Bởi Vì Là Anh...

Chương 18: Chuyện Xảy Ra Đột Ngột 1





Trong phòng khám của bệnh viện."Bạn nhỏ à, con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói đó nha." Sở Mộ Tuyết vừa nói vừa viết ghi chú cho đứa bé ngồi đối diện.Vì Sở Mộ Tuyết đang mang thai nên cô trông có phần dịu dàng hơn, khiến cho mọi người có cảm giác yên tâm."Sau khi cô về nhớ chú ý an toàn của trẻ, không được chạy nhảy quá mạnh.

Lúc ngủ cố gắng không đè vào miệng vết thương, tránh làm cho vết thương nứt ra." Cô xoa đầu đứa bé rồi căn dặn mẹ nó."Trẻ con còn phát triển, rất thích vận động, cô nhất định phải chú ý, nếu qua một khoảng thời gian tình trạng của bé không quá tệ, đợi đến tháng ba năm sau là có thể kết thúc phẫu thuật.


Phải làm nhân lúc đứa bé còn nhỏ để vết thương lành lại nhanh, nên trong những tháng tới nhất định phải bảo vệ đứa bé thật tốt.""Cảm ơn bác sĩ Sở, chúng tôi nhất định sẽ chú ý." Mẹ đứa bé vô cùng nghiêm túc nhớ lời của Mộ Tuyết."Bạn nhỏ ơi, con nhớ phải ngoan đó, như vậy thì năm sau con có thể giống như những bạn nhỏ khác rồi." Mộ Tuyết không nhịn được dặn dò đứa bé thêm một lần nữa.

(Không có cách khác, ai bảo mấy tháng nữa Mộ Tuyết của chúng ta được làm mẹ chứ! Ha ha)"Cộc cộc cộc." Moen đang đứng gõ cửa trước phòng khám."Cảm ơn bác sĩ Sở, vậy chúng tôi đi trước đây, tạm biệt cô bác sĩ đi con." Mẹ đứa bé thấy có bác sĩ khác đến tìm Sở Mộ Tuyết liền dẫn đứa bé đi ngay."Tình yêu bé nhỏ của anh à, nghĩ đến việc không gặp em trong ba tháng tới là anh lại thấy buồn." Moen ôm ngực làm bộ như đang đau lòng.Mộ Tuyết dọn dẹp đồ dùng trên bàn, đặt thông tin ca bệnh vào trong chồng hồ sơ.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô đến bệnh viện làm việc trước khi sinh, kể từ ngày mai cô sẽ ở nhà dưỡng thai.

Cũng hết cách, cô đã mang thai bảy tháng rưỡi rồi, ngày nào Thượng Quan Liệt cũng lo lắng cô sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, lại thêm người lớn là ông nội Thượng Quan cùng ba mẹ cô ngày nào cũng nhìn cô bằng cặp mắt ai oán như trẻ nhỏ, mong muốn cô tạm gác công việc qua một bên nên Sở Mộ Tuyết đành phải thỏa hiệp, ở nhà dưỡng thai trước."Anh...!Ui da." Mộ Tuyết vừa định đứng lên đã bị bé cưng trong bụng đá một cái, không nhịn được kêu lên một tiếng.Moen đứng bên cạnh hết hồn, vội bước đến chỗ Mộ Tuyết, cúi xuống hỏi thăm tình hình của Mộ Tuyết, bắt đầu làm kiểm tra cho cô."Sao rồi? Chỗ này có đau không? Không đau? Vậy thì chỗ này?" Moen ấn nhẹ nhàng vào bụng của Mộ Tuyết và hỏi thăm tình hình."Anh không cần phải căng thẳng như vậy đâu." Mộ Tuyết cười nói, còn Moen tiếp tục kiểm tra: "Bé cưng trong bụng vừa đạp em."Đột nhiên, có người nào đó kéo mạnh Moen từ phía sau rồi cho anh ấy một cú đấm vào mặt.


Chậc chậc, thật là ác mà, chỉ cần nhìn thấy khóe miệng Moen trực tiếp phun ra máu là biết."Trời ơi, người này đã dồn bao nhiêu sức lực vào cú đấm này vậy, sao không thèm chào hỏi đã cho một quyền chứ!" Moen cảm thấy răng trong miệng mình đã sắp rụng vài cái rồi.

Người này ra tay ác thật.Moen không hề ngại ngần gì mà đáp trả, sau đó hai người lao vào đánh nhau, Moen ra đòn không thua kém gì so với người trước đó.

Phải biết rằng trước đây Moen từng được xem như là một người có danh tiếng ở Anh, từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành võ sư Taekwondo đai đen.


Mặc dù bình thường anh ấy rất kỳ lạ, nhưng chắc chắn một điều anh ta là một bậc thầy trong võ thuật, thực lực không phân cao thấp với Thượng Quan Liệt.Đợi đến lúc Mộ Tuyết nhìn thấy rõ người đã đánh Moen, cô liền hét lớn: "Liệt."Người đó là Thượng Quan Liệt, vì hôm nay là ngày cuối cùng Mộ Tuyết đi làm nên Thượng Quan Liệt muốn đến đón cô tan làm rồi cùng nhau về nhà, không ngờ đứng trước cửa lại nhìn thấy Mộ Tuyết cùng một người đàn ông Moen đang thân mật, hình như hai người họ đang hôn nhau.Trong phút chốc, lý trí của Thượng Quan Liệt tan vỡ, cả thế giới của anh như đã sụp đổ, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Mộ Tuyết không cần anh nữa, lần này cô thật sự không cần anh nữa rồi, cơn ác mộng mà anh không mong muốn nhất đã trở thành sự thật.Thượng Qua Liệt đứng trước cửa, hai tay siết chặt thành nắm đấm, trên tay anh còn đang đeo chiếc nhẫn kim cương Sở Mộ Tuyết đã tặng, chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu của họ, được khảm những viên kim cương màu vàng đại diện cho ánh mặt trời.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.