Những ngày đầu tiên của mùa xuân, trông Olivia như sắp nổ tung đến nơi. Cô nặng nề bước xuống cầu thang và vào trong bếp, nơi Charles đón chào cô bằng nụ cười trìu mến … Cô thật đáng yêu và … kềnh càng ! Họ đã tận hưởng mỗi giây phút hạnh phúc trong thời gian cô mang thai và nóng lòng chờ thấy đứa bé chào đời. Từ ba tuần nay, Olivia tựa khinh khí cầu sắp bay. Cái bụng bầu tròn căng như một quả bóng khổng lồ và gần như không còn phụ thuộc vào phần còn lại của cơ thể. Nó rất to, rất rắn, và cô không cảm thấy đứa trẻ động đậy nữa, khoảng gần một tháng trước nó vẫn còn “nhảy nhót với một đôi patanh ở chân và một chiếc mũ trên đầu” – cô đã cười nói như vậy. Không nghi ngờ gì nữa, nó chắc chắn sẽ là đứa trẻ rất bự. Một sự lo lắng âm thầm gặm nhấm Charles, nhưng anh không hé một lời, sợ sẽ làm vợ anh kinh hãi, vì mẹ cô đã từng qua đời khi sinh nở.
- Đừng có chế giễu tôi nữa đi ! – cô ra vẻ mắng mỏ khi nhìn Charles và Geoffrey đang khúc khích cười trong góc.
Geoffrey thấy cô thật sự rất buồn cười. Cô thấy mình đang cực kỳ khỏe mạnh. Còn đứa bé, nó hình như chẳng vội vàng ra đời. Olivia nghĩ sự kiện sẽ tới trong tuần. Theo lời bác sĩ, người ta không thể biết chính xác khi nào đến ngày giờ … Cô đã quyết định sinh con trong ngôi nhà nắng đẹp ở East Side. Bệnh viện là nơi dành cho những người ốm – cô dõng dạc khẳng định. Và việc mang bầu đâu có phải là ốm.
- Em sẽ làm gì hôm nay ? – Charles hỏi khi cô đưa cho anh một tách café.
Bertie đã quáng quàng chạy tới từ Croton, bà đang ở phòng dành cho khách và bè bạn, nhưng Olivia vẫn đòi được tự chuẩn bị bữa sáng cho chồng cô. Dù sao đó cũng là điều ít ỏi bây giờ tự cô có thể đảm nhiệm được … Những việc khác đòi hỏi phải vặn vẹo mình mẩy quá nhiều. Cô không đi xa quá khu vườn nhà mình. Bước ra bước vào bồn tắm với sự giúp đỡ của Bertie hay Charles cũng là một bài tập chống lại sự nặng nề của cơ thể. Bertie đã đến New York để trợ giúp Olivia lúc sinh nở, và mặc dù cô cứ phàn nàn, nhưng sự có mặt của bà quản gia mang đến cho cô cảm giác an toàn.
- À, thì … , - cô trả lời Charles – chẳng có gì hào hứng cả. Đi đi lại lại trong vườn một tí … Đứng lên ngồi xuống cái ghế dựa … Rồi nằm lì trên tràng kỷ.
Nếu cô nằm nghỉ, cô sẽ không thể tự ngồi dậy được một mình.
- Em có muốn một cuốn sách không ?
- Có, cảm ơn anh …
Có tuyển tập thơ mới của H.D., Seagarden, vừa mới xuất bản và cô nóng lòng được đọc ngay.
- Em cũng thích dưa chuột bao tử ngâm dấm nữa, nếu chuyện đó không làm anh buồn chán ?
- Anh sẽ mang về cho em – anh nói và hôn cô, xoa xoa lên bụng cô – con em, nói thằng nghịch tử này đợi anh chút xíu nếu bỗng một lúc nào đó nó muốn ra đời.
- Không chắc là một cậu con trai mà.
Cô sợ làm anh thất vọng, dù anh luôn khẳng định rằng anh muốn một bé gái. Charles bật cười.
