Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 15




Vạn Hoa Đoạn là ngày hội trăm hoa, cũng là xuân kỳ mà bách chúng đều ca tụng. Ngày hôm nay, trong thành sẽ cử hành Vạn Hội Hoa Xuân để đón tiếp Hoa Thần trong truyền thuyết. Vạn Hoa Viên Lý ở ngoại ô cũng cử hành đại hội ngắm hoa và các hoạt động dân gian có liên quan đến hoa.

Thập công chúa rất háo hức, sáng sớm đã xuất cung đến Tấn Vương phủ. Lúc ấy Lục Quý Trì vừa tỉnh ngủ, nghe nói tiểu cô nương đã đứng chờ ở bên ngoài, liền vội vàng rời giường.

“Ca ca, chúc huynh sinh nhật vui vẻ!”

Vừa ra cửa đã thấy tiểu cô nương mặt mày hưng phấn mà bưng chén mì trường thọ chạy tới, Lục Quý Trì bất giác nở nụ cười nhẹ: “Muội làm?”

“Muội, muội không làm.” Thập công chúa lập tức thẹn thùng mà cúi cái đầu nhỏ xuống, “Đây là Dương Liễu tỷ tỷ làm giúp muội. Hay là, hay là sinh nhật năm sau của ca ca, muội tự tay làm cho ca ca nhé?”

Ngữ khí của nàng cẩn thận lại mong chờ, trên mặt Lục Quý Trì thì thờ ơ “Ừm” một tiếng, còn trong lòng thì đã sớm mềm nhũn ra rồi.

Có một muội muội ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, kiếp trước hẳn là Tấn Vương đã cứu cả thế giới rồi.

Nghĩ như vậy, hắn cầm đôi đũa, ăn sạch sẽ tô mì trường thọ đầy ắp kia, ngay cả nước canh cũng không chừa lại.

Nước canh rất nhiều, không nghĩ là hắn sẽ ăn hết tất cả, đôi mắt to của Thập công chúa đã cong thành hình trăng lưỡi liềm. Lục Quý Trì lén lút xoa xoa cái bụng căng tròn, trên mặt lại ra vẻ cao ngạo lạnh lùng mà dẫn nàng ra ngoài.

Nơi nơi đều là đồ vật có hình dáng đoá hoa đủ màu sắc. Đám người hối hả, ngây ngẩn trước muôn vàn hương hoa. Mọi người đều vui vẻ cười đùa, hoặc bôn ba sôi nổi, hoặc vừa múa vừa hát, dùng phương thức của mình để nghênh đón Hoa Thần đến, ăn mừng Xuân vĩ đại.

“Ca ca, ngoài cung chơi thật vui!” Thập công chúa đã khỏi bệnh hẳn, hoạt bát đi cạnh Lục Quý Trì, dáng vẻ như một bé thỏ con vừa chui từ rừng rậm ra, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài.

Lại nghĩ tuy nàng là công chúa cao quý, nhưng lớn như vậy cũng chưa xuất cung được mấy lần, Lục Quý Trì thầm than một tiếng cô nhóc đáng thương, đưa tay xoa xoa đầu nàng: “Đi thôi, ca ca dẫn muội đi Vạn Hoa Viên, nghe nói chỗ đó chơi rất vui.”

Thập công chúa thụ sủng nhược kinh* mà nhìn lại, Lục Quý Trì ho nhẹ một tiếng rồi thu tay lại, thái độ không được tự nhiên mà bồi thêm một câu: “Có đi không? Không thì hồi cung!”

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

“Đi đi đi!” Thập công chúa lập tức kêu liền mấy tiếng, hai mắt cong cong như vầng trăng nhỏ. Lại thấy tuy Lục Quý Trì sa sầm mặt, nhưng không hề có bộ dạng doạ người, tiểu cô nương mắt hơi đổi, bỗng lén lút duỗi bàn tay nhỏ bé ra níu lấy ống tay áo của hắn.

Lại được một tấc tiến một thước!

Lục Quý Trì ra vẻ không kiên nhẫn mà trừng mắt liếc nàng, nhưng cũng không hất tay nàng ra.

Thập công chúa lập tức che miệng cười trộm.

Khi còn bé nàng cũng níu tay áo ca ca như vậy, tuy ca ca cũng sẽ không kiên nhẫn, nhưng chưa từng hất tay nàng ra. Hôm nay….. Ca ca lúc bé đã quay về rồi!

Trong lòng nàng vui sướng cực kỳ, gương mặt nhỏ nhắn sáng lấp lánh, lá gan cũng to lên, trên đường cứ “Ca ca, ca ca!” mà gọi không ngừng, cho đến khi vào Vạn Hoa Viên mới bị cảnh đẹp tứ phía phân tán lực chú ý.

Vạn Hoa Viên là một khu vườn có diện tích cực lớn, ở chân núi ngoại ô Bạch Vân. Trong sân gieo hơn một ngàn loại hoa cỏ, một năm bốn mùa đều là trăm hoa đua nở, hương hoa khắp nơi. Bên trong còn xây dựng đình, đài, lầu, các, hòn non bộ và thác nước giúp mọi người thuận tiện ngắm hoa du ngoạn.

