Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 60: Âm thầm trở về




Những ngày tháng ở đây trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt là sắp hết kì hạn làm việc của cô! Nghĩ đến đây tâm tình Diệp Tử Ái vui hơn hẳn vì sắp tới cô sẽ lại bay về Pháp mà ở bên cạnh Vu Dịch!

Tuần làm việc cuối cùng ở đây khiến cô không còn thấy ngột ngạt nữa, ngược lại còn ra sức làm việc chăm chỉ hơn ngay cả Tuyết Nhu bên cạnh cũng không nén được sự kinh ngạc.

"Tử Ái cô sắp hoàn thành công việc của mình rồi sao?"

"Ừm"

"Vậy cô sắp rời khỏi đây à?" Tuyết Nhu hơi thất vọng nói

Diệp Tử Ái nở nụ cười như hoa nhìn cô không chút che giấu

"Phải đó...tuần sau tôi sẽ bay về Pháp"

"Ồ...cô gấp gáp như vậy là sợ có người đợi lâu sao?" Tuyết Nhu quan sát vẻ mặt yêu đời của cô thầm đoán

Diệp Tử Ái phì cười đáp lại "Haha...cô đoán đúng một phần rồi!"

Đang nói chuyện vui vẻ thì chiếc điện thoại bàn đột nhiên reo lên in ỏi ngắt ngang, sau đó cô liền nhấc máy

"Tử Ái mang tài liệu vô gặp tôi" Giọng nói trầm thấp của Bạch Tử Ngôn qua chiếc điện thoại để bàn.

Diệp Tử Ái không chần chừ gì mà đi vào phòng làm việc của anh, còn lịch sự gõ cửa.

Nhìn thấy bóng dáng cô, đôi mắt lại hiện lên tia thâm tình.

"Bạch Tổng...tài liệu của anh" đặt xấp tài liệu trên bàn một cách ngay ngắn giọng nói lại nhẹ nhàng thanh thoát.

Xem sơ qua một chút, chân mày anh hơi chau lại sau đó trầm giọng nói

"Em nghĩ rằng với thị trường trong nước hiện nay thì sản phẩm em đưa ra sẽ được đón nhận? Nhãn hàng của em chỉ vừa mới biết đến chưa phổ biến rộng rãi, vả lại mấy mẫu như thế này quá tầm thường! Không hề có điểm nhấn riêng, tôi lại thấy nó đại trà, em không có ý tưởng nào mới hơn nữa sao?"

Diệp Tử Ái hơi sửng sốt, các mẫu cô đưa cho anh đều chuẩn bị rất kĩ nhưng anh lại nói nó không có điểm nhấn riêng? Trong lòng hơi bức bối nhưng vẫn giữ nét mặt bình tĩnh

"Bạch Tổng...tôi thấy các mẫu tôi đưa ra đều rất tốt, vả lại nó mang phong cách riêng của chính tôi! Dựa vào đâu mà anh nói nó đại trà?"

Đối diện với sự bình thản của cô, anh vẫn ung dung như trước nhưng lần này điệu bộ có vẻ nghiêm túc hơn, đan hai tay trên bàn

"Em đang nghi ngờ khả năng nhận định của tôi sao? Quả thật là trông nó rất nhàm chán!"

"Anh..." Diệp Tử Ái sắp sửa phun trào ra nhưng kịp thời ngăn lại

"Ngôn Thị không thể nào bỏ một số tiền lớn chỉ để đầu tư mấy mẫu như thế này"

Hai tay buông lỏng không biết tự bao giờ đã siết chặt, sau đó không ngần ngại hướng con mắt hình dao găm nhìn anh.

"Vậy ý của anh là không thông qua?"

Môi khẽ cười nhìn cô, ưu nhã đứng dậy vòng qua chiếc bàn lớn nhắm vào thẳng trực diện của cô mà nói

"Đúng vậy, em làm lại đi..."

