Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 13: Hoa sao (Tóc tiên dây)




(Tên khoa học: Ipomoea quamoclit L.

Tên phổ thông: Tóc tiên dây, hoa sao

Tên tiếng Anh: Climbing ophipogon

Họ: Convolvulaceae (Khoai lang)

"Thất niên chi dương*". Từ này đối với nam nữ đô thị hiện đại thì hẳn là cũng không xa lạ gì, đối với hôn nhân mà nói lại càng là từ ngữ quen thuộc. Kết hôn lâu, sự mới mẻ sớm đã không còn, quen thuộc lẫn nhau đến mức, kích tình ban đầu giờ đã trở thành tình thân, vì thế ước nguyện hôn nhân ban đầu đã thay đổi tính chất, khó có thể giải nút thắt này, một khi không hòa hợp nổi, vậy thì chỉ còn một đường là ly hôn.

Thất niên chi dương *: đại khái là sau bảy năm thì bắt đầu rục rịch, là lúc vợ chồng bắt đầu trục trặc.

Có phải là tình yêu nào rồi cũng không tránh khỏi nanh vuốt của ‘thất niên chi dương’ hay không? Có phải cuộc hôn nhân nào rồi cũng như bức tường thành vây quanh người ta không? Ôn Thuấn không hiểu, cũng không muốn hiểu, bởi vì loại tình cảm này, khiến cô thấy đều khó chịu. Cho nên, hôm nay Ôn Thuấn thực không vui, thực sự rất không vui.

"Chị làm sao vậy, có gì không thoải mái sao?" Cận Thiếu Triết tiễn người khách về xong, vội vàng quay người lại nhìn cô, hai tay ôm đầu Ôn Thuấn ngắm nhìn một hồi cũng không thấy có gì không ổn, vậy thì vì cái gì mà đột nhiên sắc mặt cô lại không tốt như thế? Ngay cả ngữ khí với khách cũng lạnh như băng, quả thực bất đồng với tác phong của cô, khiến cậu nghĩ mãi không hiểu tại sao.

Lúc này, Ôn Thuấn vẫn có chút hờn dỗi, vẽ nguệch ngoạc lên quyển vở, lạnh giọng căm giận: "Cửa hàng bán hoa của tôi là muốn làm cho khách hàng hạnh phúc, không phải là chứng kiến tình yêu hủy diệt, vừa rồi người kia làm tôi thực sự ghê tởm!" Ánh mắt lạnh lùng lợi hại kia của cô khiến người ta không khỏi hoài nghi, không hiểu người mà cô nói kia đã phạm phải tội ác tày trời gì?

Ghê tởm? Một Ôn Thuấn luôn luôn giúp đỡ mọi người làm việc tốt, miệng chưa từng phun ra những lời như vậy, cùng lắm thì cô cũng chỉ trao cho người khác ánh mắt lạnh một chút, lúc tức giận lắm cũng chỉ nói: "tôi đang tức giận!" để cho người ta biết cô đang mất hứng mà thôi, còn rất nhiều khi, cô đều chỉ cười cười mà cho qua, chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có, vậy mà hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy?

"Anh ta đắc tội với chị sao?"

"Hàng năm, ngày kỉ niệm kết hôn anh ta đều đến đây đặt hoa, mấy ngày hôm trước tôi còn thấy vợ anh ta đến, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc nói sắp đến kỉ niệm bảy năm ngày cưới, vậy mà cậu xem, vừa rồi anh ta lại ngang nhiên tự mình đến mua hoa, đưa cho cô gái trẻ tuổi ngồi trong xe kia, tuổi tác có khi còn nhỏ hơn tôi!" Nếu anh ta ly hôn rồi thì cũng không nói, còn nếu không thì lại có thể cười đến tự nhiên sáng lạn như thế, chẳng lẽ ngoại tình hấp nhẫn người ta đến thế sao?

"Có thể là bạn bè thì sao? Bây giờ bạn bè tặng hoa nhau cũng không phải chuyện gì lớn mà."

