, rất khâm phục, quả nhiên là mình không nhìn nhầm cô bé này.
“Trong phòng có máy nghe trộm.” Gã lại tiến sát vào người cô, cúi đầu, nhỏ giọng nói ở bên tai cô.
Gã có thể cảm nhận được bờ vai, gáy của cô hơi cứng đờ, nhưng vẫn không nhịn được mà hít sâu một hơi, ngửi mùi hương quen thuộc ở trên người cô.
Trời ạ, gã thật sự rất nhớ cô bé này.
Vừa rồi, lúc nhìn thấy người tiến vào là cô, trong nháy mắt đó, gã đã nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô đi lên phía trước một bước, sau đó im hơi lặng tiếng xoay người lại, trừng mắt nhìn gã.
“Anh trốn ở đây bao lâu rồi?” Cô nói.
Giọng của cô cũng nhỏ như giọng gã, gã giả vờ như không nghe thấy, lại tiến sát bên tai cô hỏi, “Cái gì cơ?”
Ai ngờ cô bé này lại không cho gã một tí cơ hội sỗ sàng nào, chỉ vươn tay, ra sức véo eo gã một cái, khiến cho gã đau đến mức thiếu chút nữa là rớt nước mắt, lại không thể kêu đau, chỉ có thể vùi đầu vào vai cô, nén khóc nói: “Em thật ác…”
“Nếu anh không bỏ tay anh ra khỏi người tôi, đừng trách tôi lại đánh anh—”
Cô còn chưa dứt lời gã đã nhanh chóng lui về phía sau hai bước, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn giơ cao hai bàn tay lúc nãy đặt lên mông cô.
Coi như tên này thức thời.
Cô nhẹ nhàng đặt giấy tờ trong tay lên trên bàn, nhướng mày hỏi lại: “Anh ở đây làm gì?”
“Em biết mà.” Gã nhe răng cười, nói nhỏ: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Nương theo ánh sáng nhạt từ ngoài cửa tiến vào, cô lạnh lùng đánh giá gã từ trên xuống dưới một lần.
Gã đàn ông ở trước mắt, đầu tóc rối bời, mặc cái áo thun màu xám, bao phủ đôi chân một cái quần bò vừa bẩn lại còn rách nát, phía dưới, đôi bàn chân to lại có thêm mấy vết trầy da mới.
Ở bàn chân phải, móng chân của ngón cái bị nứt bong ra một nửa, mu bàn chân trái thì có một vết bầm tím to như nắm tay. Thắt lưng bên trái thì có vết máu to màu đỏ sậm, trên cánh tay mà ống tay áo được xắn lên, lại được phủ kín các vết thương lớn nhỏ.
Khuôn mặt vốn đẹp trai của gã, giờ phút này lại như bức tranh của đứa trẻ ba tuổi, vô cùng thảm.
Mắt phải sưng phù, khóe môi bị rách, sống mũi bị lệch, khuôn mặt tím bầm, trên lưng gã chỉ cần thêm một cục bướu nữa thôi là có thể đi ứng tuyển làm quái vật gác chuông rồi(*).
[*Quái vật gác chuông: có lẽ là ám chỉ nhân vật “thằng gù” trong cuốn tiểu thuyết “Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà.”]
Tên này, thực là chẳng ra làm sao cả.
Nhưng làm cho cô không nhịn được mà nhíu mày là trên mặt gã vẫn là nụ cười khiến cho người ta thấy ghét.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy ai thê thảm như gã mà vẫn còn cười được.
“Bị thương rất nặng à?” Cô chỉ vào vết máu ở thắt lưng gã, gần như là không tiếng động, mở miệng hỏi.
Gã cúi đầu nhìn xuống một chút, đột nhiên xốc áo lên, giương khóe miệng lên, nhìn cô nói: “Đây không phải là máu của anh.”
Đó quả thực không phải là máu của gã, ngoại trừ một chút vết bầm ra, bụng dưới rắn chắc cường tráng của gã vẫn hoàn hảo vô khuyết như cũ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Gã vừa mở miệng định đáp lại thì khóe mắt chợt nhìn thấy tia sáng khác thường ở ngoài cửa sổ, gã không có suy nghĩ nào khác trong đầu, không chút suy nghĩ phi thân bổ nhào lên người cô.
