Ban đêm, trăng tỏ sao mờ, bốn bề tịch mịch.
Tần Tranh nằm trên giường, mặt mày vô cảm, hai mắt nhắm nghiền, song không hề buồn ngủ.
Hôm nay hắn tình cờ gặp thập công chúa.
Từ ngày ngẫu nhiên nhặt được hà bao của nàng rồi nhìn thấy bức tranh hở nửa thân trên ngồi tắm đó, hắn chưa gặp lại nàng.
Tiểu nha đầu này hay xấu hổ, gặp chuyện lúng túng thế, trốn tránh hắn là phải.
Có điều…
Nhớ lại lúc ban ngày khi vừa nhìn thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của thập công chúa thoắt trắng bệch, còn chạy trốn như thể bị chó rượt, nội tâm chàng thanh niên chợt có chút mất tự nhiên khó diễn tả thành lời.
Hắn cau đôi mày nghiêm nghị, sau một lúc thì vén chăn ngồi dậy.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên chiếc hà bao màu hồng cánh sen đặt bên gối, chấm phá một nét mềm mại nổi bật giữa căn phòng cô quạnh.
Tần Tranh vô tình lướt qua, ánh mắt tựa như bị thứ gì hun nóng, nhanh chóng dời đi.
Lẽ ra vật riêng tư như vậy hắn không nên giữ lại, song chẳng biết tại sao, không những hắn không đành lòng phá bỏ, lại còn ma xui quỷ khiến cầm nó về nhà, mang theo bên mình.
Chắc là…do bức tranh cởi trần tắm trong hà bao chăng?
Bức tranh đó, khụ, vẽ cũng đẹp đấy.
Có điều to gan quá.
Lại nhớ tới bức tranh hay hà bao đều rơi ra từ vạt áo trước ngực thập công chúa, cổ họng Tần Tranh đột nhiên ngứa ngáy, cả người càng thêm mất tự nhiên.
Hắn thực sự không ngờ tiểu nha đầu nhát gan như thỏ đế, nhu nhược yếu đuối đó lại vụng trộm làm chuyện lớn mật như vậy, lại dám…
Tại sao không vẽ người khác, cứ nhất thiết phải là hắn?
Khúc mắc này đã lấn cấn trong lòng hắn nhiều ngày qua, nhưng trước sau không cởi bỏ được. Tần Tranh rũ mắt đứng dậy, xách kiếm ra khỏi phòng.
Thập công chúa có dáng dấp khá giống em gái yểu mệnh của hắn — không phải dung mạo, mà là cảm giác ngây thơ đáng yêu nàng mang lại, vì thế hắn luôn coi nàng như em gái, bình thường đều săn sóc. Thập công chúa cũng luôn rụt rè trước hắn, chưa bao giờ tiếp xúc quá gần. Hắn cho rằng nàng kính trọng và sợ sệt mình, dẫu gì bên ngoài hắn cũng có tiếng ‘hung’, vả lại cũng không hợp với huynh trưởng của nàng. Thế mà nàng lại lén…
Nhớ về bức tranh chính mình hở nửa thân trên, mắt liếc đưa tình, vẻ mặt rõ là chọc ghẹo kia, Tần Tranh hắng giọng, nội tâm càng thêm rối rắm.
Tiểu nha đầu này cũng kín kẽ ghê.
***
Luyện kiếm trong sân nửa canh giờ, cả người đẫm mồ hôi, cõi lòng hỗn loạn của Tần Tranh dần bình lặng. Hắn tắm táp qua loa, trở lại phòng nằm xuống, gắng chuyển suy nghĩ tới công vụ cần làm ngày mai, rốt cuộc cũng dần chìm vào giấc.
Vốn nghĩ sau khi phát tiết hết tinh lực thì sẽ có một giấc ngủ ngon, ai ngờ trong mộng không hề yên ổn.