"Tôi mới đầu cũng nghĩ như cậu vậy, nhưng đây không phải là lần đầu tiên. Ngày hôm qua, tôi còn gặp bọn họ tay trong tay ở siêu thị mua sắm gì đó, đây hẳn là vượt quá giới hạn bạn bè rồi đi? Mà vợ anh ta còn đang bụng to mang bầu kìa!" Cô khinh bỉ nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia rời đi, cảm thấy bi ai thay người vợ của anh ta.

"Hiện tại một tờ đăng kí kết hôn, trên thực tế, hiệu lực đã không còn lớn nữa, con người yếu đuối, tình cảm lạnh nhạt dần, việc này trên báo chí, truyền hình, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy được, không có gì kì quái."

Thì ra mới sáng sớm cô đã mất hứng là vì chuyện này nha, thật đúng là nha đầu ngốc, vì một người không hề quen thân cũng có thể tức giận đến như vậy, có điều nếu không giận thì cũng không phải là Ôn Thuấn. Cậu ôn nhu cười, vỗ vỗ nhẹ đầu cô, cấm lãng hoa đang sửa sang lại đi qua bên kia, mấy lãng hoa này có gai nhọn, cậu sợ Ôn Thuấn luôn không chú ý thường tự làm bị thương chính mình, cho nên đều là cậu giành làm hộ.

"Thiếu Triết, cậu hẳn là sẽ không nghĩ như thế đúng không?" Bất luận thời đại bây giờ là tình yêu bất chấp tuổi tác, coi tình yêu như bong bóng xà phòng gì đó, thì cô vẫn rất truyền thống, không thể chấp nhận loại tình yêu trên danh nghĩa này.

Cận Thiếu Triết đang bận rộn đột nhiên sững người lại, tiếng nói có chút se lại: "Tôi? Tôi sẽ không, nếu không yêu thì vốn dĩ không nên ở cùng một chỗ, chuyện một chân đạp hai thuyền đối với tôi mà nói là quá ngu xuẩn, cũng quá mệt mỏi." Có một số người đối với người ngoài cứ muốn thể hiện sức hấp dẫn của mình, bạn gái rất nhiều, chẳng qua cũng chỉ là muốn khoe khoang một chút kĩ năng, nhưng họ cũng đồng thời đang làm tổn thương những người khác. Giống như mẹ của cậu, bởi vì chính những hạng người này mới vất vả đến thế. Cậu vĩnh viên cũng sẽ không trở thành người như vậy.

"Vậy là tốt rồi, Thiếu Triết nhà chúng ta là đứa trẻ ngoan, làm sao có thể giống người kia cá mè một lứa chứ?" Ngữ khí của Ôn Thuấn vẫn vô cùng căm giận bất bình, rất là bất mãn, xem ra phải làm gì đó mới có thể nguôi giận được. Cô nghĩ ngợi một chút, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, buổi tối hôm nay cậu có rảnh không?"

"Tôi? Ừm....... Có, sao vậy? Lại muốn đi dạo phố sao?" Cậu cũng không quên là cô luôn tâm huyết dâng trào kéo cậu ra ngoài dạo phố, nhưng mỗi lần mua sắm gì đó, đều là mua cho cậu, cho nên cậu đã có kinh nghiệm rồi, cũng không muốn cô lại vì mình mà tiêu tiền loạn lên.

"Không phải, nhà Nhã Huệ mới mở một quán bowling, muốn chúng ta đến đó chơi ủng hộ, tôi đã đáp ứng rồi. Nhưng tôi cũng không muốn đi một mình, cho nên muốn rủ cậu đi cùng, có thể đảm bảo được mặt mũi." Hiện tại, trong mắt của cô, Cận Thiếu Triết đã được coi là siêu nhân không có gì không làm được rồi, cho nên có chuyện gì đều nghĩ tìm cậu là được rồi!

"Chị thật là!" Cận Thiếu Triết không kiêng nể gì liếc cô một cái, đối với thỉnh cầu của Ôn Thuấn, cậu luôn luôn không có cách nào từ chối.

