(Cát cánh hay kết cánh, kết ngạnh (danh pháp khoa học: Platycodon grandiflorum hay Platycodon grandiflorus, đồng nghĩa: P. autumnale, P. chinense,P.sinensis) là một loài thực vật có hoa sống lâu năm thuộc họ Hoa chuông (Campanulaceae) và có lẽ là loài duy nhất trong chi Platycodon[1]. Nó có nguồn gốc tại khu vực đông bắc châu Á (Trung Quốc, ĐôngSiberi,Triều TiênvàNhật Bản) với các hoa lớn màu xanh lam, mặc dù các thứ (biến chủng) có hoa màu trắng hay hồng cũng được trồng.
Rễ cát cánh (radix platycodi) được sử dụng trong y học cổ truyền khu vực châu Á để làm chất kháng viêm để điều trị các chứng ho, viêm phế quản, viêm amiđan, viêm họng, trừ đờm và chống cảm lạnh)
Ôn Thuấn và Cận Thiếu Triết ngồi im lặng đối diện nhau như vậy, vẫn cứ trầm mặc không nói gì, ngay cả không khí xung quanh cũng dần đông lạnh cả rồi.
"Tôi....."
"Tôi......"
Hai người họ chợt đồng thời mở miệng, nhìn nhau một cái rồi lại ăn ý dừng lại nhường cho đối phương lên tiếng trước.
Cuối cùng vẫn là Ôn Thuấn phá vỡ sự yên lặng trước: "Nghe nói cậu sắp bảo vệ luận án tốt nghiệp? Chuẩn bị thế nào rồi, có gấp gáp quá hay không?"
"Ừm, cũng chuẩn bị gần xong rồi, chắc là không có vấn đề gì." Cận Thiếu Triết vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn Ôn Thuấn lại sáng rực, sâu thẳm.
"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tôi còn nhớ năm đó khi tôi chuẩn bị bảo vệ luận án, mấy buổi tối trước đó còn khẩn trương đến không ngủ được, cuối cùng cũng vác đôi mắt gấu trúc đến hội trường." Ôn Thuấn cũng hiểu được bản thân mình ngốc nghếch, cậu ấy lợi hại như vậy, làm sao có thể lo lắng mấy chuyện nhỏ nhặt này được?
Cận Thiếu Triết vẫn âm trầm như thế một chút, sau đó chợt chậm rãi hỏi: "Chị.... chị gần đây bận rộn lắm sao? Mấy lần tôi đến cửa hàng cũng không thấy chị ở đó."
Ôn Thuấn bỗng ngẩn ra, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào, Phạm Vân Đình nói cô không thể nói dối người khác, vì người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu lòng cô rồi, cuối cùng cô cũng chỉ có thể ngượng ngùng trả lời: "Ừm, đúng là có chút việc."
Thân thể Cận Thiếu Triết phút chốc cứng đờ, không tự chủ được nhớ đến ngày hôm qua một màn ân cần giữa cô và Phạm Vân Đình kia, lí trí và sự thông minh trứ danh thường ngày dường như đang đình trệ, cậu nhịn không được mà hỏi cô: "Tiểu Thuấn,... chị đang yêu sao?" Giọng nói cậu khàn khàn xúc động, dường như rất khó khăn mới thốt ra nổi.
Ôn Thuấn không nghĩ đến cậu ấy lại hỏi trực tiếp như thế, hai bàn tay nắm chặt cốc cà phê, dường như làm thế có thể cho cô thêm chút can đảm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô liền gật đầu: "Ừ."
Một âm thanh vô cùng đơn giản này lại đủ để phá hủy toàn bộ thành trì kiên cố trong lòng Cận Thiếu Triết. Khuôn mặt cậu căng thẳng, cười mà như không cười nói với cô: "Tôi thật sự muốn chúc mừng chị."
Ôn Thuấn hơi hơi ngẩng đầu, bất an nhìn thần sắc lạnh lùng của cậu, nuốt nuốt nước miếng: "Sao lại nói lời khách khí như vậy, cũng chỉ là thuận theo tự nhiên thôi mà, có gì đâu mà chúc mừng?"
Đến lúc này thì Cận Thiếu Triết thực sự phát hỏa, mày kiếm giương lên, lạnh lùng nói: "Ôn Thuấn, chị thật sự không biết tôi nghĩ cái gì sao?" Cậu đặt mạnh tách cà phê xuống bàn, mấy giọt cà phê bắn tung tóe lên chiếc áo trắng trên người, cậu cũng chẳng quan tâm, chỉ thâm tình nhìn Ôn Thuấn, rồi bật đứng dậy tiến đến quầy thu ngân.
Ôn Thuấn bất ngờ chưa kịp phản ứng gì, nhiều năm hai người quen biết nhau, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu ấy giận dữ với cô.
"Thiếu Triết, Thiếu Triết." Cô nhanh chóng chạy theo cậu, sự bất an trong lòng càng ngày càng lan rộng.
Cận Thiếu Triết cũng không phải đi đâu xa, chỉ là chậm rãi đến bờ sông ngày xưa bọn họ thường xuyên tản bộ cùng nhau.
Ánh đèn đã sáng lên, khiến hai bên bờ sông trở lên mờ ảo, huyễn hoặc.
