Quỳ Hoa Các
Quản lý tự mình dẫn một đoàn nhân viên chủ quản đi ra nghênh đón, cúi đầu khom lưng, hỏi han ân cần, khung cảnh quá tráng lệ hùng vĩ.
Noãn Noãn ghét quản lý ở Quỳ Hoa Các nhất, một người phụ nữ già 40 tuổi, ăn mặc vẫn còn giống như Khổng Tước sặc sỡ.
Liếc mắt một cái là biết lỗ mũi được độn, vẻ mặt như cương thi không biết đánh bao nhiêu thịt độc vi khuẩn que.
Nhìn bà ta cười còn không bằng nhìn bà ta khóc, cũng đừng trách miệng cô quá độc.
Lại nói, bà cô quản lý này, là vợ bé của vị lãnh đạo trung ương nào đó, không đem Noãn Noãn – thiên kim thị trưởng này để trong mắt.
Một già một trẻ này từng ở đại sảnh Quỳ Hoa Các đánh nhau.
Mặt lạnh nhếch lên, đối mặt với vẻ mặt trắng bệch của nữ quản lý, khóe miệng kéo lên thoáng hiện nụ cười rét lạnh.
Tự động nắm bàn tay to có vết chai của Chiến gia, thân mật quyến rũ nhìn anh, trong mắt tràn đầy tia lửa chán ghét.
Giọng nói nũng nịu không mất bản tính kiêu ngạo.
“Ông xã à, hôm nay em đặc biệt nhớ tới ăn ở nơi này, mỗi ngày số lượng đồ ăn bị hạn chế cung ứng đứng đầu bảng, chỉ sợ…”
Nói được một nửa, cố ý liếc về phía nữ quản lý đổ mồ hôi lạnh kia.
“Chỉ sợ, nơi này có người không cho phép.”
Có thù phải trả, là Tinh Tiểu Noãn cô trước sau như một tuân theo đạo đức tốt.
Lần trước cũng bởi vì cô gợi ý cho người lãnh đạo cao cấp ăn được một món bào ngư thượng hạng số lượng hạn chế, bị nữ quản lý để ý dùng lời lẽ sắc bén khó nghe giễu cợt, chọc giận cô.
Trước mặt nhiều người, đem một bàn canh hải sâm cá tươi tạt vào trên người bà ta, sự kiện tạt canh lần đó DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cũng may không hủy đi khuôn mặt già nua của bà dì giám đốc kia.
Mặt Chiến gia rét lạnh, cau mày.
Nhóc con này, chủ động nghe lời giả vờ yếu ớt như tiểu bạch thỏ, bộ dáng ngoan ngoãn khiến người khác không thể chống cự được.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của quản lý, còn có tư thế vênh váo hung hăng, khóe miệng anh nhếch lên, giọng nói rét lạnh thấu xương.
“Quản lý Tô, nghe Noãn Noãn gọi món ăn chưa, mười phút sau phải có đủ lên cho tôi.”
Nói xong, lôi kéo tay nhỏ bé của cô đi thẳng lên lầu vào phòng riêng dành cho anh.
Đưa mắt nhìn người đi xa cho đến khi biến mất, Tô Nham mới dám đứng thẳng dậy.
Tròng mắt hơi co lại lộ ra tia độc ác.
Bà không quan tâm thiên kim thị trưởng, nhưng người đàn ông bên cạnh cô, bà mượn một trăm lá gan cũng không thể trêu vào.
Lau mồ hôi trên đầu, tay siết lại thành quyền, móng tay đỏ cắm sâu vào trong thịt, quát lạnh thư ký bên cạnh một tiếng.
“Hủy bỏ tất cả thực đơn đặc biệt ngày hôm nay.”
Nhục nhã ập vào lòng, cố hít thở, bật hơi ổn định cảm xúc tức giận của mình.
Trong nháy mắt, mỉm cười một cách máy móc, quay sang chào hỏi với các viên chức giàu có.
Bên ngoài, không ai biết chủ của Quỳ Hoa Các là ai, ngay cả quản lý Tô Nham cũng chưa từng thấy ông chủ, sự việc trọng đại đều do thư ký của ông chủ đứng ra xử lý.
