Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 1: Mân côi tím (Hoa hồng tím)




Một quán cà phê u tĩnh, tiếng dương cầm vang lên, khúc nhạc du dương khiến tâm hồn người ta khoan khoái, đúng là nơi để tâm tình, nói chuyện vô cùng thoải mái, thích hợp.

Khung cảnh quán cà phê này cũng được, trang hoàng màu sắc chủ đạo đều là màu cà phê nhạt, lấy hoa hồng trang trí, làm người ta thấy thanh thoát như thái.Mỗi bàn thiết kế một chiếc ghế dài, mỗi phía đều có bồn hoa lục sắc khác nhau, tách biệt khách khứa xung quanh, tránh cho cùng người xa lạ đối mặt, cũng bảo trì việc nói chuyện riêng tư. Sát mặt đừng bên ngoài là phiến cửa sổ thủy tinh, có tác dungj cách âm, người ngồi bên cửa sổ, có thể nhìn phố phường sầm uất, lại có thể trách được tiếng huyên náo hỗn loạn bên dưới, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Ôn Thuấn và Hạ Tư Hiền ngồi cùng một bàn vừa uống và phê vừa nói chuyện phiếm.

"Sao sắc mặt cậu tái nhợt thế kia? Mắt lại thâm quầng nữa!Gần đay lại ngủ không ngon sao?" Hạ Tư Hiền cau có, nhìn khuông mặt gầy gò của Ôn Thuấn, lại càng lo lắng.

Ôn Thuấn oha từng chút từng chút khuấy thìa cà phê, nhìn cà phê trong tách trong tách xoay tròn giống như khiêu vũ, tâm tư không biết đã bay đên nơi đâu. Đôi mắt cô buông xuống khiến người ta nhìn không rõ tâm trạng của cô, nghe xong lời Hạ Tư Hiến nói, cũng không chút để ý mà đáp lại một câu: "Ừ, tớ ngủ không được".

"Ngủ không được cậu không biết điểm chút huân thảo cho dễ ngủ sao? Phương diện này cậu hiểu biết so với tớ còn nhiều hơn, sao cậu không chiếu cố cho bản thân mình một chút. Cậu đúng là khiến người khác tức chết a!"Hạ Tư Hiển thật sự là không đồng ý cách sống hiện tại của Ôn Thuấn.

Không, trước kia lúc mới bắt đầu thì đúng là không đồng ý, sau lại nghĩ có thể thay đổi, kết quả là bây giờ càng trở nên không xong, thật là...

Ừ" Ôn Thuấn vẫn ôn nhu như vậy mà đáp lời, nhing biểu tình của cô thì rõ ràng là không có đem lời Tư Hiên nghe lọt vào tai.

Tạ Tư Hiền tức giận quá, nâng cằm Ôn Thuấn lên buộc cô đối diện với mình: "Cậu cho rằng nếu bây giờ cậu hối hận thì hắn ta sẽ trở lại sao? Tiểu Thuấn, đừng luwag mình dối người nữa, quả đất không có ai đó thì cũng vẫn quay! Cậu không nên yếu đuối như thế, phải lấy dũng khí để sống cho thật tốt, cậu có hiều hay không?"

Ôn Thuấn cười đau khổ, cô hiểu được ý tốt của Tư Hiền nhưng lại không quản được lòng mình lại chậm chạp nói ra cảm thụ của mình: "Tớ biết đều do chính mình không tốt, nếu không phải cá tính mình bướng bỉnh thì sẽ không làm mọi chuyện tới mức này. Anh ấy nói mỗi thứ sáu hàng tuần anh ấy đều đến nơi này ngồi đợi, tớ còn chưa từng đến gặp anh ấy bao giờ, anh ấy giận là điều đương nhiên..."

Hạ Tư Hiền lắc đầu thở dài: "Tuy rằng tớ không nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của cậu, nhưng cậu không thể nhìn mãi về một hướng như thế, muốn nhìn thì thật ra bên cạnh cậu có rất nhiều người quan tâm cậu, thích cậu, lúc trước nếu không phải cậu do dự thì làm sao lại ra thế này? Ai..." Hạ Tư Hiền nói xong thấy mình nói quá mức, đây là vết thương long của Tiểu Thuấn, thật sự là không tất yếu phải nhắc đến, cô lại bởi vì quá để ý nên mới tận hôm nay, tận giờ phút này không còn khả năng tự kiềm chế.

