Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 2: 2: Bug Thứ Nhất Thế Giới Linh Dị Thần Quái 1





Tiếng ồn ào huyên náo không dứt, đợi đến khi tiếng chuông leng keng vang lên kéo một hồi dài sau đó im lặng, không gian mới bắt đầu dần dần yên tĩnh đi xuống chỉ còn lại tiếng ve nho nhỏ kêu bên ngoài cùng tiếng phấn lạch cạch và tiếng giảng bài vang lên.
Bạch Cảnh Từ một tay chống cằm ánh mắt hướng trên bảng, nghe một lát mí mắt lại sắp đánh vào nhau.

Tiết của thầy Giang thật sự quá nhàm chán, hắn không trụ nổi! Đang lúc sắp gục ngã trước cơn buồn ngủ, một cục giấy bị ném lại đây từ sau đầu rơi xuống trước mặt hắn.

Bạch Cảnh Từ quay đầu nhìn, cuối bàn có cái nam sinh hướng hắn nhe răng cười, làm khẩu hình miệng.

" Từ ca, mở ra đọc đi.

"
Thế giới đầu tiên là thế giới linh dị thần quái văn, vai chính tên Cảnh Đình Lân là người nối dõi cuối cùng của Cảnh gia.

Cảnh gia vốn dĩ nhiều đời đều là đạo sĩ bắt ma trừ tà vì có năng lực đặc biệt cùng đôi mắt âm dương có thể thấy được những thứ con người không thể thấy, nhưng năng lực đột nhiên yếu dần đi qua từng đời cho đến hiện tại người duy nhất có thể kế thừa hoàn toàn năng lực của gia tộc chỉ còn mỗi vai chính.


Cho nên rốt cuộc vai chính được gia tộc kí thác sứ mệnh duy trì.
Kịch bản vốn dĩ sẽ là vai chính đến nhận chức giáo viên ở Đại Học Nam Thành vì nơi đây từng xảy ra hoả hoạn, oán khí quá nặng lệ quỷ cùng vong hồn lại nhiều.

Vai chính một đường vừa bắt ma vừa phá án sau đó là những câu chuyện xưa cảm động của từng vụ án, hoàn toàn không có tuyến tình cảm của nhân vật.

Nhưng như thế thì sẽ không có gì đáng nối vì thế giới xảy ra bug, bug lớn nhất ở thế giới này là " kẻ ngoại lai ".

Kẻ ngoại lai được Cục Quản Lí Thời Không cùng Ý Chí Thế Giới gọi chính là chỉ mấy kẻ không thuộc quản lí từ cục xâm nhập vào thế giới khác nhau gây ra kịch bản tan vỡ, thế giới sụp đổ.

Mấy kẻ ngoại lai kia thường đến từ tiểu thế giới là nhiều được những tù phạm bị truy bắt tự xưng là hệ thống lợi dụng để chạy trốn, hay thu thập năng lượng cho bản thân.

Mà cụ thể nhất thì người ta hay gọi những kẻ ngoại lai kia là người xuyên việt.
Kẻ ngoại lai lần này xuyên vào một vai pháo hôi tên Cảnh Nhã Yên được gia chủ nhặt về được theo họ Cảnh, vốn dĩ là kẻ ái mộ Cảnh Đình Lân đi theo Cảnh Đình Lân từ nhỏ lúc nào cũng dính lấy vai chính mong mỏi một ánh mắt.

Nhưng vai chính từ nhỏ tính tình đã đạm mạc cũng không hứng thú đến việc tình trường gì đó, đối Cảnh Nhã Yên chỉ là xem như em gái ân cần chăm sóc một chút mà thôi.

Sau cùng Cảnh Nhã Yên trong một lần bị lệ quỷ lợi dụng tâm tư chấp nhận để lệ quỷ chiếm cứ thân xác, lệ quỷ lần này lợi hại vai chính muốn tróc lệ quỷ chỉ phải đem cả lệ quỷ và Cảnh Nhã Yên đều đánh thành tro bụi.