Tiểu cô nương khuôn mặt tròn trịa, cặp mắt cũng to tròn, thẹn thùng nhát gan tựa như con thỏ nhỏ, lại đang kéo chặt lấy tay hắn không buông, miệng gọi ‘Tần tướng quân’ nũng nịu, nửa người ẩn trong làn nước nóng bốc hơi, hai gò má đỏ ửng tựa như được dặm một tầng phấn.
Tần Tranh rất nhức đầu.
Hắn quả thực không biết nên đối diện với nàng thế nào — Trực tiếp cự tuyệt tâm ý của nàng, nhưng người ta đâu có bày tỏ. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lòng hắn lại không yên. Song, cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải cách hay, chuyện đã xảy ra, dù gì cũng cần giải quyết đúng không?
“Tần tướng quân kéo áo xuống xíu nữa được không?” Đang lừng khừng, tiểu cô nương đột nhiên đưa ngón tay chọt lên ngực hắn, má hồng hồng, ánh mắt tràn ngập mong đợi, nói, “Kéo xuống đây này, vẽ ra sẽ đẹp hơn nhiều!”
Tần Tranh ngơ ngác, cúi đầu nhìn theo bản năng.
Hắn…Thế mà hắn cũng đang ngâm nửa người trong nước?!
Trên người còn độc chiếc áo lót, vạt áo trước ngực trễ tràng, lộ ra gần hết bộ ngực, chàng thanh niên nhất thời kinh ngạc.
Đang định lên tiếng, tiểu cô nương chợt nháy mắt sáp lại gần, ngón tay nhỏ di một đường từ ngực đi xuống, giọng nói thỏ thẻ êm ái, mang theo tán thưởng lẫn vui mừng: “Tướng quân đẹp trai quá, Chi Chi thích tướng quân nhất…”
Tay nàng be bé lành lạnh, dán nên tấc da nóng bỏng của hắn, bỗng chốc thiêu đốt.
Tần Tranh sững sờ nhìn tiểu nha đầu đột nhiên gan to bằng trời, trong phút chốc cơ thể nóng râm ran, cổ họng khô khốc.
“Ngài…đang làm gì thế?”
Thập công chúa ngẩng đầu nhìn hắn, cặp mắt đen láy ngập vẻ ngây thơ: “Tần tướng quân, ta đang vẽ ngài.”
Vẽ hắn…
Hắn cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trong tay nàng có một cây bút vẽ không biết đã xuất hiện tự bao giờ, đang cọ nhẹ trước ngực hắn.
Mà thân thể nàng…thân thể nàng cũng chẳng biết tự lúc nào đã dựa sát vào ngực hắn, tay hắn cũng siết chặt lấy eo nàng.
Đầu óc Tần Tranh ong ong, toàn thân bối rối, thế rồi đầu bút vẽ của tiểu cô nương trong ngực càng lúc càng đi xuống, càng lúc càng đi xuống…
“!”
Chàng thanh niên đang trong cơn mộng đột nhiên bật dậy, tai mơ hồ nóng lên, giống như có lửa đốt.
Ngực phập phồng đập loạn dị thường, lại thêm cảm giác khác lạ trong quần…
Trên gương mặt trước giờ luôn lạnh nhạt hờ hững của Tần Tranh nhất thời hiện lên vẻ quẫn bách.
Hắn lại nằm mơ thấy…
Điên mất thôi!
Chàng thanh niên chưa bao giờ rối loạn như vậy rủa thầm một tiếng, xốc chăn xuống giường, nhanh chóng đi rửa mặt, rồi đạp cửa ra khỏi phòng khi trời hãy còn tờ mờ sáng.
***
Giấc mộng kỳ lạ buổi sớm khiến Tần Tranh cứ không được tự nhiên, có điều hắn nhanh chóng bị cuốn vào công việc, không có tâm tư suy nghĩ về nó nữa.
Điều này làm hắn vô thức cảm thấy nhẹ nhõm, chân mày cau có từ sáng sớm cũng bất giác thả lỏng.