- Một cô bé với tầm cỡ thế này sẽ gây cho chúng ta nhiều vấn đề đấy.
Anh vội vã bước ra cửa. Hôm nay, anh có nghìn thứ việc phải làm. Anh sốt ruột mong chóng về nhà. Hơn tất cả, anh chỉ muốn ở bên cạnh vợ mình, nhất là khi ngày sinh nở đang đến gần. Anh cố gắng hết sức để che giấu nỗi âu lo, nhưng Olivia cũng đã đoán ra. Riêng cô cảm thấy rất thanh thản. Một niềm tin rất lạ rằng chuyện sinh nở sẽ diễn ra suôn sẻ đã bám chắc trong cô ngay từ đầu.
Charles vừa đi khỏi, Bertie xuống nhà và bắt đầu rửa chén bát. Olivia lên phòng trẻ, cô xắn tay áo quét tước xếp dọn. Bertie giấu một nụ cười khi thấy cô đang bị cuốn hút vào những trọng trách. Gần cả buổi chiều bà mẹ tương lai trong phòng trẻ, rồi cô xuống vườn, rồi lại trở vào nhà. Những cửa kính của phòng khách bẩn quá – cô tuyên bố. Cô lại xăm xắn lau chùi đánh bóng, phót lờ lời ngăn cản phản đối của Bertie. Lát sau, khi Charles về nhà, cô đang cọ rửa bếp trước khi chuẩn bị bữa tối.
- Tôi không biết cô ấy làm sao, - Bertie phàn nàn – cô ấy cứ sùng sục suốt ngày.
Bác đầu bếp mỉm cười vẻ hiểu biết.
- Cô ấy sắp sửa rồi – bác cao giọng.
Bertie gật gật. Olivia đang ngồi trên chiếc ghế dựa mạng lại đôi bít tất. Cô thấy mình đang rất sung sức. Cả đời mình chưa bao giờ cô thấy khỏe khoắn như thế. Cô ăn tối cùng Charles và Geoffrey. Khi thằng bé đã lên gác đi ngủ, cô và anh chơi bài. Charles thắng.
- Anh ăn gian – cô vờ đổ tội cho anh và cười giòn tan.
Cô đứng đậy đi vào bếp định uống một cốc sữa. Đang rót sữa, bỗng cô cảm thấy một dòng nước chảy dọc theo chân. Hoảng hốt, cô nhìn thứ chất lỏng loáng nhớt dưới chân mình, cô đặt chai sữa, ú ớ kêu. Cô muốn bám lấy cây chổi lau nhà, nhưng mọi sức lực đã biến đâu mất. Charles chạy tới.
- Victoria, chuyện gì vậy ?
Bây giờ cô dễ dàng đáp lại tên gọi ấy, đã từ mười một tháng nay, không ai kêu cô là Olivia. Cô nhìn Charles, anh cũng đang nhìn cô chăm chăm, không hiểu. Cơn đau thắt đầu tiên dội lên … Cô vít vào chồng mình, đau đớn hơn cô tưởng tượng.
- Có gì thế ? – Anh lại hỏi.
- Em … em vỡ ối rồi – cô hổn hển, nặng nhọc ngồi xuống ghế - đứa bé sắp ra đời rồi.
- Bây giờ sao ? – Anh kinh ngạc, cứ như anh vừa phát hiện ra rằng cô đang mang thai tháng thứ chín.
- Có lẽ không phải ngay đâu … Cho em vài phút đã …
Một cơn đau lại xéo nhanh như chớp cắt ngang hơi thở. Không ai bảo trước cho cô rằng sẽ quá đau đớn như thế. Cô không biết gì về chuyện này, ngoài những gì cô nhìn thấy trong nhà tắm ở Croton khi em cô bị sảy thai cách đây gần hai năm rưỡi. Cô bàng hoàng kinh sợ. Cô không có mẹ đẻ để xin những lời khuyên, bác sĩ luôn đảm bảo rằng tất cả sẽ diễn ra tốt đẹp, cô cũng luôn có một niềm tin chắc chắn rằng việc sinh nở chắc chắn sẽ không có sự cố gì. Victoria đã tỏ ra thực tế hơn nhiều. còn Olivia, cô không chờ đợi sự đau đớn tới mức này.
