Editor: Pé Wũy
Chiến Vân Không ở ngoài phòng bệnh gọi điện thoại, chợt nghe tiếng bước chân ồn áo chạy đến.
Thấy ít nhất cả một đoàn người, rất nhiều người gấp rút vội vàng đi vào phòng bệnh của Noãn Noãn.
Sắc mặt âm trầm, trầm giọng phân phó người trong điện thoại vài câu liền ngắt điện thoại, đi vào phòng bệnh.
“Sao lại thế này?”
Trong tiếng nói mang theo một tia lạnh băng và không kiên nhẫn.
Một đống người chen chúc trong phòng bệnh, đem cô ấy làm chuột bạch hay là làm gì.
Dẫn đầu là giáo sư Lâm Trứ Hãn, nở nụ cười nghề nghiệp, sau đó giải thích nói.
“Chiến thủ trưởng, tốt nhất chúng ta nên làm kiểm tra toàn thân cô Tinh, lúc
Chu thiếu đẩy ngã, đầu gối nhất định đã va chạm mạnh vào mặt đất, vết
thương sẽ chồng vết thương, như vậy đối với những ngày sau, phục hồi rất bất lợi.”
Xoay người lại, liếc nhìn một vòng, ánh mắt lạnh lẽo
tới mức dọa sợ các bác sĩ thực tập phải rụt cổ, giấu mình ở nơi mà không ai thấy.
“Kiểm tra toàn thân, có nhất thiết phải nhiều người như vậy không?”
Hơi lạnh lần nữa tập kích, Chiến đại thủ trưởng người ta ra lệnh ở bộ đội
đã thành thói quen, lời nói ra cùng mệnh lệnh đều giống nhau có mười
phần trung khí, khí thế uy nghiêm.
Giáo sư dẫn đầu vội vàng xua
tay, đuổi các nhân viên không cần thiết, cuối cùng, trong phòng ngoài
Chiến thủ trưởng cùng ba cô gái Noãn Noãn ra thì chỉ còn ba người bác
sĩ.
Khuôn mặt tuấn tú vẫn âm trầm như trước, im lặng 1 phút, đưa tay chỉ đối diện.
“Hai người các cậu cũng ra ngoài.”
Hai người bị đuổi vẫn còn đang vui sướng khi được ở lại xem bệnh cho con
gái thị trưởng bỗng chốc hồi hồn liền gấp gáp chạy ra ngoài.
Noãn Noãn đau đến tinh thần mơ hồ, sau đó thuận tay nắm lấy tay của Chiến Vân Không.
Một dòng nước ấm theo bàn tay nhỏ bé truyền kháp thân thể Noãn Noãn, thật kì lạ, thế mà cô cảm thấy vết thưởng chẳng đau tý nào.
Lưu luyến độ ấm trên tay chú, kết quả là, lại nắm chặt thêm vài phần, chính là không buông tay.
Miệng còn nỉ non: “Chú à, chú làm thật tốt.”
Thiên An An thiếu chút nữa cười phá lên, câu chú làm thật tốt này, thật đúng là dày đặc hương vị tình dục.
Đường đường Chiến thần, thử hỏi còn người nào có thể làm tốt nhất, mạnh nhất trên thế giới.
Mặt ngoài thì khôn ngoan nhưng trong lòng lại khó chịu, đã từng xem qua AV xử nữ mà nói.
Noãn Noãn gặp qua chim Điểu cũng không ít, còn phân loại rất quốc tế hóa.
Noãn Noãn từng có khát vọng, chính là được thấy tất cả các loài chim Điểu
trên thế giới, đừng hiểu lầm chim Điểu này không phải loại chim Điểu
kia.
Trong lòng Chiến Vân Không kinh sợ, bị cô cầm tay, vừa nóng
vừa khó chịu, cảm giác ma sát khác thường này làm cháy lên ngọn lửa nhỏ.
Theo bản năng cầm ngược lại đôi tay mềm mại của cô. Nắm chặt trong tay vuốt
ve, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé, mập mờ nhưng không mất độ ấm.
Bác sĩ xoa tay nói quanh co nửa ngày, cắt ngang hai người ra vẻ tay cầm tay thì không thích hợp mà không cắt ngang để cho bọn họ tiếp tục ra vẻ thì sẽ chậm trễ kiểm tra thân thể, thật rối rắm, thật nan giải.
Chỉ có yên lặng xem xét mới là thượng sách.
Đông Phương Chi Dao vụng trộm kéo vạt áo Thiên An An, thấp giọng nói: “Chúng mình nên đi hay tiếp tục ở đây làm bóng đèn!”
Khó có thể thấy được cảnh tượng, Dao Dao làm sao có thể nỡ bỏ đi, nhưng mà, đi là chắc chắn rồi, Chiến thủ trưởng - anh minh thần võ làm sao có thể bày ra vẻ mặt dịu dàng như nước trước mặt những người không liên quan
xem chứ.
Nhìn ra được bác sĩ đang khó xử, thấy động tác của hai
cô gái, khóe mắt Chiến Vân Không chau lên, xem ra lực ảnh hưởng xì căng
đan không thể so với bom nguyên tử hạt nhân nổ.
“Dao Dao, các em về trước đi, xe của anh em ở dưới lầu.”
Dao Dao sửng sốt, ngoan ngoãn, Chiến thủ trưởng chẳng lẽ biết thuật đọc tâm.
Thiên An An lập tức hiểu được, nắm cái túi kéo Đông Phương Chi Dao rất nhanh rời đi.
Chiến Vân Không ngồi ở trên giường, ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Noãn Noãn
đang phát run đặt trên đùi mình, ý bảo bác sĩ có thể bắt đầu.
