An Lạc đẩy cửa nhà, phát hiện Phương Vân Hải đang ngồi ở phòng khách ăn cơm.
Nghe được động tĩnh, Phương Vân Hải hướng cửa nhìn lại, thấy là An Lạc, tức khắc buông đũa, cầm khăn giấy xoa xoa miệng, chỉ vào An Lạc nói: “Tiểu tử, mày lại đây cho tao.” Gã cũng không thích đứa con riêng này, thậm chí là chán ghét, tiểu tử này tuổi nhỏ tang cha không nói, từ khi vào nhà gã, sinh ý công ty kinh doanh của gã bắt đầu xuống dốc không phanh, cuối cùng là đóng cửa, làm gã thiếu một món nợ lớn.
Phương Vân Hải cảm thấy đen đủi quái dị.
Sau khi thanh tỉnh Phương Vân Hải nhìn không dữ tợn như khi say rượu, càng khó đối phó hơn. Phương Vân Hải uống rượu say là kẻ chỉ biết đánh người dã man, mà sau khi thanh tỉnh, lại là người dã man có chỉ số thông minh ý nghĩ xấu xa đầy mình.
An Lạc đi qua, móc từ trong túi ra một tấm thẻ vứt lên bàn, “Đây là một phần thù lao đóng phim, một phần khác phải đợi đóng máy mới phát. Mật mã 6 số 6, tháng này đừng tìm tôi đòi tiền, cũng đừng đến đoàn phim tìm tôi.”
Phương Vân Hải nghiêng chân, kéo An Lạc đến trước mặt đánh giá, “Như thế nào, chê tao làm mày mất mặt?”
Phương Vân Hải mỗi lần đi đoàn phim đón cậu, đều đi siêu xe hơn trăm vạn của gã. Nhà bọn họ hiện tại không có tiền, ở bên ngoài lại thiếu một đống nợ, cố tình Phương Vân Hải sĩ diện, chẳng sợ không có tiền khi ở bên ngoài cũng muốn giả bộ giàu có.
An Lạc không nói, trầm mặc xoay người trở về phòng.
Phương Vân Hải một phen túm chặt cậu, cao giọng lên: “Tao nói mày có thể đi rồi sao.”
An Lạc nhìn gã, tinh thần không nhấc lên nổi, trước kia mặc kệ Phương Vân Hải đối cậu như thế nào cậu đều lười phản kháng, nghĩ có lẽ ngày nào đó Phương Vân Hải đánh chết cậu, từ đây cậu liền có thể biến mất trên thế giới này, tựa hồ như vậy cũng không tồi. Nhưng từ sau khi nhìn thấy Vu Hách chân thật, ý tưởng An Lạc chậm rãi xảy ra thay đổi, cậu muốn luôn luôn nhìn Vu Hách, sinh mệnh có bao nhiêu dài cậu liền xem bấy lâu, nhìn thế nào cũng sẽ không chán.
Chỉ cần vừa thấy Vu Hách, trong thân thể liền sẽ trào ra một lực lượng kì lạ.
Cậu nói cho chính mình, cậu muốn sống sót, sau đó luôn bồi Vu Hách.
Phương Vân Hải vén tay áo, đem cánh tay đưa tới trước mặt cậu, chỉ vào miệng vết thương trên cánh tay cười lạnh, “Có gan, dám cắn tao.”
An Lạc chán ghét quay đầu đi.
Phương Vân Hải lại vặn mặt cậu lại, dùng lực rất lớn, véo mặt cậu thành hai đường, “Hôm nay nếu tao không giáo huấn mày một trận, về sau cái nhà này không phải bị mày ném tới trời sao, hôm nay dám cắn tao, ngày mai nên cầm đao tới thọc tao.”
Phương Vân Hải vừa rút dây lưng ra vừa nói: “Quỳ xuống.”
Nghe được lời này, An Lạc khóe miệng giật giật, thẳng lưng như cũ.
Thời điểm Phương Vân Hải đá một chân hướng vào đầu gối An Lạc, An Lạc không biết từ nơi nào đột nhiên móc ra một con dao gọt hoa quả, cắt hai phát trước người Phương Vân Hải.
“Không cần chờ ngày mai, tin hôm nay tôi đâm chết ông không.”
Phương Vân Hải cảm thấy ngực nóng lên, duỗi tay sờ soạng, sờ đến một tay dính ướt, trước ngực bị An Lạc cắt rách ra.
Nhìn An Lạc cầm đao hung hăng chỉ vào gã, Phương Vân Hải sắc mặt trắng nhợt.
Thẳng đến khi An Lạc trở về phòng đóng sầm cửa lại, Phương Vân Hải mới hồi phục tinh thần.