Noãn Noãn lười biếng ghé vào trên bệ cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay trắng ngọc nhẹ nhàng ở trên cửa sổ miêu tả tòa cao ốc Lâm Lập phồn hoa ở phía đối diện.
Chiến Vân Không không thích cô yên tĩnh, nhưng lại thích lúc cô yên tĩnh giống như loại mèo lười biếng dễ thương khéo léo, mẹ nó, anh thật mâu thuẫn.
Thu ánh mắt lại, không nhịn được, giọng nói lạnh nhạt thốt ra từ đôi môi mỏng.
“Tới đây.”
Giống như vị vương giả cao cao tại thượng, ánh mắt sâu thẳm u tối mà kiêu ngạo, cao quý, vượt lên trên vạn vật lẫm liệt, dieendaanleequuydonn giống như một lưỡi dao sắc bén có thể đâm thủng băng cứng, xương cổ tay lạnh lẽo.
Lười phản ứng lại anh, lợi dụng xong thì bỏ đi, tựa như không nghe thấy được, dứt khoát để hai chân lên trên ghế.
Đầu gối thương tích bị cô kéo tới đau.
Bất khuất không buông tha sự dẻo dai vừa tới, coi như thối tàn cô cũng phải để chân lên trên ghế, chính là không bỏ qua.
Đại nhân vật tới, phía sau bận rộn, không đến mười phút, toàn bộ món ăn đặc biệt được dâng đủ, tổng cộng 18 món ăn, từng món đều là quốc yến đãi thượng khách.
Nhân viên phục vụ bắt đầu sắp xếp bộ đồ ăn, vào lúc đang đặt tới bộ thứ hai, bỗng nhiên Chiến Vân Không lạnh lùng nói.
“Không cần bộ thứ hai.”
Tay nhân viên phục vụ khẽ run rẩy, rõ ràng trong phòng có hai người, cho dù chỉ có một người ăn cũng phải dựa vào số người mà xếp đặt đầy đủ.
Một câu nói của thủ trưởng đại nhân khiến tay của người phục vụ dừng lại giữa không trung, rơi vào tình thế khó xử.
Cô nàng Noãn Noãn dùng tốc độ ánh sáng chạy đến bên cạnh Chiến Vân Không, cười ha ha khoát tay.
“Mau để bộ đồ ăn xuống đi, cảm ơn anh đẹp trai.”
Mặt người phục vụ đẹp trai đỏ lên, xấu hổ khẽ vuốt cằm, vừa nhìn về phía Chiến Vân Không, chỉ thấy anh không có ngăn cản, nhanh chóng bày biện cho thỏa đáng, lễ phép nói một tiếng.
“Xin mời hai vị dùng bữa.”
Sau đó lui ra tới cửa, rời đi.
Cầm đũa lên, miệng há ra thật to, nuốt nước miếng, mỗi món đều muốn ăn, mỗi món đều rất hấp dẫn.
Cô đói đến thảm, từ sáng sớm cho đến bây giờ, suốt 6 tiếng chưa uống một giọt nước.
Uống nước không quên người đào giếng, đặt một miếng vịt thủy tinh(*) vào dĩa của thủ trưởng Chiến, đẩy lên phía trước một chút.
(*) một trong những món vịt ở Quảng Đông, Trung Quốc.
“Mời thủ trưởng dùng bữa.”
Đóng băng cô, không nói nửa tiếng, ưu nhã gắp thức ăn vào trong miệng, không nhanh không chậm nhai.
Khí chất nhã nhặn cao quý tràn đầy hơi thở bá đạo tà ác, không thể không nói, người đàn ông này thật tuyệt vời, ăn món gì cũng đều có thể tà tứ cuồng ngạo.
Cau mày, cười lạnh, đức hạnh, bổn cô nương gắp thịt cho anh ăn, còn không ăn, không ăn thì để xuống, cô ăn.
Ngang ngược gắp thịt để lại trong chén của mình.
Cô nàng này là một người không thịt không vui, là người theo chủ nghĩa ăn thịt, nếm tất cả món thịt trên bàn, cũng đã no rồi.
Chiến gia làm mặt lạnh nhìn chằm chằm cô.
“Chỉ ăn chút xíu như vậy?”
“Ừ, no rồi.”