Chỉ là cô cho rằng một số chuyện chỉ nên chôn giấu nó tận đáy lòng là tốt hơn, không nên để nó là chúa tể chi phối bản thân mình.

Cũng may Ôn Thuấn vẫn luôn cô đơn không vui như vậy, cũng không để ý quá lời cô, uống một ngụm cà phê, rồi thản nhiên: "Cậu nói xem, cà phê đắng như vậy, vì cái gì mà người ta vẫn thích uống thế?"

Tạ Tư Hiền không biết tại sao cô lại nói lời này, chỉ biết tiếp tục nói tới đề tài này: "Có lẽ chính là vì nó đắng, giữa vị đắng ấy là hương vị thơm thuần khiết, mà không phải có câu "ăn khổ sống khổ, mới là bề trên" sao? Có điều, tôi chỉ thích Cappuchino, cà phê đen không hợp với tớ."

"Anh ấy thích uống cà phê đen, hôm nay tớ đến coi như một lời cáo biệt, sợ mình không có dũng khí nên mới lôi cậu cùng đến đây. Hai năm trước, vào ngày anh ấy sang Anh quốc, có lẽ chúng tớ đã bỏ lỡ..." Có rất nhiều người cũng là bởi vì bỏ lỡ mà tĩnh mịch cả đời, cô, chẳng lẽ cũng như vậy sao?

"Cậu nghĩ được như vậy thì tốt rồi, đi rồi thì đi rồi, không có gì, vui vẻ lên, đừng suy nghĩ loạn nữa"

Đừng nghĩ loạn? Cô hy vọng bản thân mình có thể làm được. Nhưng cô biết mình còn chưa chết tâm, vẫn chờ đợi, đợi ông trời cho mình một cơ hội nữa. Có điều, chỉ vì sợ bạn tốt lo lắng, cô gật đầu, hai tay nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm nữa, lơ đãng quay đầu nhìn ra cửa sổ sang phía tòa nhà đối diện, phía bên ngoài quán ngựa xe như nước, dòng người vội vàng, bỗng nhien có cảm giác, bản thân mình thật nhỏ bé, chìm giữa biển người, như vậy cũng không có ai phát hiện ra.

Đột nhiên, cô trừng mắt lớn, nhìn vào đám người bước ra từ khách sạn cao cấp đối diện, đem mắt dán vào một người mặt trang phục trang nhã, nhạt màu. Cô ngạc nhiên thật lâu, rồi sau đó mới phản ứng được.

"Cạch" một tiếng, đặt cốc cà phê lên bàn, cô vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài nhưng có lẽ đôi chân lại cố tình không nghe lời, chân nọ dẫm lên chân kia, lảo đảo cả người rồi ngã xuống.

Hạ Tư Hiền chăm chăm nhìn phản ứng quái dị của cô, không rõ ràng lắm là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng dậy chạy lại đỡ cô, còn chưa kịp thì cô đã túm lấy quần áo của Hạ Tư Hiền: "Tư Hiền, Tư Hiền, tớ nhìn thấy anh ấy, tớ nhìn thấy anh ấy, anh ấy đã trở lại, nhanh đi giúp tớ đuổi theo anh ấy, mau giúp tớ!" Tay cô vẫn túm lấy Tư Hiền, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không biết là đau hay quá xúc động, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài, vừa vội vàng vừa lo lắng.

"Là ai? Là ai đã trở về?" Hạ Tư Hiền vẫn còn mờ mịt nhất thời chưa đuổi kịp theo phản ứng của cô.

"Thiếu Triết! Anh ấy ở ngay đối diện, đừng lo cho tớ, mau đuổi theo anh ấy, nhanh lên!" Ôn Thuấn vội vàng đẩy Hạ Tư Hiền ra ngoài.

"Được!" Hạ Tư Hiền vừa nghe đã biết chuyển tình không thể chậm trễ được, đành kệ Ôn Thuấn một bên đó, đành chạy trên đôi giày cao gót ra ngoài cửa, theo hướng Ôn Thuấn vừa chỉ.