- Lên gác nào, - Charles nhẹ nhàng bảo.
Anh đỡ cô đứng dậy. Họ phải mất mười phút mới trèo hết các bậc thang. Anh giúp cô cởi bớt quần áo … Mỗi một cử động đều vô cùng khó nhọc. Anh để cô lại một mình chỉ đủ thời gian chạy qua gõ cửa Bertie, khẩn khoản mong bà gọi ngay bác sĩ. Trong lúc đó, Olivia rên rỉ, hào hển, cảm thấy từng cơn đau liên tiếp cuộn lên.
- Đừng bỏ em ! – Cô la khi Charles vừa xuất hiện trở lại.
Bertie đến bên tương trợ. Họ cùng đỡ cô nằm trên giường. Bà quản gia đặt những khăn tắm cũ xung quanh cô. Bà cũng có một vài kinh nghiệm lúc ở cữ. Charles thì không. Susan sinh Geoffrey cách đây gần 12 năm, giữa các bạn bè và người thân. Charles đi ra ngoài cùng ông bố vợ. Hai người đàn ông đã đi một vòng các quán bar. Lúc trở về cả hai đều say khướt, còn đứa bé đã ra đời. Thế nhưng, Olivia không có vẻ muốn nghe theo cách đó. Cô không có ý định để anh ra khỏi nhà lúc này. Cứ mỗi cơn đau thắt, cô lại túm chặt cánh tay anh, gắng kiềm chế để không la lên, sợ Geoffrey nghe thấy.
- Khủng khiếp quá, - cô rên rỉ cùng bác sĩ, ông vừa tới nơi.
Bertie và ông mỉm cười với nhau. Charles thì đang thật sự lo lắng.
- Như thế này có lâu không ? – Anh ngây thơ hỏi.
Anh tưởng tượng rằng Geoffrey được sinh ra trong một hay hai tiếng đồng hồ. Nhưng lúc ấy anh quá say để có thể nhớ chính xác đến bay giờ.
- Có lẽ sẽ cả đêm, - bác sĩ thản nhiên trả lời.
Olivia ứa nước mắt.
- Ôi, không … Tôi không chịu được đến lúc đó đâu … Tôi muốn về Croton.
Cô nghĩ đến em gái mình. Victoria hiện lên trước mắt cô, dường như đang cùng chịu đựng những đau đớn như cô … Đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất của cô từ trước tới nay, trừ chuyện tàu Lusitania bị phóng ngư lôi. Cơn đau làm thần trí cô rối loạn, những tiếng la hét bật ra và cô không còn cách nào kiểm soát nổi. Cô nhận ra Bertie đang bắt Charles ra khỏi phòng. Cô cầu xin bà đưa anh vào, nhưng bà lắc đầu.
- Ông ấy sẽ choáng váng khi thấy cô thế này. Cô muốn vậy sao ? Cô muốn ông thấy cô trong tình cảnh này sao ?
- Vâng, đúng thế đấy ! – Cô kêu lên gấp gáp – cháu muốn anh ấy quay lại, bác Bertie.
Bà Bertie cứ lờ đi. Từng cơn đau lại quặn lên trong cơ thể Olivia … Cô mất hết khái niệm về thời gian. Không còn một cái gì trên thế giới này ngoài sự đau đớn … Bác sĩ và bà Bertie gập hai chân cô lại và dang chúng ra, bác sĩ ra lệnh cho cô rặn …, nhưng cô không thể.
- Tôi muốn Victoria ! – Cô nức nở.
Bertie tròn xoe mắt. Một cơn co thắt mới lại đau xé trong Olivia.
- Victoria … - cô thều thào, - Victoria …
Từ nơi xa xăm, co nghe thấy em gái cô đang gọi.
- Chú ý lời nói nào, - Bertie thì thầm đầy yêu thương.