“Tướng quân, bệ hạ triệu kiến!”
Đột nhiên có thuộc hạ tới báo, Tần Tranh gật đầu, thả công văn trong tay xuống, vào cung diện kiến Chiêu Ninh đế.
Diện kiến thánh nhan xong thì đã gần trưa, Tần Tranh chưa ăn sáng nên lúc này bụng đói meo.
Đang muốn nhanh chóng về nhà ăn cơm, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói run run khe khẽ: “Tần… Tần tướng quân.”
Tần Tranh giật mình, bước chân khựng lại.
Hắn ngoảnh đầu, thấy Thập công chúa núp sau ngọn núi giả ven đường, gương mặt trắng mịn nhỏ nhắn đang đỏ bừng, tựa hồ sắp nhấc chân chạy trốn tới nơi nhưng vẫn liều mạng kìm lại.
“Ngài…ngài qua đây chút được không?”
Đối diện với tầm mắt của hắn, giọng nói của nàng run rẩy ghê gớm, song vẫn cố gắng nói ra được những gì muốn nói.
Không biết tại sao tự nhiên Tần Tranh lại dao động, chần chừ trong chốc lát, hắn nhấc chân bước về phía nàng: “Tham kiến công chúa.”
“Ta có lời…À không, ta, ta có một chuyện muốn hỏi ngài.”
Vị trí ẩn núp này bốn phía vắng người, hiển nhiên nàng đã cân nhắc lựa chọn kĩ càng. Nhận thấy điều này, sự ngượng ngạo của Tần Tranh tự nhiên biến mất.
“Công chúa cứ nói.”
“Cái hà bao đó…bức tranh đó….” Vừa nhớ đến lúng túng ngày ấy, thập công chúa lại xấu hổ giơ tay che mặt, nàng ngập ngừng, rồi mạnh mẽ nắm chặt hai tay, lấy hết dũng khí hỏi, “Ta! Ta yêu thích tướng quân! Muốn gả cho tướng quân làm vợ! Tướng quân…tướng quân có nguyện cưới ta không?!”
Cả người Tần Tranh hóa đá.
Hắn cho rằng nàng chỉ định xin lại hà bao hoặc giải thích điều gì, chẳng ngờ nàng lại bày tỏ tâm ý của mình!
Chàng thanh niên tướng tá khôi ngô nhưng khí chất lạnh lẽo, mặt mày vô cảm đứng đực một chỗ, nhìn tựa như lưỡi kiếm sắc bén đã tuốt vỏ, cảm giác áp bức nặng nề. Đợi hồi lâu vẫn không nghe được câu trả lời từ hắn, thập công chúa bèn ngẩng đầu lên quan sát, kết quả lại bị dáng vẻ sắc bén nghiêm nghị của hắn dọa suýt thì bật khóc.
Quả nhiên hắn không thích nàng, cũng sẽ không cưới nàng.
“Ngài ngài ngài không đồng ý cũng không sao! Ta chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác!” Tiểu cô nương mặt mũi đỏ bừng, xua tay, cố gắng không để cho dòng lệ nơi đáy mắt trào ra, “Chuyện này, chuyện này không ai hay biết, tướng quân không cần lo lắng, ta sẽ không làm ngài khó xử đâu! Ngài cứ coi như ta chưa nói gì, ta…ta sẽ lập tức quên hết chuyện này…”
Nàng vừa nói vừa chạy đi, dáng vẻ hoảng hốt như thể gặp phải thiên địch, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị nuốt chửng như đám động vật tí hon.
Tần Tranh định thần lại sau nỗi khiếp sợ, bỗng nhiên thấy buồn cười: “Đợi đã.”
Thập công chúa cứng chân lại.