Rõ ràng là kiếm chuyện! Diệp Tử Ái nuốt không trôi cục nghẹn này liền hùng hổ nâng giọng

"Bạch Tổng không phải là anh đang lấy việc công báo thù việc tư chứ?"

Haha

Bàn tay chợt giơ lên sau đó nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô bắt cô đối diện với anh mà nói

"Bạch Tử Ngôn tôi xưa nay công tư phân minh! Không hề có ý tứ khác"

"Vậy anh không hài lòng ở điểm nào để tôi sửa lại! Tuần sau đến kì hạn tôi phải về Pháp nếu như làm lại tất cả chắc chắn là không kịp! Anh nói đi rốt cuộc là chỗ nào?" Diệp Tử Ái vốn không còn kiên nhẫn liền gằn giọng nói một câu

"Tất cả!" Hai từ bật ra từ miệng anh không chút do dự

Trên đầu cô tựa như có một luồng khói xám bốc ra kèm theo đó là vẻ mặt nén giận mà có chút đỏ ửng, cô nhấn mạnh nhìn anh

"Anh...Được thôi! Làm lại thì làm...đúng là khó ở, hừ!" Diệp Tử Ái lẩm bẩm trong miệng

Nói thật là cô không muốn ở lại đây thêm một chút nào, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của anh cũng đủ khiến máu huyết trong người cô dâng lên bất thường! Xoay người một cách hậm hực rồi toan bỏ đi nhưng còn chưa kịp cất bước thì đã bị một vòng tay to lớn ôm lấy chiếc eo nhỏ từ phía sau, kề sát gương mặt lạnh lùng vào cổ cô

"Tử Ái"

"Anh làm cái trò gì vậy?" Diệp Tử Ái cố gắng lay cơ thể để đẩy người đàn ông phía sau ra nhưng hoàn toàn bị anh kìm chặt lại.

"Em về lại Pháp thật sao?" Không còn sự lạnh lùng khi nãy, âm thanh này nghe rất nhẹ nhàng.

Hả? Anh ta hỏi vậy là có ý gì? Đương nhiên là cô phải về rồi vì công việc ở đây đã hoàn thành xong thì chuyện trở về là đều tất yếu!

"Ừm"

"Đừng đi" giọng nói ấm áp vang vọng bên tai cô, cả khuôn mặt anh đang vùi vào sau mái tóc dài thơm phức mà tham lam hít lấy.

Diệp Tử Ái tưởng rằng mình nghe nhầm liền bất giác hỏi lại

"Anh nói cái gì?"

Bạch Tử Ngôn hơi im lặng sau đó một lần nữa nhấn mạnh với cô

"Tôi nói em đừng quay về Pháp nữa!"

Gương mặt xinh đẹp đông cứng lại, cô quay người sang đối diện với anh

"Bạch Tổng...hình như anh can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của tôi rồi thì phải! Tôi hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi thì việc tôi trở về Pháp là điều đương nhiên! Anh không có quyền ngăn cấm"

Con ngươi xuất hiện một tia u ám, bàn tay đang giữ lấy eo cô chợt siết chặt lại sau đó kéo cơ thể thanh mảnh sát vào anh hơn, phả ra từng hơi thở nam tính cuồng ngạo của mình tựa như đang rất tức giận nhưng lại cố kìm chế

"Em muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi là để ở bên cạnh hắn ta sao?"

Hắn ta? Anh ăn nói kiểu gì vậy? Rốt cuộc là anh muốn cái gì?

Gương mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi, cô vô thức muốn giữ khoảng cách với anh vì trong phạm vi này môi mỏng tà mị kia đang ở rất gần với cô dường như sắp chạm vào! Giọng trở nên run rẩy đầy khó khăn

"Tôi muốn ở bên cạnh ai thì cần anh quản sao? Bạch Tổng anh nên nhớ đây là công ty, lúc nãy anh cũng đã nói rằng mình công tư phân minh! Mong anh tự trọng thả tôi ra!"