Bà nắm chặt tay Olivia với tất cả sức lực, cầu xin cô đã nghe thấy lời bà. Đã đuối sức nhiều, Olivia vẫn cố răn nữa, rặn nữa … Đêm nhạt dần, ánh sáng yếu ớt của bình minh đã vạch nơi chân trời và nỗi thống khổ của cô vẫn tiếp tục. Bertie mệt lảo đảo. Charles pha café cho bà và bác sĩ. Lát sau, anh lại khẽ gõ cửa, anh muốn biết tình hình vợ mình thế nào.
- Tệ lắm – cô rên lên thay câu trả lời của hai người – Ôi, anh Charles …
Tiếng kêu la, nước mắt của cô lại lấp đầy không gian. Anh tự hỏi không biết những chuyện khủng khiếp của ngày xưa có lập lại hay không. Có thể cô đã phải chịu một khuyết tật bẩm sinh. Có thể chuyện sinh nở đối với cô sẽ nguy hại như với mẹ đẻ cô ngày xưa.
- Ôi, em yêu – anh những muốn phát điên.
Bác sĩ khuyên anh nên xuống đợi ở nhà dưới. Ông cũng bắt đầu lo lắng, dù ông chưa nói lộ ra ngay. Những cơn đau lại trùm lấy cô. Cô vẫn cố rặn. Charles thấy cô quá đau đớn nên đã nhất định không rời đi nữa. Hơn một giờ sau, vẫn chưa có chuyện gì diễn ra. Thật không hy vọng.
- Tôi muốn ông ra ngoài ngay bây giờ - Bác sĩ lớn tiếng.
Charles nhìn thẳng vào mắt ông ta, quát lên.
- Tôi sẽ không đi đâu hết ! Cô ấy là vợ tôi và tôi sẽ ở lại đây.
Anh nắm lấy bàn tay Olivia và cùng hai người kia khuyến khích cô. Dù vô cùng đau đớn, cô dường như đã lấy lại được can đảm. Nhưng mặc cho cô rất cố sức, bác sĩ vẫn không ghi nhận được một tiến triển nào. Ông kiểm tra một lần nữa, rồi tuyên bố rằng thằng bé đang nằm ngược.
- Tôi phải lộn lại nó, - Ông nói ngay.
Olivia hét lên, Charles ứa nước mắt. Nhưng lần này, đứa bé bắt đầu động đậy. Nó hẳn phải rất mập … Charles tự nhủ. Bây giờ anh hối hận rằng đã không đưa cô đến bệnh viện. Trong suốt mấy tháng vừa rồi, bác sĩ cứ không thôi đảm bảo rằng việc sinh nở sẽ diễn ra tốt đẹp nhất.
- Tôi không thể nữa … - Cô rên rỉ, đau khổ.
Một cơn buồn nôn cuộn lên, cô trớ ra, cô khóc …, những đau đớn dai dẳng lại dồn dập tới. Charles không biết phải làm gì nữa. Anh thể với mình sẽ không bao giờ làm cô có con nữa. Anh choàng tay ôm lấy cô, và trong khi hai người chan hòa nước mắt cô vẫn cố sức rặn. Tiếng oa oa yếu ớt làm tất cả đều reo lên. Từ cái bụng trong căng, to đùng của cô tòi ra một đứa trẻ bé xíu … Một cô bé đỏ hỏn, đầy đủ hoàn hảo, ngọ nguậy trên tay bác sĩ. Người cha, người mẹ nhìn nó, ngỡ ngàng, mừng rỡ.
- Nó xinh quá ! Olivia thì thầm với Bertie, bà đặt đứa trẻ sơ sinh vào tay cô.
- Thấy chưa nào, không khó khăn đâu, - bác sĩ nói
Nụ cười trên môi Olivia bỗng tan biến rồi chuyển thành gương mặt nhăn nhó. Cơn đau lại dội lên, không hề thuyên giảm.
- Chuyện gì thế ? – Charles hoảng hốt, trong lúc đó, một lần nữa, cô oằn mình trên giường.