Dõi theo tiểu cô nương ở chuyện khác thì nhát gan mà chuyện này lại lớn mật ghê gớm, Tần Tranh trầm ngâm, đoạn mở miệng: “Thần vẫn chưa trả lời vấn đề của công chúa, sao ngài lại chạy?”
“Ta…” Thập công chúa cắn môi, hai bàn tay trắng trẻo xoắn lại, giọng nhỏ nhẹ buồn buồn, “Vậy tướng quân trả, trả lời thế nào?”
Mặc dù trong lòng đã rõ sự im lặng của hắn tượng trưng cho từ chối, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng hắn trả lời, như thế nàng mới có thể hoàn toàn từ bỏ ý định. Hơn nữa…
Sau này e chẳng thể chạm mặt nhau nữa, hiện giờ có thể nghe hắn nói nhiều thêm một chữ cũng vui lắm rồi.
Tâm tư nàng không sâu, ý nghĩ viết hết trên mặt, Tần Tranh thấy vậy, tim như bị thứ gì bóp nghẹt, tự nhiên thấy hơi chua xót.
Nghĩ tới tâm trạng khác thường mấy hôm nay, lại nghĩ tới sự xúc động thoáng qua khi vừa trông thấy nàng, hắn lẳng lặng nắm chặt tay thành quyền, mãi mới gượng gạo nặn ra một câu: “Đợi Tấn vương điện hạ từ Hoài Nam trở lại…Thần sẽ đi cầu hôn với bệ hạ.”
Thập công chúa giật mình, há hốc miệng.
Hồi lâu, nàng nhảy cẫng lên như quả đạn pháo nhỏ: “Ngài vừa nói gì?! Ngài nói thật sao?! Ngài nguyện ý cưới ta?! Ta! Ta không nghe lầm đó chứ?!”
Tần Tranh bị nàng dọa cho khiếp đảm, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã thoắt vọt tới túm lấy tay áo hắn, cặp mắt to tròn, đen láy sáng tới bức người, “Nhất định ta đang nằm mơ! Tần tướng quân, hay ngài tát ta một cái cho tỉnh đi!”
Ban đầu Tần Tranh còn kinh ngạc, ngay sau đó hắn cong môi cười.
Ngày xưa chỉ cảm thấy tiểu nha đầu này khôn khéo hiểu chuyện, không ngờ nàng lại có một mặt đáng yêu hoạt bát như thế…
Lại nhớ tới giấc mộng đẹp tối qua, yết hầu của chàng thanh niên núi băng chợt động, đột nhiên cảm thấy cực kỳ đói.
Thấy nàng vẫn không ngừng lải nhải hỏi hắn thật hay không, Tần Tranh nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn lúc khép lúc mở của nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại cúi đầu hôn lên.
Thập công chúa còn đang mải hoài nghi cuộc sống chợt ngây dại.
Tần Tranh cũng sửng sốt bởi cơn xung bất thình lình, vừa vặn có tên thái giám sai vặt cách đó không xa đi tới, lỗ tai hắn nóng lên, nhanh chóng buông nàng ra.
“Ta…”
Hắn rối rắm, hắng giọng một tiếng, đang định nói tiếp thì đã thấy tiểu cô nương trước mặt giật mình lấy lại tỉnh táo, bụm miệng lẩm bẩm: “Ngài hôn ta…”
“…”
“Ngài vừa mới hôn ta!”
“…Ừ.”
“Đáng giá đáng giá, đời này đúng là đáng giá…” Thập công chúa ôm cái mặt nhỏ nhắn đã đỏ au, lộ ra nụ cười chết mê chết mệt.
Tần Tranh dở khóc dở cười, sự mất tự nhiên trong lòng giải tán gần hết. Hắn dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch nhưng cực kỳ đáng yêu trước mặt, hồi lâu sau giơ tay bẹo cái má trắng trẻo mềm mại của nàng.
“Chờ ta.”
Thập công chúa: “Được được được được được được!”
Chờ chứ! Phải chờ! Chờ cả đời cũng chờ!