Quán bowling này đúng là hội sở cao cấp, có cả hội thành viên, còn như Ôn Thuấn và Cận Thiếu Triết này thì đúng là động vật ăn lông ở lỗ, dù thế nào cũng sẽ không chủ động ném tiền vào những nơi thế này, chẳng qua là đúng lúc cha của Nhã Huệ cũng có cổ phần ở đây, nên cổ động bọn họ đến tham gia cho vui thôi, vận động một chút, miễn cho lúc nào đó báo chí lại đăng bài với tựa đề "Một nam một nữ buồn chết ở trong nhà."

"Nhã Huệ, tớ thấy bọn tớ nên về trước, nơi này có lẽ không thích hợp để bọn tớ ra vào." Ôn Thuấn nhìn xung quanh một chút, trang trí cực kì xa hoa, đông đúc khách nhân sang trọng, lộng lẫy, rõ ràng không cùng một thế giới với tiểu thường dân như bọn cô, khiến cho cô cảm giác không tự nhiên chút nào.

"Ai nha, tớ đã để dành riêng một khu cho bọn cậu rồi, không cần để ý đến những người khác, lại cũng không cần các cậu đi xã giao mà!" Cô biết bạn tốt của mình đang lo lắng điều gì nhưng vẫn dụ dỗ thuyết phục: "Đợi chút nữa Tư Hiền và bạn trai cũng tới, không phải cậu la hét nói chưa thấy mặt hay sao? Vừa vặn cậu và Thiếu Triết có thể đấu với bọn họ một trận, cái gì mà quay về với không quay về, cả ngày đều ngồi ở cửa hàng hoa có ý nghĩa gì chứ? A, đúng rồi, nói đến mới nhớ, Thiếu Triết đâu rồi?"

Nói đến đây cô mới nhớ, vừa rồi bên cạnh Ôn Thuấn vốn không thấy cậu ta, vì thế hai cô phóng tầm mắt tìm xung quanh, lại phát hiện cậu đang đứng bên kia nói chuyện với một chàng trai rất trẻ tuổi.

"Ai, Thiếu Triết quen người kia sao?" Nhã Huệ nhè nhẹ kêu lên vẻ kinh ngạc.

"Anh ta là ai vậy?" Ôn Thuấn cũng nhìn về phía bọn họ, người kia cô không biết, có điều nhìn qua có lẽ cũng là người thành đạt, Thiếu Triết làm sao lại quen anh ta.

"À, anh ta là Đàm Hạo, là kiến trúc sư thiết kế khu vui chơi này, mới từ Anh quốc du học trở về, có điều anh ta có tiếng thanh cao, không nghĩ đến lại cùng Thiếu Triết hợp ý đến vậy. A, tớ nhớ ra rồi, anh ta cũng là tốt nghiệp đại học J, vậy cũng là sư huynh khoa kiến trúc của Thiếu Triết rồi." Nhã Huệ hiểu rõ gật gật đầu.

"Ừm!" Ôn Thuấn không tự chủ cứ chăm chú nhìn nhất cử nhất động của hai người kia, một Thiếu Triết như vậy, dường như trở thành một người khác, không giống với một Thiếu Triết ôn nhu bình thường. Khi cậu ấy cùng người kia tán gẫu với nhau, toàn thân cậu như toát ra thứ ánh sáng kì lạ, cặp mắt to, trong trẻo kia tràn đầy ý cười, cảm giác thấy hai người họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Cao Nhã Huệ lôi kéo Ôn Thuấn về phía đó, tươi cười niềm nở với hai người kia: "Aiz, Đàm tiên sinh, không nghĩ đến anh trốn ở chỗ này nha, vừa rồi ba tôi còn đang tìm anh đó!"

Người tên Đàm Hạo kia cười cười, nói: "À, tôi gặp sư đệ đây nên hàn huyên mấy câu, để tôi giới thiệu mấy người với nhau."

"Ha ha, không cần giới thiệu, chúng tôi vốn chính là bạn bè." Nhã Huệ cười nói với anh ta.