- Điều đó đôi khi vẫn thường xảy ra, những cơn co thắt sau đẻ, - bác sĩ giải thích đôi khi nó còn dữ dội hơn
Olivia lại bật la lên.
- Ôi, không … hãy thương tôi …
Cái nhìn bấn loạn của cô bám riết lấy Charles. Cô tưởng như đang bị hút xuống vực thẳm.
- Tôi tưởng là … - Bertie định nói, nhưng ông bác sĩ ngăn lại.
- Một phút nữa cô ấy sẽ đẩy nhau thai ra …
Máu lại tuôn xối xả. Trong vòng tay Charles, Olivia tiếp tục cố rặn.
- Bác sĩ, có bình thường không ? – Charles hỏi, giọng anh khản đi.
Bỗng nhiên một cái đầu bé tí ló ra, rồi một khuôn mặt bé tí.
- Victoria ! – Charles sửng sốt, còn cô vít chặt tay anh, mắt tròn xoe. – Cố nữa lên, chúng ta có một đứa bé thứ hai rồi.
Anh vừa cười vừa khóc, cũng như Bertie bấy giờ.
- Cái gì ? Ôi Chúa ơi !
Cô cố sức hơn nữa và trong giây lát, một bé gái xíu xiu truồi hẳn ra, tiếp theo là cái nhau thai duy nhất. Hai đứa trẻ song sinh thật sự, như cô và Victoria. Olivia nhìn nó, ngơ ngác, ngước nhìn Charles, rồi cô bật cười thành tiếng. Lúc ấy là mười giờ sáng.
- Em không tin nổi vào mắt mình.
Tất cả đều cười ha hả. Olivia cảm thấy khỏe hơn. Máu gần như đã cầm hẳn. Và cô ôm hai đứa bé trong vòng tay. Bertie quấn kín cô bằng những khăn bông sạch. Bà vẫn còn thấy sốc khi Charles tham gia vào cảnh sinh đẻ này, mặc dù, anh đã tỏ ra hữu dụng hơn hẳn ông bác sĩ già.
- Anh yêu em nhiều lắm, - anh thủ thỉ.
Anh hôn vợ mình và đón lấy hai đứa trẻ đưa đến cho Geoffrey xem. Geoffrey ngắm chúng, kinh ngạc. Hai cô bé xinh xắn như hai thiên thần và giống nhau như hai giọt nước.
Trong lúc đó, bác sĩ giải thích rằng do vị trí nằm của cặp song sinh này mà ông đã chỉ có thể nghe thấy một tim thai.
Ông khâu vài mũi cho sản phụ rồi Bertie rửa ráy cho cô, lau mặt bằng khăn mát. Khi bác sĩ đã xong việc ra về, chỉ còn hai người phụ nữ với nhau, bà quản gia mỉm cười.
- Cô đã làm gì vậy, cô bé điên khùng ?
Olivia ngỡ mình đang ảo giác. Qúa ngạc nhiên là Bertie đã không nhận ra điều gì cho đến tận bây giờ. Đã gần một năm …
- Victoria đã buộc cháu thế vào chỗ cô ấy …
Bertie lắc đầu cười
- Và cả sinh cho cô ấy những đứa con nữa.
- À vâng, không … không phải thế
Cô mỉm cười hạnh phúc, sau một khổ hình dài dằng dặc, giờ đây cô đã quên đi những đau đớn của mình.
- Cô ấy ở đâu ? – Bertie thì thào.
- Ở Châu u
Trước khi cô có thể nói tiếp, Charles bước vào phòng, theo sau là Geoffrey, nó đang giậm chân sốt ruột.
- Các em quá quá xinh, dì … ờ … cô Victoria !
Suýt nữa thì cậu bé để lộ chuyện, cậu bé nhìn cô, hoảng hốt. Olivia nở một nụ cười dịu dàng với cậu.
- Ba bảo hai em cũng xinh như cháu khi ra đời.
