Boss Cuồng Vợ Yêu

Chương 46: Những mảnh kí ức




"Bạch Tử Ngôn...anh đã từng yêu ai chưa?"

"Tôi không có!..."

...

"Vậy cô ấy có thích anh không?"

"Tôi cũng không biết...Nếu như em thật sự muốn biết được cô ấy có thích tôi không thì có thể đi hỏi!"

"Tôi làm sao biết cô gái anh thích là ai mà hỏi chứ?"

"Em biết cô ấy...bởi vì người tôi rung động chính là em"

Diệp Tử Ái giật mình thức dậy, mồ hôi đổ như nước thấm ướt cả tấm ga giường trắng tinh, hơi thở dồn dập có chút khó khăn. Giọng nói ấy lại vang lên trong tai cô mà không có cách nào ngăn được. Dạo gần đây cô cứ hay nằm mơ thấy bóng dáng mờ ảo của một người đàn ông nhưng gương mặt thì không hề thấy rõ còn có giọng nói ma mị đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô!

Diệp Tử Ái áp chế lại nhịp thở của mình, sau đó đưa tay xoa xoa đầu. Cô bị làm sao vậy? Có phải là gặp ác mộng không? Nhưng mộng này lại không hề có cảm giác sợ hãi!

Bước xuống giường đi ra bàn bếp sau đó rót đầy một ly nước ấm uống một hơi. Dòng nước chảy vào người như làm dịu đi sự bức bối trong cơ thể. Không gian yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Diệp Tử Ái uể oải nhìn qua màn hình. Số điện thoại này rất lạ.

Chần chừ đôi chút lại nhẹ nhàng nhấc máy.

"Alo?"

Bên kia không một tiếng động đáp lại, Diệp Tử Ái khó hiểu nhìn lại màn hình điện thoại, rõ ràng là đang nghe máy.

"Alo...xin hỏi là ai vậy ạ? Sao không trả lời"

Vẫn là một sự im lặng đến lạ, dường như đang thách thức sự kiên nhẫn của cô.

Diệp Tử Ái bất mãn nói thêm một lần nữa.

"Có đang nghe máy không ạ? Sao lại gọi mà không trả lời?"

Cuối cùng chỉ nghe một tiếng "tít" bên kia đã cúp máy! Diệp Tử Ái như bị đóng băng, nửa đêm nửa hôm lại gọi điện chọc phá cô? Rốt cục không biết là tên điên nào! Cô tức đến thầm mắng một tiếng để chiếc điện thoại sang một bên sau đó trở lại vào phòng ngủ.

Sự u ám, cùng nỗi buồn bị bao bọc lấy trong màn đêm, mái tóc đen khẽ bị cơn gió lay động mà có chút lộn xộn nhưng vẫn toát lên sự quyễn rũ thu hút. Dáng người to lớn, khoác độc một chiếc áo choàng tắm màu trắng đang dựa vào thành ban công. Đôi mắt sâu thẳm nhìn xa xăm ra màn đêm tĩnh mịch đen tuyền, ánh đèn đường nhấp nháy cùng những tòa nhà cao chọc trời làm nổi bật hẳn vùng đất tối. Nơi anh ở là tầng cao nhất ở khách sạn 5 sao, nên có thể quan sát hết thảy mọi sự chuyển động bên dưới.

Cơn gió lạnh lẽo cứ lùa vào người, nhưng lại chẳng hề làm anh lung lay chỉ thẫn thờ chìm sâu vào nỗi suy tư riêng mình, sự cô độc hiện rõ sau tấm lưng anh. Chiếc điện thoại cầm trong tay vẫn nắm chặt. Ly rượu được đặt trên thành ban công đã vơi đi không ít màu sánh đỏ của chất lỏng tự như màu của đáy lòng anh.

Vào lúc này đây anh vô cùng khó chịu, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh gương mặt cô cùng những thứ liên quan. Nó như một loại chất độc cứ ngấm ngầm trong người anh mà không cách nào loại bỏ được. Suốt bao nhiêu năm nay anh đã rất cố gắng để lãng quên đi sự hiện diện của cô vì căn bản là cô không xứng đáng để anh nhớ nhung đến! Chính cô là người đã rời xa anh, cho anh niềm hy vọng vào một tình yêu, chỉ còn 3 ngày nữa thôi là anh và cô đã được chính thức ở bên nhau thì cô lại bỏ đi cùng người đàn ông khác. Để lại đây sự oán hận cùng đau đớn cho anh. Mất đi cô tựa như một cực hình của thượng tế ban tặng cho anh dày vò anh không ít, anh giống như một kẻ điên tìm cô khắp nơi nhưng không hề có chút tin tức! Anh chỉ muốn hỏi cô rằng tại sao lại bỏ rơi anh, bỏ rơi đứa con của mình?