Đàm Hạo như bừng tỉnh: "Thì ra là thế, thì ra là thế, quả thật làthiên nhai nếu láng giềng*.Thầy giáo trước kia của tôi đối với vị sư đệ này khen ngợi không dứt lời, không nghĩ tới lại là bằng hữu của các cô, vậy sau này có rảnh rỗi thì tụ tập được rồi. Thôi, có lẽ tôi cũng nên đi tìm Cao tiên sinh rồi, còn có chút chuyện muốn bàn, cứ như vậy nhé." Đàm Hạo thân mật nói từ biệt với bọn họ.

(Thiên nhai nếu láng giềng*: Vốn là trong câu thơ trong bài "Tống Đỗ Thiếu Phủ chi nhậm Thục Xuyên" của Vương Bột.

"Hải nội tồn tri kỷ,Thiên nhai nhược tỵ lân."

(Trong bốn biển còn có người tri kỉ./ Thì dẫu ở chân trời vẫn gần gũi bên nhau.))

"Thiếu Triết, xem ra anh ta rất thích cậu nha." Nhã Huệ nói tiếp.

"Lúc trước, thầy giáo có dẫn đến gặp một lần, tôi cũng đã xem qua tác phẩm của anh ấy, quả thực không tồi." Trong mắt Cận Thiếu Triết tràn đầy vẻ thưởng thức, nhìn ra được cậu đối với người này cũng vô cùng yêu thích, ngưỡng mộ.

"Aiz, cũng đúng nha, trong giới thiết kế thì anh ta là hàng đầu rồi, cho nên ba tôi mới dùng nhiều tiền như vậy mời anh ta về, hiện tại có thiên tài kiến trúc là cậu khẳng định như thế thì xem ra số tiền kia cũng đáng giá."

"Không dám nhận, tôi bây giờ mới chỉ là năm thứ hai, cũng chỉ vừa mới tiếp xúc vào nghề, không thể nói là chuyên nghiệp được."

"haiz, hôm nay chúng ta đến không phải để chơi sao? Mấy người thế nào tự nhiên lại đàm đạo vấn đề học hành thế này? Không bằng đi xem nha đầu Tư Hiền kia tới hay chưa thì hơn, tớ thực sự muốn nhìn xem diện mạo chân thực bạn trai mới của cô ấy nha." Hạ Tư Hiền mới có bạn trai mới, cho nên mấy lần tụ hội gần đây liên tục kể lể với bọn cô, hôm nay rốt cục cũng hiện thân, cô rất muốn nhìn xem đến cùng là thần thành phương nào.

"Nha, nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến. Cái người vẻ mặt ngọt ngào ở bên kia không phải là cô ấy sao?" Nhã Huệ chỉ vào một đôi kim đồng ngọc nữ đang hết nhìn đông nhìn tây ở ngoài cửa, sau đó, vẫy vẫy tay hô lên: "Tư Hiền, ở bên này!"

Tư Hiền chắp tay giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, trên đường kẹt xe! Tớ giới thiệu một chút, đây là Lô Bằng Vũ.

Lô Bằng Vũ? Nghe cái tên này, Ôn Thuấn cùng Nhã Huệ liếc mắt nhìn nhau, cái tên này nghe nhắc tới không ít nha, có điều đều là cái gì mà bạo quân, cái gì mà thủ trưởng vô lương tâm, rồi lão tổng vạn vạn ác gì gì đó nha, được đấy, hiện tại lại thông đồng thành thế này! Quả nhiên không phải oan gia không gặp mặt, đợi chút nữa phải thẩm vấn cô một chút mới được.

Hạ Tư Hiền bị tỉ muội trước mắt nhìn đến ngượng ngùng, cũng biết các cô đang nghĩ cái gì, vì thế nhìn bạn trai bên người một cái, cũng không dám lên tiếng nói gì.

"Lần đầu gặp mặt, chào mọi người!" Lô Bằng Vũ phong độ mở miệng chào hỏi.

"Xin chào!" Mấy người kia cũng nhất nhất tự giới thiệu lại với anh ta.