Tiếng súng không ngừng như tiếng sấm trong cơn mưa giông vang lên, mảnh thủy tinh vỡ rơi vãi bắn lên người bọn họ, cô bị gã đột ngột nhào lên, không khí trong ngực gần như bị ép ra hết, lại bị gã tự cho là hài hước, dán vào bên tai cô nói: “Em yêu, anh rất muốn tán gẫu chuyện nhà với em, nhưng e rằng đây không phải là chỗ tốt để nói chuyện phiếm—”
Gã vừa nói vừa rút khẩu súng ngắn ở sau lưng cô ra, cô rất muốn đánh gã, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn rút một món vũ khí khác ở trong giày ra, cùng gã đồng thời đối diện với tay súng bắn tỉa.
“Chết tiệt, không phải là anh đã nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao?” Cô nổi giận, gào thét với gã trong mưa bom bão đạn.
“Cho tới trước khi em tới, nơi này thực sự là cái ổ nho nhỏ vừa an toàn lại vừa ấm áp của anh!” Gã vừa liên tục nổ súng, vừa thét lại: “Em bị người ta theo dõi!”
“Tôi không có!”
Cô trừng mắt nhìn gã một cái, thiếu chút nữa bị đạn bắn trúng, gã kịp thời đưa tay kéo cô về phía mình.
Hỏa lực của đối phương rất mạnh, bức tường của gian phòng mặt phố gần như đã bị đạn bắn cho hoàn toàn thay đổi, gã mở miệng mắng: “SHIT! Ra ngoài trước đã rồi nói tiếp!”
Lần này cô không tranh luận cùng gã nữa, vô cùng nhanh chóng cùng hắn yểm hộ lẫn nhau, chạy lui về phía hành lang khách sạn.
Vừa ra đến hành lang, gã liền kéo cô chạy về phía hành lang thoát hiểm.
“Em đi vào từ đây à?” Gã cũng không quay đầu lại, hỏi.
“Không phải cửa chính.” Cô cũng không phải người không có não.
“Ở đâu?” Gã kéo cửa cầu thang thoát hiểm.
“Sân thượng.” Cô căm giận, bất bình nói, chỉ thấy quả nhiên là gã đi xuống mà không phải là chạy lên trên.
Mặc dù trong lòng tràn đầy khó chịu, cô vẫn chạy theo gã.
Rất không may, hai người chạy xuống còn chưa được hai tầng, cửa thoát hiểm ở tầng một đã bị người đá văng, tiếp đó là truyền đến tiếng bước chân rầm rập.
Gã lập tức chuyển hướng, chạy về phía cửa thoát hiểm gần nhất, cô không nói nhảm, đi theo ngay phía sau gã. Ra khỏi cầu thang, gã cũng hoàn toàn không giảm tốc độ, thậm chí còn không quay đầu lại để xem cô có đuổi kịp không, chỉ ở trên hành lang dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía trước, chạy thẳng đến cuối hành lang, sau đó không do dự chút nào mà nổ súng, phá vỡ cửa sổ thủy tinh, rồi bay qua cửa sổ, nhảy xuống.
Tên này cũng đã nhảy ra ngoài rồi, cô còn có thể làm gì khác sao?
Hơn nữa, không cần quay đầu lại cô cũng có thể nghe thấy những tên đầu gấu của Nga đã đi tới tầng này.
Bị đạn bắn và nhảy xuống từ tầng ba?
Cô không chút suy nghĩ, lập tức nhét súng vào trong cái túi ở sau thắt lưng, tiếp đó nhảy từ cửa sổ ra ngoài, dù có thế nào đi chăng nữa, dưới đó cũng có gã làm nệm.
Những rõ ràng là gã đàn ông này đã nghĩ tới con đường chạy trốn từ lâu, cô vừa mới nhảy ra ngoài cửa sổ đã thấy gã rơi xuống nóc một cái bạt, nhưng cô chỉ dùng mắt cũng đã biết nó không đỡ được gã, quả nhiên cùng với lúc cô đang rơi xuống, thân thể to lớn của gã cũng rơi xuống ngõ nhỏ cùng với cái bạt bị gãy.