Làn gió lạnh từ con sông thổi vào khiến cho Thiếu Triết bình tĩnh, tỉnh táo trở lại.
Có lẽ số mệnh nên là như thế, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó.
Sau khi mẹ cậu mất, từ đó về sau cậu vẫn luôn ăn nhờ ở đậu những người họ hàng xa trong nhà, cho nên sau giờ tan học không phải đi chơi bóng thì chính là đến nơi này, ngắm nhìn con sông trước mặt, vẽ vời giải sầu, tóm lại, là không về sớm làm gì để nghe những lời châm chọc khiêu khích kia. Có lẽ Ôn Thuấn không biết, cậu đã sớm biết cô rồi. Cậu vẫn còn nhớ rõ mỗi khi đến nơi này đều có thể nhìn thấy cô, một mình ngồi dưới hàng liễu lẳng lặng nhìn mặt sông, có khi cười, có khi khóc, những lần gặp tình cờ càng nhiều thêm, phong cảnh dưới ngòi bút vẽ của cậu cũng nhiều thêm một người, chính là cô, một người dường như cũng cô độc như chính cậu vậy. Mãi cho đến khi bị đuổi khỏi căn nhà kia, không ai quen biết, tình cờ đến trú mưa trước cửa hàng hoa của cô, mà cô lại thiện lương tiếp nhận cậu.(Meott: thì ra là vậy, Thiếu Triết kín quá đấy =.= @Kat: kín thế nó mới nên chuyện em ạh, hắc hắc)
Cậu vẫn luôn luôn tin tưởng, đây chính là duyên phận trời ban cho họ.
Chỉ là, cục diện bế tắc như bây giờ, đến tột cùng là bắt đầu từ bao giờ chứ?
Cận Thiếu Triết đưa lưng về phía Ôn Thuấn, giọng nói thanh thanh mà lạnh lẽo: "Ôn Thuấn, chị hy vọng tôi nhanh chóng đi Anh như vậy sao?"
Ôn Thuấn giật mình nhìn bóng dáng mông lung của Cận Thiếu Triết trong đêm, kinh ngạc há hốc miệng không nói nổi lên lời, lúc lâu sau mới chậm rãi trả lời: "Chẳng lẽ đi Anh có gì không tốt sao?"
Nếu cậu ấy thực sự vì mình mà ở lại nơi này, một ngày nào đó cậu ấy sẽ hối hận.
Cận Thiếu Triết quay đầu lại, trói chặt hình ảnh Ôn Thuấn trong tầm mắt, thúc ép hỏi cô: "Chị làm sao biết cái gì là tốt với tôi? Tôi chờ lâu như vậy, lại chờ được một tiếng "Ừ" kia của chị sao?" Cậu vốn tự cho là mình rất kiên nhẫn, cậu có thể chờ cô ấy, không cần cô ấy tiến về phía cậu, chỉ cần cô yên lặng đứng đó, để cậu từ từ đến gần cô là được rồi, nhưng thì ra ngay cả như thế cũng không được......
"Tôi nghĩ......" Ôn Thuấn quá sợ hãi, vội vàng như muốn giải thích điều gì.
"Chị cho rằng là thế nào? Cho rằng những thứ đó là điều tôi muốn sao?" Cận Thiếu Triết tức giận ngắt lời, sắc mặt lạnh băng, từng bước từng bước lại gần cô, rõ ràng bọn họ gần gũi nương tựa vào nhau như vậy, mà tại sao cô vẫn không hiểu cậu chứ?
"Thiếu Triết........" Ôn Thuấn không biết vì sao, nước mắt cứ thế chảy ra, nghẹn ngào đau xót.
Cận Thiếu Triết thở dài một tiếng, ôm chặt cô vào lòng: "Tôi thích chị, chị vẫn biết phải không? Cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi vẫn hi vọng có thể ở cùng một chỗ với chị, nhưng có lẽ hai chúng ta suy nghĩ không giống nhau. Hai chúng ta vẫn luôn né tránh, vẫn luôn tự "cho rằng", vẫn luôn chờ đợi, nhưng vẫn không đi về cùng một phía, có lẽ, chúng ta thực sự không thích hợp."
Ôn Thuấn nhanh chóng túm lấy vạt áo Cận Thiếu Triết, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng vẫn không nói thành lời, vẫn chỉ là khóc, vẫn chỉ gọi tên cậu mà thôi.
Cận Thiếu Triết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ôn Thuấn, sau đó hờ hững buông cô ra.
Không khí lạnh băng lập tức ập đến, Ôn Thuấn nhịn không được mà rùng mình, rồi lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng như chém vào bầu trời đêm của Thiếu Triết: "Nếu đây là điều chị hi vọng, là điều chị mong muốn, vậy thì sau khi bảo vệ luận án xong tôi sẽ bay sang Anh quốc."
Yêu thương vô vọng, chi bằng buông tay.
Cậu và cô ấy đều cần thời gian lẫn không gian để bình tĩnh trở lại, bọn họ trong lúc đó, đến tột cùng là tình cảm gì đây?
Ôn Thuấn thất thần nhìn bóng dáng cậu rời đi, bây giờ mọi thứ thật sự đã như cô mong muốn, nhưng là vì sao lòng cô lại đau đớn như bị dao cắt