Bởi Vì Là Anh...

Chương 16: Em Bé





Ở bệnh viện“Đồ vô lương tâm, mấy ngày trước sao anh không tới? Em nhớ anh lắm.” Sở Mộ Tuyết nghe được giọng điệu khinh bỉ của Moen, cô lập tức ném điện thoại trên bàn về phía anh ấy.“Em sẽ nói cho Julie biết, để cậu ấy ‘đá’ anh.” Mộ Tuyết tức giận.“Hello, e hèm, là do bọn anh bận đi trực các phòng bệnh mà.” Julie nói vọng vào từ ngoài cửa: “Tiện đây thì tớ cũng đồng ý ‘đá’ anh ấy.”Gần đây Mộ Tuyết cảm thấy rất lạ, tự nhiên cô lại thích ăn những món mà trước đây mình cực kỳ ghét.

Ví dụ như món cá ngâm chua đang nằm trên bàn, trước đây, cho dù bị đánh chết thì cô cũng sẽ không bao giờ đụng đến nó, thế mà bây giờ cô lại ăn một lúc nửa con, ngay cả người ngồi đối diện là Tiếu Tiếu cũng chưa được ăn thử miếng nào.“Mộ Tuyết, cậu có thể chừa lại một miếng cho tớ được không? Đây là tớ gọi mà, tớ còn chưa ăn được miếng nào!” Giọng nói ấm ức của Tiếu Tiếu đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Mộ Tuyết đang cúi đầu ăn.“Ơ…Tiếu Tiếu, hay là cậu gọi thêm một phần đi, tớ không nhịn được đâu.

Nó rất ngon!” Mộ Tuyết chớp chớp mắt nhìn Tiếu Tiếu một cách đáng thương.“Trước kia cậu có bao giờ ăn món này đâu, còn nói mùi của nó quá nồng, kể cả đồ ngâm chua cậu cũng chả đụng đến.


Sao vậy? Tự nhiên biến đổi ghê thế.” Tiếu Tiếu vừa nói vừa tranh thủ gọi thêm một phần cá ngâm dua, cô ấy đâu còn cách nào khác đâu.

Lúc cô ấy ngồi nói chuyện thì Mộ Tuyết đã làm sạch con cá rồi, chỉ để lại xương mà thôi.“Tớ cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nữa.” Mộ Tuyết nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Gần đây tớ luôn cảm thấy buồn nôn, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi dầu mỡ, nhưng tớ lại thích ăn đồ chua.” Mộ Tuyết lau miệng rồi tiếp tục đợi phần cá ngâm chua chuẩn bị được mang đến.Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào Mộ Tuyết một cách cẩn thận, đột nhiên cô ấy nghĩ ra điều gì đó“E hèm, Mộ Tuyết, chẳng lẽ cậu đã làm gì với Thượng Quan Liệt nhà cậu rồi?” Tiếu Tiếu nín cười để hỏi Mộ tuyết“Tiếu Tiếu...cậu…” Mộ Tuyết sững sờ, chẳng lẽ...Không thể nào!“Đã bao lâu cậu chưa đến kỳ rồi?”“Ý của cậu là…?” Mộ Tuyết ngơ ngác.Cô đã chuyển đến căn hộ của Thượng Quan Liệt để sống với anh kể từ lúc hai người làm chuyện ấy cách đây ba tháng.

Mỗi lần quan hệ thì Thượng Quan Liệt luôn để yên “cái đó” trong cơ thể cô mà ngủ cho đến sáng hôm sau, cô cũng chẳng thèm dùng thuốc tránh thai…Ôi trời ơi!! Cô, cô, cô có con với Thượng Quan Liệt...“Cậu còn ngồi ăn sao? Chị hai ơi, làm ở nhanh chóng trở lại bệnh viện kiểm tra đi.” Tiếu Tiếu kéo Mộ Tuyết vẫn còn ngơ ngác chạy đến bệnh viện.Mộ Tuyết cầm tờ xét nghiệm trên tay, trên đó ghi rõ ràng.

Thai nhi đã được bảy tuần, trong lòng cô dâng lên cảm giác vô cùng kỳ là, hội hộp, hạnh phúc lại thêm chút lo lắng, cô sắp được làm mẹ.


Đây là con của cô và Thượng Quan Liệt, cẩn thận tính toán một chút thì đứa bé cũng được tạo ra từ cái đêm đầu tiên của hai người…“Liệt, anh sắp làm ba rồi!” Mộ Tuyết mỉm cười rồi lẩm bẩm.Khi Mộ Tuyết trở về nhà vào buổi tối, cô vừa đi vào bếp đã thấy Thượng Quan Liệt đang chuẩn bị cơm.Cô ôm Thượng Quan Liệt rồi tựa đầu vào lưng anh, việc này khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái và yên bình.“Liệt, chúng ta cần chuẩn bị một phòng trống cho trẻ con.” Mộ Tuyết nói.“Loảng xoảng!” Dụng cụ làm bếp trong tay Thượng Quan Liệt rơi xuống đất, cả người anh đột nhiên choáng váng.Lúc này, trái tim của anh đập dữ dội, máu trong người như đông cứng lại.

Mộ Tuyết vẫn ôm Thượng Quan Liệt, cô mỉm cười chờ phản ứng của anh.Phòng trẻ con, phòng trẻ con…là thật sao? Mộ Tuyết…Mộ Tuyết đã có con của anh, nó là con của anh! Mỗi lần hai người làm chuyện đó với nhau, anh đều cố ý để “cái đó” ở yên trong cơ thể của cô đến ngày hôm sau mới rút ra.

Anh cố ý để Mộ Tuyết sớm ngày có thai, bây giờ điều ước đã trở thành sự thật rồi? Cô đã thật sự thuộc về anh rồi sao? Cô đang có em bé, hơn nữa còn không muốn phá thai! Mộ Tuyết sẵn sàng sinh con cho anh, về sau anh sẽ làm ba của đứa bé! Anh có Mộ Tuyết, anh không còn là người thừa nữa, có đúng không?“Mộ Tuyết...!Mộ Tuyết...” Thượng Quan Liệt hoảng loạn kêu tên của Mộ Tuyết.“Em đây.” Mộ Tuyết vuốt ve cơ thể run rẩy của Thượng Quan Liệt.“Mộ Tuyết… của anh…” Thượng Quan Liệt run rẩy, anh không thể tin được vì sợ đây chỉ là mơ, sợ mình đột nhiên rơi vào bóng tối sau phút giây hạnh phúc này.“Em hiểu mà, em hiểu mà.

Liệt, thả lỏng đi, em ở đây.” Mộ Tuyết dịu dàng an ủi, thân thể run rẩy của Thượng Quan Liệt dần dần bình tĩnh trở lại.“Anh, hôm qua anh…” Đột nhiên Thượng Quan Liệt nghĩ đến đêm qua hai người đã làm chuyện ấy mãnh liệt như vậy, cho nên anh lo lắng nói.“Đứa bé rất khỏe mạnh, đừng lo lắng.


Tuy nhiên, mấy tháng tới chúng ta cũng không thể làm chuyện này.” Mộ Tuyết an ủi.Thượng Quan Liệt đặt tay lên bụng Mộ Tuyết để cảm nhận hơi ấm từ nơi đó, cảm nhận sự sống đang lớn dần trong cơ thể của cô.

Đây là con của anh và Mộ Tuyết!“Mộ Tuyết!” Anh vội vã ôm cô vào lòng: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã nguyện ý yêu anh, nguyện ý vì anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.