Ở giữa không trung, cô thẳng lưng, tóm lấy cái đèn đường, xoay tròn một vòng, làm tư thế khom người giảm lực thấp dần, bình yên rơi xuống đất trước mặt gã đang vồ ếch.
Thanh Lam còn chưa kịp hưởng thụ khoái cảm do gã đàn ông này đang nằm phủ phục trước mặt mình, thì ở góc đường đã có người cầm súng xông ra, cô rút súng đối phó với địch, vừa thúc giục.
“Đừng nằm trên mặt đất giả chết nữa, đứng lên nhanh đi!”
Hàn Vũ Kì lập tức bò dậy, rút súng ra, giải quyết kẻ địch đến từ bên kia, sau đó nheo mắt nhìn thấy chỗ trống, hô một tiếng với cô rồi đi sang đường.
“Bên này!”
Tiếng còi xe và tiếng phanh xe vang lên ầm trời, hai người một trước một sau chạy vội trên đường cái. Kẻ địch ở phía sau nổ súng, viên đạn bắn trúng tường đá, cột đèn, thủy tinh ở bên cạnh cô, cô cũng không quay đầu lại, chạy về phía trước, quẹo vào một cái ngõ nhỏ theo gã- hoặc nói đúng hơn là… ngõ cụt!
Lúc cô đang muốn chửi người thì gã đã không do dự chút nào mà dẫm lên vách tường của nhà trọ ở bên cạnh, mượn lực, dùng sức leo lên, vượt qua bức tường đá, cô cũng đành phải học theo, trèo qua bức tường, lại một mạch chạy tới một con phố khác.
Sau đó, ngoài dự đoán của cô, gã chui vào một trong cái xe rách nát đứng ở bên đường, cô vội vàng lên xe, trong nháy mắt gã đã phóng xe ra ngoài, tốc độ cực nhanh, khiến cho cả người cô đập vào thành ghế phía sau, chỉ cần cô chậm một giây thôi, chỉ sợ là sẽ phải một thân một mình chạy trối chết trên đường cái rồi.
Kỹ thuật lái xe của gã vẫn thô lỗ như trong ấn tượng của cô, nhưng cô vẫn tìm cách ngồi an vị trong cái xe đang phi với tốc độ cao này.
Từ trong kính chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy mấy tên người Nga chạy ra khỏi ngõ, bộ dáng nhìn dáo dác xung quanh của bọn chúng khiến cho cô biết bọn chúng chưa kịp nhìn thấy hai người nhảy lên xe.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người, dựa vào lưng ghế ở phía sau, mở miệng hỏi: “Cái xe này là của ai vậy?”
“Sau khi có người chê anh phiền toái, anh kiếm nó để ngừa vạn nhất.”
Gã lái xe, rẽ ngoặt mấy lần mới dần dần giảm tốc độ, chạy dọc theo bờ sông.
Quả nhiên là gã đàn ông này đã chuẩn bị đường lui từ lâu rồi, lại đỗ xe ở xa như vậy, chỉ sợ cũng là muốn tránh tai mắt của người khác.
“Có những ai biết em tới đây?”
“Có cô bé ở công ty anh, còn có Địch Canh Sinh.” Cô nhìn cảnh đêm ở ngoài cửa sổ, hai tay ôm ngực, trả lời.
Địch Canh Sinh? Thủ lĩnh chuột?
Gã nhíu mày, “Em tìm ông ta làm gì?”
“Tôi cần vũ khí, cả hộ chiếu và vi-sa nữa.”
“Chú Cảnh biết em ở đây không?”
“Nếu chú ấy biết, tôi đã không thể ở đây rồi.”
“Sau khi xuống máy bay, em đã tiếp xúc với ai?”
“Chỉ có người của CIA.”
“Bọn họ giúp em đặt phòng khách sạn?”