Gương mặt vốn lạnh lùng giờ càng trở nên nguy hiểm, anh bật cười một cách tự nhiên sau đó nhìn vào đôi mắt đang bất an của cô

"Em tưởng rằng mình dễ dàng thoát khỏi tôi như vậy? Đừng có mơ, tôi sẽ không để em có cơ hội rời xa tôi nữa đâu!"

"Anh..." Ngọn lửa trong người liền phát nổ giận đến tái xanh mặt

Còn chưa kịp đáp trả lại thì đã nhìn thấy cái bóng của anh dần cúi xuống. Cánh môi lập tức bị nuốt lấy, Diệp Tử Ái trợn trừng mắt sau đó theo bản năng giãy giụa.

"Không!"

Bạch Tử Ngôn đắc ý chiếm lấy bờ môi cô một cách bá đạo không hề do dự gì! Anh thành thục điêu luyện cậy mở hàm răng cắn chặt của cô nhưng hình như cô đang muốn phản kháng lại anh không hề có ý hợp tác.

Ngay sau đó đôi tay từ eo di chuyển lên phía trước ngực cô mà xoa nắn một cái, Diệp Tử Ái hoảng hốt kêu lên nhân cơ hội này anh luồn chiếc lưỡi của mình vào trong mà quấy phá.

Thần trí cùng ý thức bị xáo trộn không còn biết xung quanh mình có những gì. Hai tay đang đánh trước ngực anh cũng bất giác chuyển sang nắm chặt lại

"Ưm...ưm"

Anh quá kinh nghiệm còn cô thì lại quá non nớt, đối với sự công kích của anh cô dường như chưa lần nào có thể chống đỡ nổi, chỉ vô lực nhắm mắt mà chấp nhận.

Dần nhận ra phản ứng của cô, Bạch Tử Ngôn càng lộng hành hơn anh ngang nhiên giữ lấy sau gáy cô mà ấn mạnh để dễ dàng chiếm lấy hết thảy sự ngọt ngào.

Đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt hơi chau lại cùng một điểm, sự chiếm hữu của anh quá thô bạo khiến môi cô có cảm giác đau tựa như bị thứ gì đó giày xéo không thương tiếc.

Trong cơn mê loạn trầm luân cùng anh, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói gấp gáp của thư kí

"Anh không được vào trong, đây là văn phòng của Bạch Tổng, anh..." Cô thư kí hốt hoảng ngăn cản người đàn ông đang hùng hổ xông vào bên trong

Cánh cửa bị một lực đẩy ra khiến hai con người đang quấn lấy nhau kia thoáng chút giật mình.

"Tử Ái?"

Cô theo phản xạ quay mặt lại, đập ngay vào mắt là gương mặt quen thuộc đến không thể nào tin được kia. Vu Dịch? Anh sao lại ở đây?

Vu Dịch từ ngoài xông vào thấy một màn hôn nhau thắm thiết của cô và Bạch Tử Ngôn. Máu huyết trong người liền sục sôi, gầm lên một tiếng.

Giờ phút này Diệp Tử Ái thật sự là chết đi! Cô không biết phải giải thích chuyện này thế nào với anh càng không biết phản ứng ra sao. Hai mắt mở to kinh ngạc hoảng loạn đẩy Bạch Tử Ngôn ra

"Dịch? Thật ra chuyện này..."

"A Vu Tổng? Lâu ngày không gặp lại anh vẫn không lịch sự chút nào! Vào phòng người khác không biết gõ cửa sao?" Bạch Tử Ngôn dường như không hề thay đổi biểu tình gì trên gương mặt

Vu Dịch như đang có một luồng điện mạnh đánh vào người. Anh vốn muốn tạo cho cô một sự bất ngờ nhưng sau khi biết được công ty cô làm là Ngôn Thị thì anh đã không giữ được bình tĩnh mà tìm đến đây. Lúc trước khi gọi điện thoại cho cô thì giọng nói người đàn ông đáp lại anh đã khiến anh hoài nghi rằng đó là Bạch Tử Ngôn. Từ khi ấy anh luôn sống trong thấp thỏm lo sợ rằng cô sẽ bị hắn ta làm cho lay động.