Gia Hành vốn là thứ có thể gắn kết giữa cô và anh là sự minh chứng cho tình yêu của cả hai người, vậy mà cô cũng không màng đến nó! Anh đã dồn hết mọi tình yêu thương của mình để nuôi nấng đứa nhỏ này chỉ mong nó có thể nên người. Mỗi lần nhìn vào gương mặt bé bỏng của nó là hình ảnh cô lại ùa về càng như một vết dao trí mạng vào tim anh.

Tưởng rằng sẽ không bao giờ tìm thấy được cô nữa thì một lần nữa ông trời lại như khiến anh phát điên. Người con gái anh hận lại xuất hiện. Cô vẫn như vậy vẫn dịu dàng thuần khiết nhưng lại giả vờ không nhận ra anh. Nỗi đau cũ chưa vơi thì sự tức giận càng thêm châm dầu vào lửa. Tại sao phải làm như vậy? Đối mặt với anh khiến cô khó chịu lắm sao? Tại sao lại không cho anh một câu trả lời thỏa đáng mà lại xem anh là người xa lạ?

Cứ nhắm mắt lại là thấy sự hờ hững lạnh nhạt của cô khi đối diện với anh! Bức bối đến mức muốn trút hết với cô, không nhẫn nhịn được mà gọi điện thoại đến! Nhưng khi giọng cô cất lên lọt vào tai anh thì nó lại đổi sang sự nhung nhớ! Đúng vậy đây chỉ là cái cớ để anh có thể nghe được giọng cô. Cái âm thanh êm dịu thanh thoát ấy, anh nhớ rõ cái giai điệu này cả lúc cô thở gấp ở dưới thân anh càng khiến ánh mắt trầm thấp hẳn đi.

Anh không trả lời vì đơn giản anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô! Đến khi anh tựa như muốn bộc phát thì liền nhanh chóng tắt đi vì anh sợ rằng sẽ không giữ được bình tĩnh mà chạy đến tìm cô hỏi xem tại sao lại đối xử với anh như vậy?

Cái yên tĩnh của không gian hòa lẫn cùng nỗi u ám của người đàn ông, hơi thở nam tính vẫn nhịp nhàng đều đặn chỉ là lâu lâu lại ngắt quãng.

Cổ họng khô rát khiến anh cầm lấy ly rượu vang đỏ uống cạn một hơi sau đó nắm chặt lại mơ hồ muốn bóp nát cái ly thủy tinh này.

Chắc chắn cô sẽ không thoát khỏi anh thêm lần nào nữa! Chính cô là người khơi ra tất cả thì anh sẽ khiến cô phải chấp nhận tháo lớp mặt nạ diễn này ra. Khiến anh khổ sở rồi còn muốn làm người vô tội? Nếu đã là như vậy thì anh sẽ phải làm cô khuất phục thêm một lần nữa!.

***

"Cô Rachel theo như sự hợp tác hôm trước thì trong bản thỏa thuận cũng có nói đến việc cô sẽ phải sang Ngôn Thị của chúng tôi trong 3 tháng để làm việc cùng nhân viên trong công ty"

"Cái gì?" Diệp Tử Ái buột miệng nói lớn trong điện thoại

"Bạch Tổng đã đưa chỉ thị xuống nói rằng trong ngày mai sẽ lập tức trở về Trung Quốc để thảo luận dự án về bộ sưu tập sắp tới!"

Diệp Tử Ái hơi ngẩn người nghe nhân viên bên kia nói qua sau đó ậm ừ đôi chút.

"Tôi hiểu rồi!"

Vì đã đồng ý nên cô cũng không thể không đi dù sao cũng là dự án trong tương lai nên cần phải có sự đầu tư cùng làm việc kĩ càng. Ngôn Thị đang là đối tác cũng như nhà đầu tư nên mọi việc liên quan đến nhãn hiệu RC đều phải được thảo luận qua và đưa ra phương án cùng hướng đi đúng nhất!

Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa truyền vào.

"Vào đi" đưa mắt hướng ra cửa sau đó cô liền mừng rỡ nở nụ cười tươi như hoa "Dịch...sao anh lại đến đây?"

Vu Dịch đi đến bên cạnh cô nhẹ nhàng nói

"Anh đến thăm em không được sao? Dạo này chắc em bận rộn lắm nhỉ ngay cả thời gian dành cho anh cũng không có?"

"Không phải đâu! Là công việc chứ em cũng rất muốn ở bên cạnh anh mà" Diệp Tử Ái lay lay cánh tay Vu Dịch nói

Thấy bộ dạng nũng nịu của cô anh cũng không hề có ý giận chỉ nhàn nhã vuốt những sợi tóc con ra sau tai cô rồi nói

"Chắc em mệt lắm hả? Còn đau đầu không?".