“Đúng vậy.” Tầm mắt của cô chuyển từ phía sau lên, nhìn gã nói: “Nhưng mà tôi không bị theo dõi.”
Gã kéo khóe miệng, nói: “Lão già chết tiệt kia không phải người tốt như vậy, lão không tìm thấy anh cho nên muốn dựa vào em để tìm ra anh, còn khiến em thiếu nợ lão, em cần lão giúp, nhất định lão sẽ tìm cơ hội để đòi lại, hơn nữa nếu chuyện lão giúp em bị Mạc Sâm biết, chỉ riêng chuyện lấy súng cho em dùng sẽ khiến lão chết rất khó coi, về công về tư, nhất định lão sẽ phái người đi theo em.”
“Tôi biết lão sẽ phái người đi theo tôi.” Cô nhịn cơn tức, nói: “Cho nên tôi mới không ở khách sạn kia, tôi lẻn đi từ cửa sau, đến khách sạn khác, đặt một gian phòng khác.”
“Anh không biết là em biết tiếng Nga đấy.”
“Tôi không biết, nhưng ở quầy tiếp tân của khách sạn có người biết tiếng Anh.”
Gã nhướng mày, ý cười hiện lên trong mắt.
Bản lĩnh, thể lực và phản ứng của cô đều là hạng nhất, sức phán đoán trong nháy mắt lại càng không trậm trễ, vừa rồi nếu như đổi lại là bất kỳ ai khác, có khả năng người đó đã bị gã quăng lại phía sau từ lâu rồi.
Mà cô, sau khi liều chết chạy trốn như thế, ngay cả thở gấp cũng không thở mấy lần, vẫn trấn định như trước.
Cô bé này quả nhiên là như dự đoán của gã, trời sinh là thích làm mấy việc này đi.
“Em đang ở đâu?” Gã vừa lái xe, vừa hỏi.
Cô lườm gã một cái, lạnh giọng nói: “Không phải là anh nói tôi bị người theo dõi à?”
A, ngay cả cái tính bướng bỉnh thích so đo với gã này cũng không tốt, nhưng gã đã quen tính tình của cô.
“Anh không muốn ngủ ở trên xe, nếu em đã đổi khách sạn khác, anh nghĩ chúng ta có thể mạo hiểm thử một chút.”
Cô nhìn gã đàn ông đang lái xe ở bên cạnh, không nói thêm gì nữa, chỉ nói tên khách sạn và địa chỉ.
Gã biết khách sạn kia, nó tương đối nhỏ, cũng tương đối rẻ, thực ra vị trí của nó cách vị trí khách sạn gã ở không quá xa, nhưng để đảm bảo không có ai theo kịp, gã vẫn đi vòng vo thêm một chút rồi mới đi về phía khách sạn đó.
***
Phòng của cô không bị ai giám thị.
Ít nhất thì sau khi hai người tiến vào, suốt nửa giờ không có ai phá cửa xông vào hoặc lấy đạn để “chào hỏi” bọn họ.
Gã cũng cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra toàn bộ gian phòng một lần, không tìm ra thiết bị điện tử gì đó như là máy nghe trộm…
“Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra không?”
Hàn Vũ Kì vừa mới đi tắm gột bỏ mồ hôi xong, đi ra khỏi phòng tắm, vừa mới ngồi xuống giường thì nhìn thấy cô lạnh lùng đi tới trước mặt gã, mở miệng chất vấn.
Haiz, mông gã còn chưa đụng tới đệm mà.
Mặc dù biết sớm muộn gì vẫn phải trả lời câu hỏi của cô, nhưng gã vẫn muốn mình thoải mái một chút rồi mới mở miệng, cho nên gã vẫn đặt mông xuống giường, tiếp tục ‘vô tội’ nhìn cô nói: “Có thể xin em rót giúp anh một chén nước không? Anh khát muốn chết rồi.”
Cô nhíu mày, nhưng có thể là thấy gã có vẻ rất đáng thương, lại xoay người đi rót cho gã một chén nước.
“A, còn có bấm móng tay nữa.”
“Hoặc là cái kéo nhỏ cũng được.”