Cậu bé lắc đầu chối. Rồi nó vội vã chạy nhào ra ngoài, nó phải đi báo tin vui này cho những người hàng xóm. Hai vợ chồng chỉ còn lại một mình. Bertie đã đưa hai đứa trẻ sang phòng bên để tắm rửa cho chúng lần đầu tiên.
- Anh xin lỗi làm em phải chịu khổ cực đến thế, - anh nói, tự hào và hối hận.
- Em sẵn sàng làm lại. Không quá khó khăn đâu anh.
Anh hôn cô
- Làm sao em nói thế được ?
Anh nhớ rõ hơn cô khi phải trải qua cửa ải khủng khiếp vừa rồi.
- Xứng đáng để đau đớn anh ạ, - cô đáp lại nụ hôn của anh.
Cô nghĩ đến hai con gái mình vừa ra đi, và chúng giống hệt nhau như hai chị em cô.
- Anh không chắc anh sẽ có thể vượt qua được những mánh khóe của chúng không ! – Charles vờ thở dài … - Ba em nói rằng ông nhầm lẫn các em suốt ngày.
- Em sẽ dạy anh cách chơi lại những trò của chúng nó, - cô hứa.
Anh lại hôn cô
Bertie trở vào với hai đứa bé, bà đặt chúng trong vòng tay người mẹ trẻ. Lúc đó bà cố tránh tự hỏi làm sao Olivia có thể ra khỏi chuyện này khi Victoria trở về.
******************************************
Victoria đang ngủ yên lành ở Châlons-sur-Marne khi cô cảm thấy cú thúc đầu tiên vào mạng sườn. Một lưỡi dao nóng bỏng cắt ngang trong dạ. Cô bật kêu toán lên. Cô hư ảo giữa cơn mơ đáng sợ … Olivia mới là người bị dao đam chứ không phải cô. Những tiếng thét cũng vậy, đó là tiếng Olivia kêu. Những cơn đau lại dội lên, không thuyên giảm. Victoria bịt tai lại, đau đớn vẫn hành hạ cô. Cô co dúm trên giường, kiết sức, mồ hôi đầm đìa, lảm nhảm gọi tên chị. Edouard lay mạnh cô, cố làm cho cô thức dậy.
- Ma petite chérie, arrête … Ce n’est qu’un cauchemar ( Em yêu, thôi nào … chỉ là một cơn ác mộng thôi )
Cơn ác mộng vẫn quắp chặt Victoria trong móng vuốt của nó không chịu buông tha. Bíu vào Edouard, cô vật lộn để thở và dần dần cô hiểu ra giường nằm của họ đúng là đang ướt đẫm và rằng cơn đau của cô cũng là thật. Cô thấy hụt hơi, cảm thấy từng cơn co thắt với một sức mạnh không chịu đựng nổi đang nghiền nát cô.
- Em không biết chuyện gì đang xảy ra với em, - cô hào hển.
Anh bật đèn ngủ, trong ánh sáng yếu ớt, cô hiện rõ, xanh nhợt giữa máu và nước, đang ôm lấy bụng.
- Ca vient maintenant ? ( Đã đến lúc rồi ư ? )
Anh thường nói với cô bằng tiếng Pháp những khi anh còn đang nửa tỉnh nửa mê.
Cô gật đầu, kinh hãi. Anh nhảy chồm dậy, chộp lấy quần dài.
- Anh đi tìm bác sĩ.
- Không … không … đừng bỏ em ? – Cô khẩn khoản.
Cô đau quá. Sợ quá. Trái với Olivia, việc sinh nở đối với Victoria là một ấn tượng thật sự khủng khiếp.
- Cần phải gọi bác sĩ – anh nói – anh không biết giúp em thế nào. Anh chỉ được xem người ta đỡ đẻ cho ngựa.
- Không, ở lại đi! – Cô gào lên, đau tê tái. – Đến lúc rồi, … em cảm thấy nó … Edouard, đừng đi.
Nỗi khiếp hãi lóe lên trong mắt cô tia sáng hoang dại.
- Tình yêu của anh, anh van em. Để cho anh đi tìm một ai có thể giúp em. Anh sẽ quay lại ngay cùng Chouinard, bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất của chúng ta và cả y tá nữa.