Nhắc tới đau đầu, ánh mắt cô liền khựng lại nhớ đến Bạch Tử Ngôn, hơi né tránh anh rồi liền nhanh chóng vờ như không nói

"Không có...em vẫn ổn!"

Cô thật sự không muốn để anh thêm lo lắng vì suốt khoảng thời gian qua chính anh đã tất bật chăm sóc cho cô thì làm sao cô có thể khiến anh thêm bất an sầu não được.

Thấy nụ cười vẫn ở trên môi Diệp Tử Ái anh cũng không nghĩ ngợi gì thêm chỉ vỗ vỗ bàn tay cô một cách ôn nhu

"Nếu thật sự là cảm thấy đau hay khó chịu chỗ nào nhất định phải nói với anh có biết không! Anh không muốn em sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì!"

Sau mọi chuyện anh rất sợ rằng cô sẽ gặp vấn đề gì đó nên mỗi cử chỉ hành động của cô đều khiến anh lo lắng, chỉ cần cô cảm thấy đau đầu thôi là anh như ngồi trên đống lửa lo lắng không yên. Hiện tại anh chưa thể biết rằng cô có thể nhớ lại tất cả mọi chuyện hay không nên phải cẩn thận chú ý hơn! Lỡ như trí nhớ được hồi phục lại thì chắc chắn là cô sẽ rất hận anh!.

Chính vì thế ngay khi cô còn ở bên cạnh thì anh sẽ dồn hết tình cảm cùng sự yêu thương này để bù đắp lại cho cô chỉ cần cô không nhớ thì anh cũng không gợi lại. Cả hai sẽ sống hạnh phúc như vậy mãi mãi!

Nhìn gương mặt lo lắng của Vu Dịch khiến Diệp Tử Ái cảm thấy có chút áy náy liền ôm lấy thân thể anh nói

"Đừng lo...em thật sự không sao! Chỉ cần có anh là em sẽ không thấy đau"

Ôm chặt lấy cô tim anh như muốn vỡ vụn, anh thật sự không muốn mất cô thêm một lần nào nữa.

Diệp Tử Ái trầm ngâm đôi chút sau đó liền ngẩng đầu nói

"À đúng rồi...nhãn hàng của em đã có chủ đầu tư mới rồi nên trong khoảng thời gian sắp tới em sẽ phải đến công ty đó để thảo luận về dự án sau này nên chúng ta sẽ tạm xa nhau một thời gian!"

Sao? Vu Dịch nhăn nhó nhìn cô

"Em được nhà đầu tư chú ý đến rồi sao? Thật giỏi nha...nhưng mà đi thảo luận mất khoảng bao lâu"

"3 tháng"

"Lâu như vậy sao?" Vu Dịch hiện rõ không vui

Diệp Tử Ái phì cười sau đó nhẹ nhàng trấn an anh

"Có phải là sợ xa em không? Nhưng mà em nghĩ nó sẽ qua nhanh thôi. Nên anh chỉ cần đợi em quay trở lại lúc đó chúng ta sẽ lại được ở bên nhau!"

Vu Dịch trong lòng như có một con sóng vỗ liền cầm lấy tay cô một cách nghiêm túc.

"Tử Ái...sau khi quay lại chúng ta kết hôn đi!"

Hả? Gương mặt cứng đờ nhìn anh, cô không nghĩ rằng Vu Dịch lại cầu hôn cô như vậy liền chớp chớp hai mắt nó

"Anh nói gì?"

"Anh nói sau khi em quay lại đây thì chúng ta kết hôn đi! Anh không muốn để em rời xa anh thêm giây phút nào nữa"

Không hiểu sao những lời này của anh khi nói ra lại khiến cô có chút khó hiểu, cô nên vui mới phải chứ? Vu Dịch rất tốt còn chăm sóc cô lâu như vậy cũng đã đến lúc cô đền đáp lại cho anh. Nhưng mà đại não lại truyền đến ánh mắt của Bạch Tử Ngôn đột nhiên khiến cô liền có chút thất thần. Cô bị điên rồi sao lại nghĩ đến anh ta?

"Ừm" Diệp Tử Ái khẽ gật đầu

Vu Dịch thấy sự đồng ý của cô liền vui đến mức ôm chặt lấy miệng cũng gấp gáp đáp lại

"Cảm ơn em...Tử Ái"

Tuy đã đồng ý với anh nhưng không biết vì sao cô lại có chút không thoải mái, cô còn đang vương vấn điều gì sao? Mặc kệ đi! Dù gì Vu Dịch rất tốt cô cũng không nên suy nghĩ quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.