Nơi đây là sản nghiệp của một vị vương gia tiền triều yêu hoa thành si để lại, ngày nay tất cả đều thuộc về hoàng gia. Hằng năm vào dịp này, hoàng gia đều mở cửa cho phép dân chúng ra vào đón mừng ngày lễ.

Khi Lục Quý Trì và Thập công chúa đến nơi, trong vườn đã là biển người tấp nập. Hai anh em chen chúc theo đám người xem náo nhiệt một lát, sau đó lại đi đến rừng hoa đào yên tĩnh cách đó không xa.

Rừng hoa đào rất rộng, trải dài lên núi, cánh hoa trắng nõn rơi rụng tầng tầng lớp lớp, hợp thành một áng sương mù hoa tựa như trong tiên cảnh. Vắt ngang giữa tiên cảnh là một cái hành lang dài ngoằn ngoèo, chính giữa hành lang là mấy cái đình bát giác đứng sừng sững. Trong gian có bóng người đung đưa, giọng vui cười lanh lảnh thuận theo hương hoa mà truyền đến.

Lục Quý Trì vô tình giương mắt nhìn, lại thấy một đám cô nương trẻ tuổi ăn mặc rực rỡ, trang điểm hoa lệ, dường như đang chơi trò gì đó.

“Được lắm A Như, Ngũ cô nương vừa trở lại, ngươi cũng chỉ biết che chở nàng, còn mấy “người cũ” chúng ta ngươi không để ý nữa đúng không?”

“Còn không phải sao! Ngươi như thế này, đúng là điển hình của loại nam nhân bạc tình!”

“Ha ha là ta sai rồi ta sai rồi, các vị tỷ tỷ đừng tức giận, tiểu nhân nhận tội với mọi người! Nhưng mà các ngươi cũng phải thông cảm cho ta, trước nay A Hằng đều không ở trong kinh, không hiểu quy tắc trò chơi của chúng ta, nếu ta không che chở nàng một chút, nàng mù mờ không hiểu, sợ là các ngươi ăn nàng mất thôi…!”

Ngũ cô nương? A Hằng?

Lục Quý Trì dừng chân lại, chăm chú nhìn qua. Quả nhiên thấy Khương Hằng cầm vật gì đó đang đứng cười cười giữa muôn vàn bóng hồng.

Thật sự là nàng…..

Thật là trùng hợp.

Nhưng mà hôm nay mọi người ra đường dạo chơi nhiều như vậy, gặp một hai người quen cũng không có gì kỳ lạ, Lục Quý Trì nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Hắn cũng không định đi qua chào hỏi gì gì đó, thứ nhất là trong đình toàn các cô nương trẻ tuổi, hắn một đại nam nhân tự dưng chạy đến thật không thích hợp, thứ hai là vì hắn và Khương Hằng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cũng không quá thân quen, không nhất thiết phải qua đó vấn an.

Bởi vì biển hoa hệt như sương mù mà che khuất, các thiếu nữ bên kia cũng không phát hiện ra bọn hắn, chỉ nói cười vui đùa với nhau, bầu không khí rất là hài hoà.

“Nói gì vậy, trước nay chúng ta chưa từng ức hiếp tiểu mỹ nhân!”

“Nhất định, rõ ràng là A Như ngươi quá lo lắng cho chị dâu tương lai, cho nên mới xem bọn ta là hổ mà e ngại!”

Chị dâu tương lai?

Lục Quý Trì lập tức sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì nghe thiếu nữ được gọi là “A Như” kia hì hì cười nói: “Ai da, bị các ngươi phát hiện rồi! Nhưng mà chỉ không phải một mình ta lo lắng cho A Hằng, mẹ ta còn lo lắng hơn cả ta nữa! Nếu ta không chăm sóc tốt cho nàng, mẹ ta mà biết, chắc chắn sẽ đánh ta!”

“Quan hệ của A Hằng tỷ tỷ với mẹ chồng, em chồng tương lai đều tốt như vậy, sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc hoà thuận. Nhắc đến mới nhớ, hôn kỳ của ngươi và Lạc đại ca cũng sắp đến rồi, đến lúc đó mấy người chúng ta cũng mặt dày đi góp vui, uống chén rượu mừng có được không?”

“Đương nhiên là được, cũng không biết A Hằng tỷ tỷ có vui mừng chào đón không?”

Lục Quý Trì không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Khương Hằng.

“Nếu các ngươi nguyện ý đến, ta đây lại càng nở mày nở mặt.” Thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng thấp thoáng trong sương mù, nghiêng đầu cười híp mắt, thần thái tự nhiên, mặt mày bình thản, không hề lộ vẻ miễn cưỡng khác thường.

Cho nên…… Nàng không hề từ hôn với phủ Vĩnh Yên Hầu?!

Dù biết Lạc Đình là một gã cặn bã đứng núi này trông núi nọ, dù biết là hắn không thương mình, nàng vẫn quyết định tiếp tục gả cho hắn, trao cho hắn cả quãng đời còn lại?!