Không kìm được sự tò mò của bản thân anh nhất quyết bay về đây để tìm gặp cô xem xét mọi chuyện. Nào ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này! Con ngươi bắt đầu hằn lên từng tia máu

"Khốn khiếp! " Vu Dịch mất khống chế lao đến túm lấy cổ áo anh

Diệp Tử Ái ở bên cạnh sợ hãi đến mức trắng bệch cả mặt ra liền chạy đến cản lại

"Dịch...anh bình tĩnh lại đi nghe em giải thích!"

"Vu Tổng hình như đã quên mất Tử Ái là người của ai rồi nhỉ? Để tôi nhắc cho anh nhớ...cô ấy là vợ chưa cưới của tôi chính anh là người đã đem Tử Ái rời xa tôi khiến gia đình chúng tôi phải chia ly. Giờ đây anh lấy tư cách gì mà mắng tôi? Những chuyện anh làm đừng tưởng là tôi không biết được! Anh nghĩ người tài xế đó dễ dàng giữ bí mật cho anh sao? Hửm?"

Từng câu từng chữ khiến não bộ Diệp Tử Ái chợt rung lên cô trơ mắt nhìn hai người đàn ông mà không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vu Dịch vừa nghe nói đến người tài xế ấy, tia mắt liền trở nên cả kinh, bên môi cũng bắt đầu giật liên hồi!

"Mày nói cái gì?"

Bạch Tử Ngôn không vội đáp lại, anh hất bàn tay của Vu Dịch ra sau đó nhàn nhã chỉnh lại cổ áo. Điệu bộ vô cùng bình thản, âm thanh trầm thấp tràn đầy ma lực vang lên một cách rõ ràng kèm theo ánh mắt đáng sợ chứa đầy sự nguy hiểm nhắm vào Vu Dịch

"Anh nghĩ mình có thể che giấu sự thật 5 năm trước sao? Cái đáng sợ nhất không phải là ma quỷ mà là con người! Năm đó Tử Ái đã đi tìm anh rồi xảy ra tai nạn mà kẻ gián tiếp gây ra vụ việc ấy chính là anh! Tên đó đã khai ra hết rồi...anh còn đưa một số tiền lớn cho hắn ta bắt hắn ta phải câm miệng suốt đời. Nhưng làm sao mà qua mặt được tôi? Anh quá ngây thơ rồi!"

Diệp Tử Ái chôn chân tại chỗ, từng lời nói của Bạch Tử Ngôn như ghim vào trong não cô không sót một chữ

"Dịch, những gì anh ta nói có phải là thật không? Tai nạn của em có liên quan đến anh sao?"

Vu Dịch lúc này mới để ý đến cô, anh lắc đầu đầy bất lực, chạy đến nắm lấy tay cô mà gấp gáp nói

"Tử Ái em nghe anh nói...mọi chuyện thật ra..."

"Chậc chậc, đến giờ phút này rồi mà em vẫn còn chưa hiểu ra sao? Diệp Tử Ái trước khi em bị tai nạn thì em đã là vợ chưa cưới của tôi rồi chỉ là em gặp phải tên này khiến em mất đi trí nhớ, quên mất cả tôi nên mới dẫn đến sự việc ngày hôm nay!"

"Không phải...sao có thể như thế được? Dịch...anh nói em biết đi mọi chuyện rốt cuộc là sao?"

Da đầu chợt căng cứng ra sau đó là giật lên liên hồi, cơn đau như xé mạng liền ập đến. Diệp Tử Ái hoảng loạn bịt chặt hai tai lại rồi hét lên

"Tại sao? Không!" Cô giờ đây không còn biết tin vào ai. Sự đau đớn về thể xác lẫn tâm hồn khiến cô như phát điên vội vàng chạy ra ngoài

Bạch Tử Ngôn sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện liền nhanh chóng đuổi theo sau

"Tử Ái"

Cả Vu Dịch cũng không thể nào đứng yên, qua vài giây hoàn hồn lại thì mới chạy theo cô.

