Trần Thập Thất bị bệnh.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, nàng kiên trì đi thăm mười sáu Bộ khúc trong lời Kim Câu Thiết Hoàn nói, hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc “Chỉ khám cho nữ nhân”.
Hiện tại những người này là người của nàng, không phân chia nam nữ.
Kéo được hai người đặc biệt nghiêm trọng ra khỏi Quỷ môn quan, sau khi xác định toàn thể không việc gì… Nàng liền thẳng tắp ngã xuống.
Đại phu lải nhải nửa ngày, gì mà suy nghĩ quá mức, nguyên khí hao tổn đã đến gốc rễ… nói trắng ra, là nàng đương yên đương lành làm mình bị mệt đến bệnh.
Một ngày nọ, vừa ra khỏi Đại Lý Tự, Trần Tế Nguyệt liền nghiến răng nghiến lợi đến tòa nhà của Trần Thập Thất “giám sát”, sau đó bị hắn phát hiện Thập Thất nương tử tính kế quá nhiều cứ thế mém tính luôn cái mạng của mình gần như không còn kia, cư nhiên còn nhờ người không khiêng cũng phải ép khiêng mình đến phủ Bách Thắng Hầu bắt mạch bình an.
Hắn chưa từng có suy nghĩ muốn đánh một nữ nhân như lúc này, vô cùng muốn, muốn đến tột bậc.
“Trần Thập Thất.” Hắn đè nén cơn giận ẩn ẩn như sấm.
“Ta không phải phong hàn, sẽ không làm lây bệnh.” Trần Thập Thất hữu khí vô lực nói.
“Trần Thập Thất!” Trần Tế Nguyệt bạo rống lên.
“…Ta nghe rồi, ngươi không cần lớn tiếng như vậy.” Nàng hết cách đành bao dung nhìn Trần Tế Nguyệt.
Trần Tế Nguyệt xoay người rời đi, đi ra sân dùng cây cung sắt bắn hết ba túi tên mới cảm thấy không còn muốn đánh nữ nhân kia nữa. Thân thể hư nhược thế kia, rách nát đến không còn gì thế kia! Bắc Trần bọn họ là cái loại người hà khắc, không hợp nhân tình đến mức không cho phép đại phu sinh bệnh sao?
Quý Kỳ nương khỏe mạnh đến không cần bà đỡ cũng có thể tự mình sinh con, ngươi còn đi xem cái gì? Có cái gì mà xem?
Thở đều, thở thật sâu, bình tĩnh lại. Đừng bảo là rống nàng, cho đù có đánh nàng cũng vô ích. Nữ nhân kia chính là một tảng đá, đi tức giận với một cục đá mới đúng là đồ ngu.
Hít thở… ủa… thơm quá?!
Hương?
Trời chưa hoàn toàn tối, đi theo mùi hương, phát hiện hậu viện đầy… hoa hồng. Đỏ vàng trắng… mỗi màu mỗi dạng, có lớn như nắm tay, có nhỏ như đồng tiền, trong bồn hoặc hũ, một biển hoa hồng.
Kim Câu tìm được hậu viện, “Ặc, đây là… bình dân bách tính đưa tới. Bởi vì Thập Thất nương tử không nhận quà, chỉ là thấy hoa liền dừng chân. Chủng loại cũng không phải là loại quá danh quý gì, còn có loại là do đào từ đất hoang đến, nhiều gai hơn. Bọn họ lúc nào cũng bỏ hoa xuống liền chạy, muốn trả tiền cũng không được… Kỳ thực bên ngoài dọc theo tường bày càng nhiều, còn có người thắp hương cúi chào đấy ạ.”
Nữ nhân này. Nữ nhân khẩu thị tâm phi. Tính kế người lợi dụng người, lại càng là người chân tâm ôm áy náy như thế.
Căn bản không cần như vậy.
Hắn rốt cục cũng bình tĩnh lại được, lại có chút phiền muộn… nhưng cũng không kéo dài lâu lắm, quay về phòng liền nhìn thấy Trần Thập Thất đứng ngoài hành lang hứng gió.