Con riêng của gã cũng dám cầm đao đâm gã?! Con riêng của gã thế nhưng cầm đao đâm gã! Thằng con trai ngày thường dịu ngoan đánh không hoàn thủ mắng không cãi lại thế nhưng sẽ cầm đao đâm gã!
Giống như một con cừu con một ngày bỗng biến thành cừu siêu Saiyan.
An Lạc trở lại phòng, dựa vào trên cửa, nhìn dao gọt hoa quả dính máu, không biết vì cái gì, trong lòng run lên, không phải sợ hãi, mà là có chút hưng phấn.
Cậu cảm thấy chính mình đại khái cách điên không xa.
Phòng khách truyền đến động tĩnh, đại khái là cha kế cậu lại đập đồ vật phát tiết. Trước kia cha kế cậu sau mỗi lần cãi nhau với mẹ cậu, đều sẽ phát giận loạn đập đồ vật.
Phương Vân Hải còn muốn xông vào phòng An Lạc, chỉ vào cửa phòng An Lạc chửi ầm lên, “Nhãi ranh, mất tiền, mày lăn ra đây cho tao! Dám đâm lão tử!”
An Lạc mở cửa, lấy di động nhấn vài số, cho Phương Vân Hải xem, “Lại nháo tôi liền cáo ông bạo, ta cũng không sợ mất mặt.”
Nhìn ba con số 110 trên màn hình, Phương Vân Hải càng giận sôi máu, “Vật nhỏ, mày cầm đao đâm tao mày còn dám báo nguy?!”
“Tôi ghi âm, là ông bạo lực gia đình, tôi thuộc về phòng vệ chính đáng. Muốn thử xem chờ cảnh sát tới bọn họ tin ông hay tin tôi không?” An Lạc nhìn gã, ánh mắt trầm tĩnh, ngữ khí nhàn nhạt.
Phương Vân Hải trực tiếp bị An Lạc làm cho tức điên, cười lạnh nói với cậu: “Bạo lực gia đình? Lão tử giáo huấn con trai mình cũng kêu bạo lực gia đình? Được, rất tốt, dám uy hiếp tao, nếu không có tao hai mẹ con mày có thể có ngày hôm nay không, vong ân phụ nghĩa!”
“Ông nói không sai, không có ông thì sẽ không có tôi hôm nay, tôi biến thành như vậy đều do các người ban tặng, họ Phương, ông nhớ kỹ cho tôi, đừng bức tôi nóng nảy, bằng không ông cũng đừng nghĩ tốt.”
An Lạc nói xong, tùy ý để Phương Vân Hải đỏ mắt trừng cậu, lại không liếc nhìn đối phương một lần, đóng sầm cửa.
An Lạc ngồi xổm trên ghế, suy nghĩ bay xa, nhìn chằm chằm poster Vu Hách phát ngốc.
Cậu không tự chủ được duỗi tay chạm chạm máy tính, lại chạm chạm, cuối cùng trực tiếp đem mặt dán trên màn hình máy tính bất động.
Trên má truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, thực thoải mái.
Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối, động tĩnh ở phòng khách cũng ngừng, An Lạc suy đoán Phương Vân Hải có thể đã ra ngoài.
Cậu để trán ở trên màn hình máy tính, lẳng lặng chờ đợi đến 8 giờ.
*
Vu Hách mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt phóng đại, ngay từ đầu hắn kinh ngạc nhảy dựng, sau đó hắn mới phản ứng được, đây là tiểu gia hỏa gần đây hắn thường xuyên nhìn thấy.
Hắn bị các trưởng lão Vu tộc phong ấn thật lâu, cụ thể có bao nhiêu lâu hắn cũng nhớ không rõ, bởi vì lực lượng bị giam cầm, nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn bị bắt ngủ say ở chỗ này.
Mấy ngày nay hắn phát hiện phong ấn có dấu vết buông lỏng, làm lực lượng quanh thân thể hắn chậm rãi hồi phục, khiến hắn thức tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là tiểu gia hỏa này.
Tiểu gia hỏa này lớn lên rất kỳ quái, kém quá nhiều so với tố chất thân thể Vu tộc bọn họ. Hắn từng cẩn thận quan sát cấu tạo thân thể tiểu gia hỏa, hắn nhìn ra được, nói thật, rất khó xem.
Hắn không thể lý giải như thế nào trên thếgiới sẽ có sinh vật trưởng thành như vậy.
Kỳ thật hắn từng nhìn thấy sinh vật không rõ lớn lên không khác biệt lắm với tiểu gia hỏa này trong cổ văn hiến của Vu tộc, cổ văn hiến ghi lại, bọn họ gọi loại sinh vật không rõ này là dự ngôn giả.
Nghe nói dự ngôn giả có được lực lượng thần bí, là hầu sủng của Tinh Vu nhất tộc bọn họ, ừm…… Chính là cùng loại với sủng vật.