Diệp Tử Ái một thân lao ra ngoài đường chạy thục mạng, cô không biết phải đối mặt với chuyện này như thế nào! Tại sao mọi chuyện lại phức tạp đến như vậy? Vu Dịch thật sự là người khiến cô gặp tai nạn mất trí nhớ sao? Còn Bạch Tử Ngôn anh thực sự là chồng chưa cưới của cô hay nói chính xác hơn Tiểu Hành...?

Nhưng bây giờ đầu cô đang rất đau, dường như không thể nhớ ra bất cứ thứ gì! Cô hận chính bản thân mình tại sao lại không thể nào nhớ ra được mọi chuyện để giờ đây phải dày vò đau khổ như vậy! Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống như mưa cô cứ cắm đầu mà chạy đi không màng đến mọi thứ xung quanh cùng lời gọi thất thanh phía sau.

Cô không muốn gặp mặt ai cả? Càng không thể nào đối mặt với chuyện này! Giờ đây cô chỉ muốn ở một mình để bình tâm suy nghĩ lại.

Bóng dáng nhỏ nhắn chạy trên con đường tấp nập ngay khi muốn lao người qua bên kia đường thì mới nhận ra chiếc xe hơi từ xa đang chạy đến về phía mình. Do quá gấp gáp cô không thể nào kiểm soát được bản thân, hai chân đột nhiên đóng băng tại chỗ chỉ mở to đôi mắt ngấn lệ trừng trừng nhìn chiếc xe kia.

Những tưởng như mọi thứ sắp phải kết thúc khi cô bị xe đâm vào thì một lực mạnh mẽ đẩy cô ra

"Cẩn thận"

Cả người chao đảo ngã xuống đất, tầm mắt nhanh chóng ngước lên nhìn thì thấy Bạch Tử Ngôn đang lăn mấy vòng trên đường nằm im bất động.

Hồn phách liền rời khỏi thể xác, anh đã cứu cô! Nhanh chóng đỡ lấy thân thể anh dậy nhưng không thể nào nhấc nổi. Bạch Tử Ngôn hai mắt mơ màng nhìn gương mặt người con gái trước mặt

"Tử Ái..."

Khắp tay chân anh đều đang chảy máu thấm ướt cả người cô, dòng máu đỏ rực nổi bật hẳn cả một vùng, ngón tay run rẩy vỗ vào mặt anh

"Bạch Tử Ngôn...đừng nhắm mắt lại."

Anh có thể cảm nhận được cơn đau đang truyền đến sau đó là gương mặt cô mờ ảo không rõ. Mặc dù vậy nhưng khi nhận ra cô không sao, bên môi vẫn nhẹ cong lên một đường sau đó thì chìm vào bóng tối.

Diệp Tử Ái bật khóc thành tiếng cô không nghĩ rằng anh sẽ lao ra để cứu cô. Tại sao anh phải làm như vậy? Cảm giác tim gan của mình giờ bị đứt từng đoạn nhỏ. Đau đớn tê buốt cả hệ thần kinh. Cô rất sợ sẽ mất đi anh! Tiếng nấc dài cùng hai hàng nước mắt như dòng suối chảy mãi không ngừng.

"Làm ơn...gọi xe cấp cứu" Cổ họng kêu gào lên một tiếng để tìm kiếm sự giúp đỡ "làm ơn đi...cứu anh ấy!"

Vì quá sốc trước cảnh tưởng trước mắt bỗng nhiên đầu cô vang lên một tiếng nổ lớn sau đó từng hình ảnh, kí ức trước kia đều ùa về như dòng nước chảy không sót thứ gì.

"Tử Ái...anh yêu em"

"Gia Hành, tên con chúng ta sẽ là Bạch Gia Hành"

"Ngôn..."

...

Ngay khi cô sửng người nhớ ra hết thảy cũng là lúc sức lực cạn kiệt đến ngất đi ngay bên cạnh anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.