Lục Quý Trì vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.

Hắn cho rằng nàng là người thông minh! Thật không nghĩ đến nàng vẫn lựa chọn nhảy vào hố lửa…… Vì sao?

“Ca ca, huynh sao vậy?”

Giọng nói nghi hoặc của Thập công chúa khiến cho Lục Quý Trì hoàn hồn. Đối mặt với đôi mắt to tròn của tiểu cô nương, có thể nhìn thấy chính mình đang mặc một thân trường bào viên lĩnh xanh đen trong đôi mắt ấy, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó lại rõ ràng.

Đúng rồi, nơi đây là cổ đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải nghe mai mối, không phải thế kỷ hai mươi mốt được phép tự do yêu đương. Cho dù biết rõ vị hôn phu phản bội thì thế nào, người nhà ép nàng gả, nàng không thể không lấy chồng…..

Nhận thức này khiến cho Lục Quý Trì có loại cảm giác rơi từ trên cao xuống đất.

Cho đến giờ phút này, hắn mới thực sự ý thức rõ được mình đang ở nơi như thế nào — một vương triều phong kiến trọng nam khinh nữ, phân biệt giai cấp, không có nhân quyền, và hoàn toàn không tồn tại quyền bình đẳng.

Lại thấy Khương Hằng đang cười nói cùng bạn bè, điệu bộ không hề có sự đau buồn, Lục Quý Trì trầm ngâm.

Không có cách nào lựa chọn cuộc sống của mình, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh do người nhà bài bố, cô nương này… Không, là tất cả cô nương ở thời đại này, đều rất đáng thương.

Mà hắn lại không cứu được họ.

Trong lòng bỗng có cảm giác ủ rũ và phiền muộn khó tả, Lục Quý Trì thở dài, trong cái nhìn mờ mịt lo lắng của Thập công chúa mà mở miệng: “Không sao, đi thôi. Cái đình phía trước kia không có ai, chúng ta qua ngồi một lúc.”

“Được.” Thập công chúa vội vàng gật đầu, thấy thần sắc Lục Quý Trì không tốt, lại cẩn thận hỏi: “Ca ca mệt mỏi ư?”

Lục Quý Trì nhếch môi: “Đúng vậy.”

Mệt lòng.

***

Thiếu niên bị sự thật trần trụi đả kích tựa người vào cột đình một lần nữa lại suy ngẫm về nhân sinh. Thập công chúa thấy hắn vẫn không nhúc nhích, trong lòng bận tâm, bèn nhỏ giọng phân phó cung nữ thiếp thân Dương Liễu: “Đi lấy nước đến đây, còn có bánh ngọt chúng ta đã bảo ngự thiện phòng làm sẵn, cũng lấy theo một ít.”

Vạn Hội Hoa Xuân sẽ kéo dài cả ngày. Bởi vậy trước khi lên đường, cả Dương Liễu lẫn hạ nhân phủ Tấn Vương đều sớm chuẩn bị đồ ăn nước uống, để tránh hai vị chủ tử đói bụng nửa đường. Nhưng những thứ này không thể mang theo bên mình, nên đều đặt trong xe ngựa, mà xe ngựa thì không thể vào trong vườn, sau khi Dương Liễu lên tiếng thì đi ra bên ngoài.

Ngụy Nhất Đao có việc tư cần làm, nên báo Lục Quý Trì xin nghỉ một ngày, bây giờ không ở đây, nhưng trước khi đi đã an bài một ít thiếp thân thị vệ của vương phủ bảo vệ hai huynh muội. Lục Quý Trì không từ chối, chẳng qua là không thích ứng được với cảm giác đi đâu cũng có người vây quanh, nên chỉ cho họ mặc quần áo dân chúng bình thường, đứng xa xa phía sau theo dõi.

Dương Liễu đi rồi, trong đình chỉ còn lại hai huynh muội.

“Ca ca…..”

Thập công chúa đang muốn nói chuyện, Lục Quý Trì bỗng dưng đứng dậy.

“Huynh phải đi rửa tay, muội chờ ở đây, đừng có chạy lung tung.”

Đang yên đang lành sao lại đi rửa tay? Thập công chúa tuy buồn, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Được, ca ca.”

Đột nhiên lại mắc tiểu, buổi sáng không nên uống nhiều canh như vậy!

Trong Vạn Hoa Viên có tịnh phòng, Lục Quý Trì theo trí nhớ của Tấn Vương mà đi qua, sau khi thuận lợi giải quyết nhu cầu sinh lý, lại chậm rãi men theo con đường nhỏ mà trở về — trên đường lớn quá đông người, hắn lại không thích chen chúc.

Đi qua một đoạn ngã rẽ, trong góc khuất chợt có một giọng nói dịu dàng xông vào tai hắn, mỉm cười: “Ta biết ngươi và Lạc Đình lưỡng tình lương duyệt, tâm đầu ý hợp. Nhưng, như vậy thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.