“Tôi nghĩ, sẽ không vừa khéo anh cần cồn i-ốt hoặc là hòm thuốc chứ?”
Gã liên tục được voi vòi tiên mà đòi hỏi, khiến cho khóe mắt cô giật giật, lửa giận không ngừng xông lên, ai ngờ chờ tới khi cô xoay người lại thì thấy gã giống như con mèo lười, tâm tình thoải mái phơi bụng ra, nằm thẳng rồi.
“A, cảm giác nằm trên giường thật tốt.” Gã nhắm mắt, cảm thấy mỹ mãn thở dài một hơi.
Cảm giác đạp một phát khiến cho gã lăn xuống giường nhất định cũng rất tốt.
Nếu không nhìn thấy vết thương trên ngón chân gã, cô thật sự rất muốn giơ chân lên đạp gã, nhưng cố tình vết thương trên bàn chân gã lại rất chướng mắt.
Trải qua trận chạy trốn vừa rồi, móng chân gã bị vỡ và bong mất hơn nửa, mặc dù gã vừa mới tắm rửa qua, nhưng chỗ đó vẫn từ từ chảy máu.
Vậy nhất định là đau muốn chết!
Giống như bị thương là ngón chân của cô, cô không nhịn được mà rụt lại một chút, khó có thể tưởng tượng được mình bị thương ở chân như vậy lại còn chạy trối chết ở trên đường cái.
Vì điểm này nên cô lấy một túi thuốc đơn giản ở trong hành lý ra, bao gồm cả cốc nước, quay lại bên cạnh giường.
“Nước của anh.”
Gã mở mắt ra, nhìn cô, sau đó lộ ra nụ cười khẽ, đứng dậy nhận chén nước kia.
“Cám ơn.” Gã nói.
Cô ngồi xuống mép giường, “Nhấc chân lên.”
Gã ngoan ngoãn nghe lời mà nhấc chân lên, không ngu đến nỗi nói ra bất kỳ câu nói ngu ngốc nào, làm hỏng thiện tâm hiếm khi xuất hiện của cô bé này.
Cô kê ở dưới chân gã một mảnh vải, mở bao thuốc ra, lấy cồn sát trùng, thay gã sát trùng vết thương ở móng chân cái, sau đó cầm kéo cắt móng chân, sửa cho đến khi không có gì đáng ngại nữa mới thôi, lại giúp gã bôi thuốc, băng bó vết thương.
Hàn Vũ Kì cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, đáy lòng hiện lên một chút dịu dàng.
Cô cũng không cố ý làm gã đau, ngược lại, động tác của cô vô cùng nhẹ nhàng, lúc cúi khuôn mặt thanh tú xuống giúp gã xử lý vết thương thì hơi hơi nhíu mày, giống như là sợ làm đau gã, khiến cho người ta rất khó tưởng tượng được bộ dáng tàn nhẫn khi cô đối xử với gã vào lúc bình thường.
Gã rất muốn đưa tay phủ lên nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của cô, nhưng lại sợ phá vỡ khoảnh khắc này.
Không phải là gã chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng này của cô, từ rất lâu rồi, gã đã hiểu được, ở dưới cái tính nóng nảy quật cường này, cô cũng có một mặt dịu dàng, chỉ là ngoại trừ những người mà cô coi là người nhà ra, rất ít người có cơ hội có được sự chăm sóc của cô, nhìn thấy sự dịu dàng hiếm khi thể hiện ra bên ngoài của cô.
Cô vẫn luôn kiên cường bảo vệ người nhà của mình, không cho bất kỳ ai có cơ hội bắt nạt mấy cậu bé hàng xóm không cùng huyết thống, cô chiếu cố bọn chúng giống như gà mái che chở cho gà con, cho dù là Đồ Cần chỉ nhỏ hơn cô có một tuổi, cô cũng chăm sóc có thêm.