Cùng là đàn ông con trai nên Cận Thiếu Triết và Lô Bằng Vũ tán gẫu với nhau có vẻ rất hợp, mọi người nói chuyện một hồi vô cùng vui vẻ. Mà đến khi bắt đầu chia đội để chơi, cho dù là Cận Thiếu Triết thiên tài, mỗi lần đều "STRIKE"*đi nữa, thì trên cơ bản hợp tác với một người luôn ném hụt thế kia thì nghĩ muốn thắng cũng khó, cuối cùng, Ôn Thuấn chịu không nổi điểm số chênh lệch lớn đến vậy, đành tự động tự giác mà phủ định tế bào vận động của mình, nói với Nhã Huệ một tiếng, rồi đi vào toilet.

( Strike*: Khi ném đổ tất cả 10 pin trong lần ném đầu tiên (gọi là Strike). Hiểu đơn giản là thế, cách tính điểm thì dài lắm, các ty có thể google nha, ^^)

Chơi đánh bóng cũng toát chút mồ hôi, cô vốc nước rửa mặt rồi lại lấy khăn tay lau khô, cảm thấy sảng khoái hơn không ít, vừa bước ra khỏi toilet, lại đụng phải một người không nghĩ đến.

"Ha, Ôn tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt." Phạm Vân Đình một thân tây trang, dày da, tiến lên nói chuyện với cô.

"Phạm tiên sinh?" Ôn Thuấn nhìn thấy anh ta thì có chút kinh ngạc, có điều nơi này là hội sở cao cấp, anh ta có xuất hiện thì cũng không có gì kì quái, liền cười cười nói: "Đã lâu không gặp, lần trước thực sự cám ơn anh đã đưa tôi trở về, lại phiền toái anh làm tôi thực sự rất băn khoăn!" Thật ra sau khi nghe Thiếu Triết nói là anh ta đưa cô về, Ôn Thuấn liền cảm thấy mình bị người ngoài nhìn thấy cảnh như vậy quả là vô cùng xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng vẫn cố lấy dũng khí, gọi một cuộc điện thoại nói lời cảm tạ, không hơn.

"Chuyện đó...... lần sau mời tôi ăn cơm, thế nào?" Phạm Vân Đình bỡn cợt nháy mắt mấy cái, có chút trẻ con trêu đùa.

"A?" Ôn Thuấn nghe vậy liền trợn tròn mắt.

Nhìn thấy biểu hiện của cô, tâm tình Phạm Vân Đình rất tốt, bỏ qua nghiêm túc thường ngày, cao giọng cười ha hả: "Ha ha ha, tôi rất hay nói giỡn, đừng cho là thật, cũng chỉ là nhấc tay chi lao(việc bình thường, chẳng đáng gì, tiện thể ra tay)thôi mà, tôi cũng không thể để cô một mình ở ven đường được, đúng không?"

"Tôi...." Ôn Thuấn còn muốn nói gì đó nữa, ít nhất là cô nguyện ý mời anh ta ăn cơm, nhưng lại bị người khác cắt ngang.

Một cô gái mái tóc xoăn dài, ăn mặc vô cùng trang nhã lại gần Phạm Vân Đình: "Phạm tổng!"

Nghe thấy vậy, Ôn Thuấn thấp giọng mở miệng: "Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, hẹn gặp lại." Nói xong liền cúi người rời đi, thầm nghĩ, nghe đồn Phạm tiên sinh này đào hoa vô số,xem ra không phải là giả nha.

"Được, hẹn gặp lại!" Phạm Vân Đình suy nghĩ sâu xa, thấy cô chậm rãi đi đến một khu khác, thân ảnh nhỏ nhắn kia thực sự là như thế hay chỉ là trong ấn tượng của anh là như thế, thực sự cô đơn..... có điều, xem ra bọn họ rất có duyên thì phải?

"Phạm tổng? Chủ tịch đang muốn tìm ngài!" Cô gái kia cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cô là thư kí của cha Cao Nhã Huệ.

"Được, tôi lập tức tới ngay." Sửa sang lại quần áo một chút, anh lại trở lại bộ dáng mạnh mẽ, đường hoàng.

Ngày hôm đó, Ôn Thuấn và mọi người đánh bowling xong, còn đi xem phim, đi đến KTV, chúc mừng nhóm người bọn họ lại có thêm thành viên mới gia nhập

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.