Cầm kéo, mở băng gạc một chút, toàn bộ máu thịt lẫn lộn đều lộ ra ngoài, nhất thời đáy mắt Chiến Vân Không rét lạnh.
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé trong tay, vô hình truyền một loại năng lượng, Noãn Noãn xụi lơ trong lòng của anh, nhắm mắt lại, lông mày thanh tú khẽ
nhăn lại, hừ hừ phun ra khí nóng người, làm cho lòng Chiến Vân Không khó chịu, cả người căng thẳng.
Bác sĩ kinh ngạc, quả nhiên con gái thị trưởng lợi hại, đầu gối đã ngã thành như vậy, còn có thể chịu đựng không kêu to.
Thiên hạ đồn được nuông chiều từ bé, yếu đuối, thật sự là không đúng.
“Rất nghiêm trọng?”
Thấy bác sĩ không nói một chữ, Chiến Vân Không hỏi.
Khoát tay, lắc đầu, phủ nhận.
“Vết thương không nặng, chỉ cần xử lý máu bầm và phần thịt thối rữa rồi băng bó lại là tốt rồi.”
“Chuẩn bị phòng phẫu thuật đi, tôi tự mình chữa trị cho cô ấy.”
Giọng điệu Chiến Vân Không kiên định, chân thật đến đáng tin.
Trong lúc bác sĩ còn chưa hiểu được thì người đã ôm Noãn Noãn ra phòng bệnh.
Bộ đội đặc chủng sinh tồn nơi hoang dã, điều thứ nhất được huấn luyện
chính là, chữa bệnh cấp cứu, xử lý miệng vết thương, khử trùng thịt
thối, băng bó đối với thủ trưởng đại nhân mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.
Trong phòng phẫu thuật.
Một loạt bác sĩ xuất phát chờ thủ trưởng hạ mệnh lệnh, đặt Noãn Noãn nằm
trên bàn mổ, Chiến Vân Không không mặc đồng phục phẫu thuật, mang theo
nước khử trùng, găng tay và khẩu trang.
Cau mày, đến chỗ nào như thế nào cũng có một đoàn người theo sau, một trận tức giận, lạnh giọng.
“Tất cả đi ra ngoài, ai cũng không được ở lại.”
Trong lúc nhất thời ai cũng không động, không khí trong phòng phẫu thuật
ngưng tụ, bọn họ không phải nghi ngờ năng lực của Chiến Vân Không, mà là sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì, nơi này không ai tiếp ứng sẽ không hay
cho lắm.
“Nghe không hiểu sao, cút.”
Hàn khí bức người chỉ trong thoáng chốc chui vào khe xương của bọn họ, khí lạnh chạy thẳng
lên đỉnh đầu, ngay lập tức làm mọi người hoảng loạn.
Cuối cùng
yên tĩnh, Chiến Vân Không cúi đầu nhìn Noãn Noãn, bây giờ cô đã hôn mê,
mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, tóc mái đen bóng áp
sát trên cái trán đầy đặn của cô, trên chóp mũi xinh xắn có một tầng mồ
hôi mỏng, đồng phục bệnh nhân trắng tinh theo hô hấp mềm mại của Noãn
Noãn làm tôn lên dáng người của cô.
Cảm thấy chấn động, một trận
lửa nóng chạy khắp toàn thân, lần đầu tiên có một người con gái dễ dàng
trêu chọc anh như vậy hay đây không phải là loại chủ động quyến rũ.
Làm một người đàn ông bình thường, đương nhiên anh biết.
Hít sâu một hơi, ổn định suy nghĩ trong lòng, tâm tình phấn khởi.
Cầm lấy nước khử trùng bên cạnh bàn làm việc, bắt đầu rửa sạch miệng vết thương cho Noãn Noãn.
Ngoài phòng phẫu thuật một đám người ở cửa xì xào bàn tán.
“Một mình Chiến thử trưởng bên trong có được không, dù sao anh ta cũng không phải là bác sĩ chuyên nghiệp.”
Một bác sĩ lâu năm mở miệng không vui nói.
“Chính là, làm sao sai chúng ta như vậy, làm như chúng ta đều là thuộc hạ của anh ta, muốn mắng là mắng.”
Có cùng quan điểm cùng nhận thức, những người không phục lập tức gật đầu phụ họa nói phải.
Sắc mặt bác sĩ Trương tối sầm, tức giận gầm nhẹ.
“Miệng ngậm lại hết cho tôi, nếu còn chưa biết Chiến Vân Không thì trở về điều tra thêm tư liệu mà xem đi, xem về sau các cậu còn nói năng lỗ mãng như vậy không.”
Nói xong lời hù dọa như vậy, tất cả mọi người im lặng.
Có một vài bác sĩ y tá mới vừa tốt nghiệp đương nhiên còn chưa biết Chiến Vân Không.
Bọn họ chỉ hiểu biết Chiến Vân Không dừng lại ở cấp bậc và bối cảnh phía
sau anh ta không người nào dám đụng đến còn có khuôn mặt tuấn tú mê hoặc nhân loại mà thôi.
Nhưng đối với bác sĩ già mà nói, trong lòng bọn họ Chiến Vân Không là một đại anh hùng.
Mười mấy năm qua, Chiến Vân Không chống lực lượng vũ trang khủng bố trăm lần trên chiến trường, công lao rất lớn, công trạng hiển hách, đương nhiên
cũng có vô số vết thương lớn nhỏ.
Anh ta đã từng nói, không có
vết thương không phải là quân nhân, trong mọi thời khắc đều không để ý
đến sống chết, luôn sẵn sàng hy sinh tất cả vì quốc gia, quân nhân lại
càng không nên gọi là quân nhân.