Cứ như thế Cảnh Nhã Yên đi đời, vai chính ân năn cũng chỉ vài chương lại tiếp tục "hành trình" của bản thân.

Kẻ ngoại lai dưới tình huống không OOC tránh được Ý Chí Thế Giới bày trừ, từ nhỏ liền bắt đầu công lược vai chính làm vai chính hoàn toàn yêu mình tránh chết thảm còn có thể để hệ thống cướp đi khí vận chi tử.

Làm náo loạn kịch bản, còn đem nhân vật quan trọng chơi tới tan vỡ.

Thế giới cũng đi theo loạn thành một nồi cám heo!
Bạch Cảnh Từ lúc đọc xong thông tin từ 256 cung cấp hắn chỉ biết thở dài.


Hắn trở về thực tại đem tờ giấy mở ra, trên tờ giấy chữ tuy ngoằn ngoèo xấu muốn chết nhưng cũng miễn cưỡng đọc ra nội dung.
"Từ ca, 5 giờ chiều nay tan học nhớ đi đến khu nhà kí túc xá cũ sau trường đấy, không được chạy! "
Bạch Cảnh Từ miễn cưỡng đọc chữ, khoé môi hơi giật giật liếc mắt nhìn trên bục giảng vẫn còn hăng say giảng bài thầy giáo.

Nhẹ vò vò lại tờ giấy cất đi, tay vòng ra sau làm cái thủ thế Ok.
***
Chuông tan học vừa reo lên, trong lớp học đã lục đục đi thu thập sách vỡ gấp muốn ra về.

Chỉ có Bạch Cảnh Từ vẫn chậm chạp thu thập, chờ thu thập xong đã có hai ba nam sinh đứng trước phòng học chờ hắn.

Vừa bước ra, nam sinh cho hắn ném giấy ban nãy đã choàng lấy vai hắn.
" Từ ca, đi thôi.

Anh em đều chờ có mình anh thôi đấy! "
" Rồi, rồi.

Tôi cũng đâu có chạy, buông ra đi.


"
Bạch Cảnh Từ ghét bỏ đánh cái tay đang choàng vai mình, nam sinh ăn đau hơi rụt rụt tay lại bỉu môi.

Sau đó cùng hai người còn lại đi ra khỏi trường hướng phía sau trường đi tới.
Sau trường là một khoảng đất trống đã lâu không ai dọn dẹp, cỏ đều mọc cao tới gần đầu gối.

Phía xa là một toà nhà lớn, toà nhà này là toà kí túc xá cũ trước kia của trường nhưng sau trận hoả hoạn của mười năm trước không hiểu sau bị bỏ hoang tới giờ, trước cửa còn bị dán giấy niêm phong cùng một lá bùa dán phía trên.

Tấm bùa bị gió thổi nhẹ bay lên, nhìn qua cũng đã bị mục rửa mấy phần, giấy đều lủng lổ vài chỗ.

Sinh viên luôn đồn nơi này có ma, là oan hồn chết thảm của mấy học sinh không may mắn bị nhốt chết cháy trong đó không đi được, nên ở lại đó.
Trước kia trường này cũng không phải trường Đại Học mà chỉ là một ngôi trường cấp ba công lập, sau vụ hoả hoạn thì hiệu trưởng bán lại trường từ đó mới đổi thành Đại Học Nam Thành, kí túc xá không phải không có người muốn dỡ bỏ nhưng kì lạ là hễ có nhân viên xây dựng muốn đập đi dỡ bỏ thì đều xảy ra chuyện, không phải bệnh nặng nằm liệt giường thì cũng là chết bất đắc kỳ tử.

Có người còn trực tiếp không hiểu sao bị điên phải đưa vào bệnh viện tâm thần, nghe nói người kia luôn miệng lẩm bẩm " Tôi nghe thấy rồi, rất nhiều tiếng hét! Có lửa, lửa khắp mọi nơi! Cứu mạng! Cứu mạng! Bọn họ muốn tôi xuống cùng bọn họ! Aaaaa!! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.