Ánh mắt Ôn Thuấn từ đầu đến cuối vẫn không thể rời khỏi người kia, nhìn anh dùng nụ cười quen thuộc của mình vừa cười vừa nói chuyện với người bên cạnh, thỉnh thoảng lại nhíu mi, nhưng vẫn nho nhã, mê người như trước. Lúc này cô cũng không thấy Tư Hiên đuổi theo anh, mắt thấy sắp đuổi đến nơi rồi thì bọn họ lại ngồi vào một chiếc xe đỗ trước khách sạn không xa, nghênh ngang mà đi.

Thân hình Ôn Thuấn vừa kích động đứng lên được lại nhũn xuống, cả người thẫn thờ tựa vào ghế, trầm mặc không lên tiếng, thất vọng, có thể nói là tuyệt vọng. Ngay cả lúc Hạ Tư Hiền hổn hển quay trở lại, cũng không thấy cô có một chút phản ứng.

Hạ Tư Hiền uống một ngụm nước lọc cố điều chỉnh nhịp thở, lúc này mới nhận ra điều bất thường ở Ôn Thuấn, nắm lấy tay cô, thật tình nói: "Tiểu Thuấn! Thực xin lỗi, tớ chạy không kịp, đuổi không kịp cậu ta."

Ôn Thuấn thoát khỏi tư thế thất thần, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán Tư Hiền, lắc đầu nói: "Không có gì! Tớ cảm thấy, có lẽ chúng tớ có duyên mà không có phận."

"Cậu chắc chắn là hắn ta sao? Tớ chỉ mới nhìn thoáng qua bóng dáng, cảm thấy vừa giống vừa không giống. Kiểu tóc không giống, ăn mặc cũng không giống, hơn nữa tớ nhận ra bộ quần áo kia, là mẫu mới nhất năm nay, còn nữa, xe cậu ta đi là xe Audi mới ra."

"Cậu cảm thấy tớ có thể nhận sai anh ấy sao?" Ôn Thuấn không đáp mà hỏi lại. "Cho dù chỉ là bóng dáng nhưng tớ cũng khẳng định đó là anh ấy."Lời vừa nói ra miêng, ngay cả bản thân Ôn Thuấn cũng thấy giật mình, trước đây, cũng có một người nói với cô, anh đều có thể liếc mắ một cái là tìm được em. Người kia, khiến cho cô cảm thấy mình không phải là nhỏ bé nữa, nhưng còn bây giờ thì sao...

Hạ Tư Hiền nhất thời nghẹn lời, lập tức an ủi cô: "Nếu cậu ta quay trở lại, khẳng định sẽ đén tìm cậu, cậu đừng vội buồn."

Ôn Thuấn lắc đầu, cầm cái thìa khuấy khuấy ly cà phê đã muốn nguội lanh, giống như tim cô là lạnh băng, càng cay đắng, càng se lạnh: "Không còn kịp nữa rồi, cửa hàng bán hoa đã đến hạn hơp đồng, ông chủ nói... Không thể tiếp tục hợp tác nữa"

"Không phải vài năm nay vẫn hợp tác tốt đó sao? Nói không tiếp tục nữa là không tiếp tục sao? Cậu không thể cùng ông ta bàn lại hay sao?Hạ Tư Hiền có chút không hiểu, đang tốt đẹp mà tự nhiên sao lại thay đổi.

"Ông ấy muốn chuyển nhượng lại cho người khác...Tư Hiền, cậu nói xem, ngay cả tiệm hoa cũng không còn, liên hệ duy nhất giữa hai đứa bị cắt đứt, tớ nên làm cái gì bây giờ?" Ôn Thuấn cười khổ.

"A! Như thế nào lại trở thành cái dạng này chứ?" Cái này, ngay cả Tư Hiền cũng không biết nói gì cho tốt, ngay cả người ngoài như bọn cô cũng biết cửa hàng hoa có ý nghĩa như thế nào đối với Ôn Thuấn, nếu thật sự như thế, Tiểu Thuấn thực sự rất đáng thương.

Cho đến bây giờ cô cũng còn nhớ rõ hai người kia đã gặp nhau như thế nào, cũng có thể nói là phim truyện cũng có thể là nhiều hơn thế.

Chuyện khởi nguồn từ bảy năm trước...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.