Có lẽ là trong đám trẻ con, cô là lớn tuổi nhất nên cô luôn đem tất cả mọi chuyện dính lên người mình, giúp đỡ người lớn, giúp đỡ mấy đứa em trai, thế cho nên đã quên mất chính cô…
Có đôi khi, gã thật sự cảm thấy vô cùng ghen tị đối với sự quan tâm của cô dành cho mọi người trong nhà, bọn họ luôn dễ dàng có được tất cả sự chú ý và quan ái của cô, không giống gã, hao hết tâm tư mới có thể khiến cho cô quay đầu lại nhìn gã một lần.
Khóe miệng gã cong lên thành một nụ cười châm chọc.
Không ai rõ ràng hơn gã, lý do khiến cô ở đây vào lúc này, hoàn toàn là vì tránh cho gã đem những người thân yêu quý của cô kéo xuống nước.
“Nhìn cái gì?” Cô cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Thấy em xinh đẹp.” Gã nhìn không chớp mắt, đáp lại.
Có một phần ngàn giây, khóe miệng của cô hơi cong lên một chút, nhưng nụ cười này lại chỉ là hoa quỳnh sớm nở tối tàn.
“Đừng khua môi múa mép nữa.” Cô giải quyết xong móng chân của gã, tiếp tục lấy thuốc nước bôi lên vết trầy da ở trên đùi của gã, vừa nói: “Tôi không thích chuyện mình không biết địch là ai, bây giờ anh nói rõ mọi chuyện đi?”
Thở dài một hơi, gã đặt cốc nước lên nóc tủ ở cạnh giường, dựa lưng vào đầu giường, nhìn cô, nói: “Công ty bảo hiểm Ke-si-tan mời anh tới điều tra vụ cháy viện bảo tàng, nhưng gần như là không ai biết chuyện này đã xảy ra như thế nào, chỉ nói là hôm đó bị mất điện, không lâu sau thì phát hiện ra nó đang cháy, bởi vì bị mất điện nên cam-me-ra giám sát ngừng hoạt động, có mười ba bức tranh bị thiêu hủy gần như không còn, chỉ trừ căn phòng triển lãm tranh đó ra, những chỗ khác của bảo tàng đều hoàn hảo không bị gì. Người của Ke-si-tan gửi ảnh chụp hiện trường đến, anh đã cảm thấy không thích hợp rồi, sau khi xuống máy bay, anh lập tức đi tới hiện trường thì lại thấy người của bảo tàng đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đó rồi, thậm chí còn quét sơn lại, tất cả mọi chứng cớ đều bị tiêu hủy gần như không còn, thấy vậy anh kinh ngạc một lúc.”
“Người của Ke-si-tan đâu?”
“Chết rồi.”
Thanh Lam sửng sốt, trừng mắt nhìn gã, “Chết rồi?”
Gã gật đầu, cười khổ, “Tai nạn xe cộ. Ngay trước khi anh xuống máy bay một giờ.”
Cô không biết nói gì, ngay từ đầu chuyện này đã có vẻ kỳ lạ.
“Cô bé ở công ty anh nói là anh đang nghi ngờ những bức tranh đó là giả?”
“Ừ.” Gã cào cào tóc, hít một hơi thật sâu, nói: “Điều tra viên đã chết của công ty bảo hiểm đó tên là Bill, trong bức ảnh gửi tới cho anh, có một bức tranh không bị thiêu hủy hoàn toàn, ở bên mép bức tranh có một phần, ít nhất là cỡ một bàn tay chưa bị thiêu hủy, cho nên anh mới hỏi người của viện bảo tàng là bức tranh bị đốt ở đâu? Bọn họ nói là bức tranh này đã bị cảnh sát cầm đi rồi, lúc anh đến cục cảnh sát, anh đã nói rõ anh đại diện cho công ty bảo hiểm, những thằng cha nước Nga đấy hách dịch cả buổi, kết quả là cuối cùng anh phải đút tiền thì mới nhìn thấy bức tranh.”