- Không! – Cô la lớn, những ngón tay bám vào Edouard chắc như một gọng kìm. – Em không muốn ai cả, em chỉ muốn anh thôi. Em đã mơ thấy Olivia sắp sinh con.
- Đó là điều duy nhất cô ấy không thể làm thay em được, em yêu. – Anh nói với một nụ cười. – Và anh cũng không … Anh rất muốn gánh lấy khổ hình này thế cho em.
Anh quỳ xuống bên giường, nắm cánh tay cô. Cô dường như mê sảng … Cơn đau có thể kéo dài hàng giờ, và Edouard đã kiên quyết đi tìm người giúp đỡ. Anh muốn mặc áo sơ mi vào, nhưng cô giữ anh lại.
- Đến lúc rồi, ngay bây giờ thôi, Edouard … Em cảm thấy mà … đứa trẻ sắp ra đời rồi …
Đau đớn lại vùi dập cô, cùng nỗi khiếp hãi. Máu vẫn đang chảy … Không có ai ở khu chăn nuôi tối nay. Những người láng giềng đều đang làm nhiệm vụ.
- Anh sẽ quay lại ngay lập tức – Anh cố thuyết phục cô nghe lý lẽ.
Cô níu lấy anh bằng tất cả sức lực, tất cả sự cuồng nhiệt khác thường. Anh sợ bỏ cô lại lúc này. Anh ngồi xuống giường, choàng tay ôm cô.
Cũng lúc đó, ở New York, Olivia lại cảm thấy những cơn co thắt mới, cho dù có yếu hơn. Cô nói với Charles, anh ngạc nhiên, nhăn mặt vẻ hài hước.
- Ồ không, thôi xin nhé ! Đừng có là sinh ba.
Theo lời Bertie, thế cũng bình thường … Cơn đau lui dần. Olivia bắt đầu ngủ chập chờn. Cô mơ thấy em mình.
- Edouard !
Một tiếng thét xé tan không khí. Victoria bất ngờ nhỏm dậy, lết ra cạnh giường.
- Em phải đẻ bây giờ, - cô hổn hển
Cô không có một ý tưởng nào về những gì cô cần phải làm, nhưng một sức mạnh khôn tả đang dẫn đường cho cô.
- Tỳ vào anh đây này, - anh bảo.
Cô làm theo, cô đẩy ra cái sức nặng đang khủng bố cơ thể và tinh thần cô, rồi cô lại rơi phịch xuống giường, kiệt sức. Cô không biết làm thế nào để rặn được đứa trẻ ra, nhưng cô biết, đã đến lúc rồi. Edouard quỳ xuống trước cô, dạng hai chân cô và bảo cô chống hai bàn chân vào vai anh. Cô bắt đầu rặn, hổn hển và lát sau, một chỏm tóc vang hoe hiện ra.
- Ô ! Chúa ơi … - anh kêu lên, ngạc nhiên, - tiếp tục đi, Victoria ! Nó đây rồi !
Cô lại bắt đầu, trong khi anh nắm chặt hai chân cô. Victoria cố ngồi ngửa thật chắc chắn, tì hết sức lực vào Edouard và rặn nữa, rặn nữa. Vài phút sau, một khuôn mặt bé tí ló ra, rồi những tiếng ọ ọe sợ hãi.
- Victoria !
Họ vừa cười vừa khóc, trong lúc Victoria vẫn cố đi nốt những bước cuối cùng và đột nhiên, đứa con trai của họ truồi hẳn ra khỏi cơ thể mẹ nó, hòa chung tiếng khóc với cha mẹ nó. Edouard đỡ đứa trẻ sơ sinh trong bàn tay to lớn của mình, giơ cao nó lên cho mẹ nó nhìn thấy.
- Ôi, nhìn nó kìa ! – Cô kêu lên, không thể tin nổi.
Tất cả diễn ra rất nhanh, không khó khăn gì. Đứa trẻ thật hoàn hảo, nó giống Edouard.