“Cô không muốn sống nữa ư! Còn muốn thêm một tầng phong hàn phải không?” thái dương Trần Tế Nguyệt rốt cục cũng lộ gân xanh.
“Ăn cơm mà.” Trần Thập Thất cười khổ, “Thiếu chủ, ta thực sự không có bệnh gì, chỉ là hơi mệt mỏi chút thôi. Ngài cũng không thể ở trong khuê phòng ta ăn cơm chứ?”
Những thứ lễ lạc rối rắm của đám thư sinh quèn Nam Trần ra vẻ ta đây kia! Để ý cô nam quả nữ không cùng phòng cái quái gì.
Bất quá hắn vẫn xị mặt, một người một bàn ngồi đối nhau ăn cơm. Vào kinh mới mấy tháng, tất cả tóc đều đã biến thành màu bạc, không kiên nhẫn búi tóc, xõa xuống uốn lượn đầy sàn như ánh trăng. Nguyên bản đã gầy yếu, hiện tại trông càng tiều tụy.
Kỳ thực, nàng vẫn rất đẹp. Giống như vẻ đẹp của hoa lúc gần héo tàn. Thế nhưng, không đành lòng phá nát.
Trần Tế Nguyệt đánh vỡ yên lặng, “Hải Ninh Hầu từ chức tổng đốc Binh mã giám kinh thành, do An Thân Vương tiếp nhận chức vụ.”
“Đây chỉ là bước đầu tiên, thế nhưng là một bước không tệ.” Trần Thập Thất quả nhiên tinh thần tốt hơn, “Hoàng thượng kỳ thực cũng đầy cơ trí.”
“Việc này cũng rất khó phủ nhận.” Trần Tế Nguyệt vừa ăn vừa nói, “Nguyên bản Hải Ninh Hầu sẽ tiếp nhận chức vụ quan trọng kia, chỉ bởi vì công chúa Nhu Nhiên và Thái tử là anh em ruột, nhưng cảm tình không hòa thuận. Chung quy hai vợ chồng bọn họ thanh danh không tốt… ở mọi mặt mà nói, bọn họ bị ép chỉ có thể trở thành cô thần của Hoàng thượng.”
“Hải Ninh Hầu đi nhầm một bước.” Trần Thập Thất cúi đầu uống canh, “Thời điểm đó đáng lẽ phải có đội tuần tra của Binh mã giám kinh thành. Tự ý điều động, đem Binh mã giám xem là tài sản riêng, là tối kỵ.”
Quả nhiên là nàng đã tính tới điểm đó!
Nhưng Trần Tế Nguyệt lại không thoải mái lắm, thậm chí có cảm giác như nghẹn ở cổ họng. “… Cô hận hắn đến thế sao?”
“Hận?” Trần Thập Thất kinh ngạc ngẩng đầu, “Ta hận hắn làm gì? Hắn chẳng qua là một tên khốn dã tâm bừng bừng mà thôi, sớm đã không còn quan hệ đến ta rồi.” Nàng nghiêm mặt, “Là bọn họ quá ức hiếp người. Rượu độc là Hoàng hậu ban cho, quốc lễ ta không thể không nhận. Nhưng bọn họ không nên ở ngay lúc ta bị độc chết, tung tờ hưu thư là ‘ác tật’. Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đây là đang vũ nhục ô miệt tất cả nữ nhi của Nam Trần Giang Nam ta.
Công chúa Nhu Nhiên thông đồng với chồng trước của ta. Lỗi lầm không phải do ta, lại làm nhục ta mọi bề, thậm chí còn liên lụy đến người ngoài. Thiếu chủ không cảm thấy, như vậy thực sự quá ức hiếp người sao? Chẳng lẽ ta không nên báo thù riêng sao? Ta không muốn cho bọn họ chết thống khoái như vậy.”
Trần Tế Nguyệt cảm thấy cơn nghẹn trong cổ họng biến mất tăm hơi, có cảm giác vui mừng khó hiểu. “Cô muốn đến trình độ nào?” Ngữ khí quả thật là hòa thuận trước nay chưa từng có.