Gã kéo khóe miệng: “Anh tìm cách lấy một mẩu tranh còn sót lại, chưa bị thiêu hủy mất, cầm một phần đến phòng kiểm nghiệm ở đây, một phần khác thì gửi về. Anh vừa mới về đến cửa viện bảo tàng, nói chuyện qua điện thoại mới được một nửa, còn chưa vào cửa thì đã có người ở trên xe nổ súng bắn về phía anh, hỏa lực của những tên đó rất mạnh, anh đành phải chạy trốn trước, bọn họ một mạch đuổi giết anh, không thèm để ý bây giờ đang là ban ngày ban mặt, hại anh phải mất thêm chút sức lực nữa mới thoát khỏi mấy tên cá mập nước Nga, miệng lưỡi sắc bén, cắn chặt anh không buông.”
Gã nói nhẹ nhàng, đơn giản, nhưng cô lại hiểu chuyện không đơn giản như vậy, bằng không gã cũng sẽ không chật vật như vậy.
“Địch Canh Sinh nói người đuổi giết anh là ma-phi-a Nga.”
“Anh cũng nghĩ như vậy.” Gã không kinh ngạc chút nào, chỉ cười khổ hỏi lại: “Vậy lão già chết tiệt đó còn nói gì nữa không?”
“Ông ta hoan nghênh anh về đơn vị bất cứ lúc nào.”
“Ha ha.” Gã cười gượng hai tiếng, “Vậy thì miễn.”
Nhìn bộ dáng đó, cô cũng hiểu, rõ ràng là gã không định trở về làm nhân viên tình báo.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng hỏi sao gã lại rời khỏi CIA, nhưng cô hiểu tuyệt đối không phải là gã không đủ năng lực, ít nhất thì ông sếp tiền nhiệm của gã vẫn luôn mong gã quay lại.
“Cho nên, hiện tại đối với tất cả mọi chuyện, ngoại trừ bức tranh có thể là giả, còn có băng đảng xã hội đen của Nga muốn truy sát anh ra thì chuyện khác anh đều không rõ?” Cô đứng dậy, bóc băng dán cá nhân, dán lên trên miệng vết thương ở thái dương gã.
“Cũng không hẳn.” Gã sờ sờ cái cằm vừa mới được cạo sạch râu ở trong phòng tắm, thở dài, giương mắt nhìn cô nói: “Nếu bức tranh là giả, vậy thì chứng tỏ là có người lén đổi nó, dựa vào tình hình hiện tại, người đổi bức tranh và người truy sát anh, tám phần là liên quan đến nhau.”
“Anh định tiếp tục điều tra?”
“Đương nhiên.” Gã nhếch miệng cười, “Em biết tổng giá trị của ba bức tranh kia là bao nhiêu không?”
“10.035.000.000 đô la.”
Gã nhướng mày nhìn cô, có chút kinh ngạc.
“Tôi không phải đồ ngốc.” Cô không thay đổi nét mặt, mở miệng, “Trước khi tới đây tôi đã điều tra rồi.”
“Vậy thì em nên biết, đó là một khoản tiền rất lớn.” Gã hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau, đặt ở sau đầu, hai chân duỗi dài, vắt nhau ở trên giường, tâm tình vui vẻ nói: “Là một khoản tiền rất lớn rất lớn, nếu như anh tìm được mấy bức tranh đó về, Ke-si-tan hứa là trẽ trả anh năm triệu đô tiền thù lao.”
Đó là gần 10.060.000.000 tệ.
Cô hơi sững sờ, nhưng cũng không bị số tiền kia làm cho choáng váng, chỉ mở miệng nhắc nhở gã, “Vậy cũng cần điều kiện tiên quyết là bức tranh đó không thật sự bị thiêu hủy.”
Cô chưa dứt lời, điện thoại đặt ở trong túi áo đã rung lên.
Thanh Lam lấy điện thoại ra.
“Chị Thanh Lam ạ? Em là Khả Phỉ, Tiểu Phì Phì.”
“Chuyện gì vậy?”
“Thứ mà sếp gửi về bọn em đã kiểm nghiệm ra rồi, trong bức tranh đó có sử dụng thuốc màu, còn có crôm, bức tranh mà sếp tìm được, họa sĩ vẽ vào thế kỷ mười bảy, nhưng ở thế kỷ mười bảy không có khả năng có ai đó sử dụng màu vẽ có chứa crôm, năm 1798 của thế kỷ mười bảy mới được một nhà hóa học của Pháp tìm ra, năm 1799 mới được khai thác ở một vùng núi ở Ural của Nga, bức tranh bị đốt là được dùng màu vẽ gần đây mô phỏng lại, nó là giả.”