- Nó đẹp qúa ! Em yêu anh, - cô thì thầm
Cô hôn anh, mỉm cười qua làn nước mắt. Họ vừa nhận được sự chúc phúc lớn lao. Một món quà của trời ban tặng. Một thiên thần giữa cảnh khốn cùng chết chóc.
- Nó là tạo vật nhỏ bé xinh đẹp nhất anh được thấy từ trước đến nay, - anh nói, tay chùi nước mắt … - ngoài mẹ nó ra, tất nhiên rồi. Jet’aime ( anh yêu em), Victoria … hơn em có thể tưởng tượng nhiều lắm.
Anh dịu dàng đặt đứa bé lên ngực mẹ nó và đi tìm mấy chiếc ga giường, mấy chiếc khăn tắm và một can nước lớn. Cả đời anh chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng choáng váng như thế. Thằng bé đã được sinh ra chỉ khoảng một giờ sau cơn đau đầu tiên.
- Chúng ta sẽ đặt tên con là gì ? – Anh hỏi.
Anh đã tắm táp, lau khô, thay giặt cho cả hai mẹ con, với sự khéo léo của một chuyên gia phụ sản và tuyệt vời gấp đôi một bà đỡ giàu kinh nghiệm.
- Anh giỏi lắm, - cô cảm ơn anh – tha lỗi cho em. Em đã sợ quá, nó đến rất nhanh. Bằng một cách mà em chẳng hề chờ đợi.
Việc sinh nở diễn ra đau đớn, nhưng nhanh chóng. Thằng bé bụ bẫm và dù sao, tất cả dễ dàng hơn những gì cô có thể kì vọng… Cô sợ phải chịu đựng một ca dai dẳng đau đớn chết đi sống lại như mẹ cô.
- Còn may là chúng ta không có một cặp sinh đôi.
- Anh sẽ không bất bình về chuyện đó đâu.
Anh châm một điếu thuốc và đưa cho cô, nhưng cô từ chối. Cô đã bị rút kiệt năng lượng, giờ đây cô thấy mình như đang bồng bềnh. Thằng bé đã rúc vào ngực mẹ và bắt đầu tóp tép.
Ngắm bức tranh xúc động của tình mẫu tử, trái tim Edouard thắt lại. Hơn bao giờ hết, anh biết rằng Victoria phải quay về đất nước cô. Nơi đây, không phải là chốn lý tưởng cho một đứa trẻ. Anh vuốt maid tóc đen dài của cô, trong khi cô ngồi trên giường cùng con trai anh, quấn trong chiếc chăn quân đội.
- Thế nào ? Em đã nghĩ đến một cái tên cho bá tước tương lai chưa ?
- Em đã nghĩ rồi, Oliver Edouard, để nhớ đến chị em, ba em và anh … Nó rất vừa vặn với con … - chỉ thiếu Charles, nhưng anh ấy sẽ chẳng trách em đâu.
- Ngược lại, anh ấy sẽ rất giận em. Cuối cùng em đã muốn viết thư cho anh chàng khốn khổ đó chưa ?
Sau nhiều lần tranh luận, họ quyết định rằng một bức thư sẽ là giải pháp tốt nhất. Nếu không Charles sẽ mãi mãi mơ hồ về số phận của vợ mình và Olivia sẽ mãi mãi phấp phỏng trong mối hiểm nguy không bao giờ kết thúc, khi cô còn trong vai trò của em mình. Đó sẽ là sự giải thoát cho Olivia, dù Charles có nổi giận … Một lần nữa cô sẽ lại để chị một mình gánh chịu hậu quả những hành động của hai người. Nhưng trở về Mỹ lúc này là chuyện nằm ngoài những điều có thể bàn đến. Olivia choán hết mọi suy nghĩ của cô. Co muốn được cho chị thấy đứa con trai cô … muốn được ôm chị trong vòng tay mình. Những đau thương trên đất nước này bỗng dồn dập xâm chiếm lòng cô và cho dù có được niềm vui vì bé Oliver, cô đã khóc ròng suốt hai ngày trời.