Đỡ cái bụng, vẫn không quên ợ một cái, với ý tứ: tôi ăn no đến mức muốn ói ra.
“Không có sức ăn đó, mà còn phô trương, ăn cho anh.”
Bàn tay to nắm tay cô lên nhét đôi đũa vào, giọng nói lạnh lẽo, đáy mắt rét lạnh.
Nhóc con, tật xấu không ít, còn kiêng ăn, không trách được lại gầy đến như thế.
Vừa ăn vừa nhìn chằm chằm cô, nhướng mày ý bảo cô mau ăn đi.
Người con gái của anh, trừ việc phải có đầu óc thông minh nhanh nhạy, tố chất cơ thể cũng phải vượt trội.
Tương lai sinh con mới có sức lực.
Nghĩ tới đây, thân hình cao lớn dừng lại.
Chính anh cũng giật nảy mình, lần đầu tiên lại có suy nghĩ sinh con.
Trong cuộc đời 25 năm không tầm thường, kể từ sau khi gặp Noãn Noãn, hình như cuộc sống xảy ra vài thay đổi rất nhỏ.
Hình như mỗi ngày cũng không hề giống nhau, đều có cảm giác mới mẻ.
Trong lòng vô cùng oán hận, lạm dụng uy quyền bức bách người khác, nhạt nhẽo cúi đầu gạt rau xanh ra.
Màu xanh đẹp mắt, nuôi dạ dày, cũng không cung cấp được gì, cô rất không thích.
“Không thích?”
Nhìn chằm chằm cô đã lâu, một miếng cũng không đụng, cái mâm cũng sắp bị đôi đũa đâm đến nát vụn.
Thiên kim tiểu thư quen sống trong nhung lụa rồi, tất cả mọi người đều thuận theo, cưng chiều cô.
Tương lai không lâu, Chiến gia mới cưng chiều cô lên tới trời cao, cưng chiều đến tận xương tủy.
Đây đều là nói sau rồi.
“Ừ!”
Nhẹ giọng ừ một tiếng.
Đôi mắt đẹp sáng rỡ chán nản, nhìn chằm chằm một bàn thịt bò kho tương đến ngẩn người.
Nắm cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào trong ngực, cánh tay sắt siết chặt eo nhỏ mềm mại của cô, ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói nhàn nhạt.
“Vậy em muốn ăn cái gì, gọi nhiều món ăn đặc biệt như vậy, chính là muốn chọc tức Tô Nham!”
Được rồi, cô thừa nhận, quả thực vì chọc tức, lãng phí lương thực đến đáng xấu hổ, no chết cũng không vinh quang gì.
Hồ nghi quay đầu đi, hơi híp mắt lại.
“Làm sao anh biết, tên bà quản lý là Tô Nham?”
Đôi mắt đen như mũi kim, không buông tha từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt anh.
Sợ rằng hai người có cái gì đó mờ ám không biết xấu hổ.
Hơi thu lại ánh mắt, cười lạnh một tiếng, giọng nói đều đều.
“Ngay cả nhân viên của mình còn không biết, thì làm ông chủ làm gì!”
Không sai, Quỳ Hoa Các chính là kết quả của ý tưởng đột phá lúc Chiến Vân Không 20 tuổi, chịu sự quản lý dưới một tập đoàn ăn uống độc lập, thời gian một năm, nó trở thành nơi tốt nhất tụ hội thương giới danh lưu, lãnh đạo cấp cao Cổ Thành.
Chấn động.
Hai cánh tay đặt lên cổ anh gắng gượng, lại gần cẩn thận ngửi một cái, khắp người trừ mùi thuốc lá tản ra chính là hương sữa tắm vị bạc hà, kỳ quái, tại sao không có?
Kéo đầu nhỏ vô cùng kỳ quặc của cô ra, cau mày, tò mò trước phản ứng của cô.
“Nghe thấy cái gì chứ, nhóc con, em có thể cho anh năm phút an tĩnh được hay không?”
“Trên người anh không có, mùi tiền của thương nhân, em thực không nhìn ra anh chính là ông chủ thần bí ở phía sau.”
Bầu trời như rơi ập xuống, không mang theo sự chuẩn bị nữa, cô gặp phải vỏ bánh pate dày này thật sự khiến cô không tiêu hóa được.