“Em khẳng định?”
“Khẳng định trăm phần trăm.”
Thanh Lam hít một hơi thật sâu, chỉ thấy người đàn ông ở trên giường, bộ dáng như đang nằm tren bờ biển, an nhàn tự tại, trên mặt còn lộ ra nụ cười dào dạt đắc ý.
Hiển nhiên là gã biết ai gọi điện tới, cũng biết kết quả kiểm nghiệm như gã mong muốn.
“Chị tìm được sếp rồi ạ?”
“Tìm được rồi.”
“A, thật ạ? Vậy là tốt rồi.” Tiểu Phì Phì nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới nghĩ tới, hỏi: “A, vậy anh ấy có ổn không?”
Cô ném điện thoại cho Hàn Vũ Kì đang nằm trên giường, gã đưa tay đón lấy, ngữ điệu thoải mái, nói: “Alo? Tiểu Phì à, thứ anh gửi tới đó đã có kết quả kiểm nghiệm rồi à?”
Không nhìn gã thêm một cái nào nữa, cô cất bao thuốc vào trong túi hành lý, tự cầm quần áo đi vào trong phòng tắm để tắm rửa.
Cách một cánh cửa, cô vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện của gã.
Cô cởi quần áo, mở vòi hoa sen, để cho nước ấm rửa bỏ mồ hôi và bụi bặm ở trên người.
10.060.000.000
Gã đàn ông này yêu tiền như mạng, đương nhiên là gã đã quyết định phải tìm về mấy bức tranh kia.
10.060.000.000
Trời ạ, cô nghĩ cả đời này chắc mình không thể nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
10.060.000.000
Haiz, cô rất mong mình đừng nghĩ tới con số này nữa.
Không, không phải là con số, mà là tiền.
Đáng ghét! Cô phải nhân lúc còn có cơ hội, lên chuyến máy bay sớm nhất để về nước mới đúng!
Nhưng tên này muốn tiếp tục ở đây tìm bức tranh, hơn nữa căn cứ vào tình huống hôm nay bọn họ gặp phải, chỉ sợ là bất cứ lúc nào anh ta cũng sẽ bị mất cái mạng nhỏ của mình, hoặc là lại mất tích, sau đó mình lại phải tới tìm anh ta.
Suy nghĩ này không khiến cho người ta hưng phấn như vậy.
Hoặc là, mình cũng có thể ép anh ta lên máy bay với mình.
Chậc chậc, cái này tốt hơn một chút, ít nhất thì cuối cùng mình cũng có thể báo thù được chuyện anh ta luôn làm hỏng việc của mình.
Cô tắt nước ấm, lau khô người, mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Gã không nói chuyện điện thoại nữa, điện thoại của cô được đặt ở trên nóc tủ đầu giường, gã còn quăng bỏ cái khăn bông trước đó vẫn quấn ở ngang eo, mặc cái quần lót tứ giác, nằm ở bên phải giường.
Gã nhắm mắt, hô hấp cũng có quy luật, nhưng cô vẫn nghi ngờ là gã chưa ngủ.
Đây là phòng đơn, chỉ có một cái giường, đây là cái giường duy nhất, trên thực tế nó cũng không lớn, sau khi gã nằm lên đó, vị trí còn lại… miễn cưỡng có thể để cho cô nằm ngửa mà thôi.
Mặc dù như vậy, cô vẫn không muốn nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút nào.
Huống hồ, cô cũng không cho rằng ở dưới tình huống cô không đồng ý, gã dám làm gì cô.
Cho nên cô chỉ đi tới bên kia giường, đặt vũ khí xuống dưới gối đầu, sau đó tắt đèn, kéo chăn, đưa lưng về phía gã, nằm xuống.
Trong đêm tối yên tĩnh, cô có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của gã.
“Lam?”
“Làm sao?”
“Nếu em ở lại giúp anh, anh sẽ chia cho em một nửa tiền thù lao.”