Hắn cao hứng như thế làm chi? Là ghét ác như thù (ghét kẻ ác như kẻ thù) sao? Trần Thập Thất cắn đũa nhìn hắn một hồi, “À, kỳ thực cũng không có gì. Bệnh vô sinh của công chúa Nhu Nhiên, ta có thể trị. Hơn nữa, e là thiên hạ chỉ có mỗi ta có thể trị.”
“Cô muốn trị cho nàng ta?” Trần Tế Nguyệt kinh hãi.
“Đương nhiên không.” Trần Thập Thất để đũa xuống, nghiêm mặt nói, “Quan hệ bạn bè giữa ta cùng với công chúa Nhu Nhiên từng có vết nứt, lý ra nên lảng tránh.” Ngữ khí chuyển thành nhẹ nhàng, “Những người khác thì không cần lảng tránh, ta đương nhiên sẽ trị được thỏa đáng, con nối dõi luôn luôn rất quan trọng.”
…Đủ ác! Không chỉ ác, hơn nữa còn phi thường độc ác!
“Như vậy phủ Hải Ninh Hầu căn bản không có đích tử thừa kế tước vị, công chúa ân ấm* thứ tử cũng không dùng được.” Trần Tế Nguyệt dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Trần Thập Thất.
(* Ân ấm: là một loại chế độ thế tập (cha truyền con nối) biến tướng ở thời đại thượng cổ Trung Quốc. Là chỉ những nhà có tổ tiên lập công mà được đãi ngộ nhập học hoặc nhập quan.)
Nàng lại cười một tiếng, “Cửa sau phủ Hải Ninh Hầu thường khiêng ra thị tỳ đã chết. Ta trộm nghiệm qua một người… là có thai. Chiếu theo tính cách của công chúa Nhu Nhiên, Hải Ninh Hầu ngay cả thứ tử kế thừa tước vị cũng không thể.”
Hải Ninh Hầu đương nhiệm là trưởng tử, hơn nữa lại là độc tử.
“Tình hình tốt nhất là có con kế thừa,” Trần Thập Thất nhàn nhạt nói, “Nhưng tình huống càng có khả năng hơn là, Hoàng thượng thu hồi tước vị Hải Ninh Hầu.”
Nguyên lai không có đủ ác, chỉ có ác hơn.
“Nhưng Hải Ninh Hầu lại thấy người sang bắt quàng làm họ, thậm chí không tiếc thanh danh thông đồng thành gian, chỉ muốn trọng chấn gia uy, dã tâm cũng không nhỏ. Mặc dù Hoàng thượng thân thể còn cường tráng, Thái tử cũng đã thành niên, nhưng không sai biệt lắm lại là lúc tranh giành thượng vị.”
Trần Thập Thất cười xinh đẹp đến dị thường, “Nhưng ta sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào. Lôi hắn từ cái chức Binh mã giám kinh thành xuống chỉ là bước đầu tiên mà thôi.”
Lại một cảm giác hàn ý cực chết khiếp lặng lẽ bốc trên lưng.
Hoa hồng… hoa Bồi Hồi, quả nhiên vừa đẹp vừa thơm, xinh đẹp nở rộ bốn mùa. Nhưng dưới cánh hoa mềm mại lại là đầy gai sắc bén.
“Ta ác độc như thế, dọa người sợ sao?” Trần Thập Thất có chút thông cảm nhìn Trần Tế Nguyệt.
“Không hề.” Giọng Trần Tế Nguyệt có chút khô khốc, “Ta cũng đâu có ức hiếp cô.”
Trần Thập Thất gật đầu, “Thiếu chủ đối với ta thực sự là rất lễ ngộ. Thẳng thắn mà nói, ác cũng rất tốn sức, ngài xem ta tính kế đến bạc đầu này… Trừ hai người kia ra, ta thật lười tính kế những kẻ khác.”
Mặc dù không chịu thừa nhận, nhưng Trần Tế Nguyệt quả thật lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.