Nghe đồn bên người mỗi một đời Vu vương đều có một dự ngôn giả.
Nhưng Vu tộc từng rung chuyển nhiều lần, Vu vương nhất vị thừa kế cho tới bây giờ, huyết thống vương tộc sớm đã không thuần, từ vạn năm trước về trước, Vu tộc bọn họ không còn dự ngôn giả xuất hiện.
Lần cuối một dự ngôn giả xuất hiện là một vạn ba ngàn năm trước.
Mà hiện giờ, ở trước mắt hắn, có một dự ngôn giả sống sờ sờ.
Vu Hách cũng không rõ ràng đây là có chuyện gì, hắn bị phong ấn lâu lắm, sớm đã mất đi liên hệ với bên ngoài, mỗi ngày mở mắt ra quan sát dự ngôn giả thành lạc thú duy nhất của hắn.
Tiểu gia hỏa nghe nói là dự ngôn giả này rất kỳ quái, luôn ríu rít nói một thứ tiếng hắn nghe không hiểu, làm hắn đau đầu, nhưng mà hắn lại không chán ghét.
Hôm nay tiểu gia hỏa có chút khác thường, không giống trước thành thành thật thật đứng đối diện hắn, sau đó nói một vài câu hắn không thể hiểu để quấy rầy hắn.
Hôm nay tiểu gia hỏa dị thường an tĩnh, hơn nữa…… Làm hắn sầu lo chính là, mặt tiểu gia hỏa sắp dán đến trong thân thể hắn……
Này làm hắn có chút thẹn, bởi vì Vu tộc bọn họ khi giao phối, sống mái hai bên chính là dùng phương thức như vậy tiến hành dung hợp thân thể.
Tiểu gia hỏa là muốn giao phối với hắn sao?
Ngô…… Chỉ là không biết tiểu gia hỏa này rốt cuộc là giống cái hay giống đực hay song tính.
“Rất nhớ anh.” An Lạc nhẹ giọng nói.
Vu Hách: “?”
Đợi thời gian dài như vậy, tiểu gia hỏa rốt cuộc mở miệng, chỉ tiếc hắn cũng không thể nghe hiểu đối phương đang nói cái gì.
Mặt tiểu gia hỏa như cũ dán trên thân thể hắn, từ góc độ này của hắn mà nhìn, tiểu gia hỏa giống như là đang giao phối với hắn, làm hắn cảm thấy hưng phấn kì lạ.
Không xong, thân thể hắn giống như có phản ứng.
Nhìn dưới áo choàng đột nhiên sương mù màu đen dày đặc, An Lạc sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Vu Hách, mở to mắt.
Đôi mắt An Lạc đào hoa xinh đẹp, đặc biệt là khi trừng lớn, sẽ có một loại phong tình khác.
Chỉ tiếc thân là Tinh Vu nhất tộc, Vu Hách cũng không thể lý giải loại phong tình này của nhân loại cùng với sắc đẹp của An Lạc.
An Lạc hiện tại có chút kích động nhỏ, liên tiếp nhiều ngày Vu Hách đối với cậu đều là lãnh đạm dị thường, tuyệt không phản ứng. Mỗi buổi tối 8 giờ đúng mở máy tính, nhìn thấy đều là Vu Hách bát phong bất động đứng giữa phong ấn, ngay cả sương đen tượng trưng cho thân thể Vu Hách, cũng thập phần ổn định phiêu đãng trong áo choàng, không dậy nổi một gợn sóng.
Mà hôm nay, sương mù dưới áo choàng Vu Hách đang từ từ khuếch tán ra ngoài, hơn nữa sương mù màu đen càng ngày càng đậm, dần dần tràn ngập toàn bộ đại trận.
Tia sáng màu vàng của đại trận bị sương đen che lấp, như ẩn như hiện.
An Lạc đã đọc thuộc làu làu quyển sách Tinh Vu kia, phản ứng hiện tại của Vu Hách đại biểu cho giết chóc cùng dục vọng.
Tinh Vu nhất tộc bọn họ, chỉ có khi thức tỉnh và khi giao phối, mới có thể xuất hiện phản ứng như vậy.
Giao phối không có khả năng, bởi vì xung quanh Vu Hách căn bản là không có những người khác, mặc dù là Tinh Vu nhất tộc, cũng làm không đến mức lưỡng tính đồng thể, tự công tự thụ.
Như vậy Vu Hách đây là muốn thức tỉnh rồi?
An Lạc lọc cốt truyện trong đầu, khi Vu Hách đoạt vị với mười đại trưởng lão giải phong ấn mới thức tỉnh, trong phong ấn cũng chưa từng xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.
Loại tình huống hiện tại của Vu Hách, tựa hồ có chút không khớp với trong sách.
Vu Hách xuất hiện dị thường, cái này làm cho An Lạc có chút lo lắng.