Bố Y Quan Đạo

Chương 4: Lần đầu gặp mặt chủ tịch huyện




- À, Lệ chủ tịch, ngài xem, ngài xem...Chúng tôi còn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì, điều này...Rõ ràng không có ý tứ!

Vạn Quốc Thư ngượng ngùng nói.

- Ha ha, cái này cũng không trách mọi người được, là tôi nóng vội, cũng quên không chào hỏi mọi người.

Lệ Cương cười nói, hắn vừa nói vừa bắt tay thật chặt với Vạn Quốc Thư.

Hào Liệt cũng tiến lên phía trước chào hỏi, cũng liên tục nói lời xấu hổ.

- Vị này là?

Lệ Cương nhìn Trương Thanh Vân rồi nở nụ cười nói.

- Chào Lệ huyện trưởng, tôi là Trương Thanh Vân, cũng là người xã Lật Tử Bình, hiện nay đang học trong ban huấn luyện thanh niên. Hôm nay lãnh đạo xã đến nên vội vàng lại đây báo cáo một chút tình hình học tập trong trường đảng.

Trương Thanh Vân nói với giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

- Ban huấn luyện thanh niên sao?

Lệ Cương cười rồi lập tức nói:

- Ban huấn luyện thanh niên chính là cái nôi của cán bộ đảng chúng ta, cậu cần phải nắm chắc cơ hội lần này.

Lệ Cương vừa nói vừa bắt tay với Trương Thanh Vân.

Sau khi khách và chủ chào hỏi nhau một lượt, vì phòng quá nhỏ mà Vạn Quốc Thư và Hào Liệt chỉ biết ngồi trên giường, Trương Thanh Vân cũng chỉ có thể đứng. Lúc này nhân viên nhà khách cũng đã dâng trà lên, sau khi rót trà cho mọi người thì lập tức lui ra ngoài.

- Bí thư Vạn, chủ tịch Hào, tôi cũng chỉ vừa được cất nhắc đến huyện Ung Bình, lúc này hai mắt tối đen, sau này cần các anh chiếu cố nhiều hơn.

Lệ Cương nở nụ cười nói.

Vạn Quốc Thư và Hào Liệt tất nhiên liên tục gật đầu, sau đó hai bên lại bàn đến tình hình xã Lật Tử Bình. Trong lúc nói chuyện thì Vạn Quốc Thư cũng nói ra những điểm khó khăn của Lật Tử Bình vào lúc này, hy vọng huyện ủy có thể kiến thiết kinh tế cho xã.

- Bí thư Vạn, theo những gì tôi biết thì Lật Tử Bình tuy là xã vùng sâu nhưng vẫn có ưu thế, các người có kế hoạch gì cho sự phát triển tiếp theo của Lật Tử Bình không? Chúng ta tùy tiện tâm sự một lúc cho rõ ràng.

Lệ Cương nói.

Vạn Quốc Thư và Hào Liệt đưa mắt nhìn nhau, bọn họ vốn có kế hoạch nhưng vừa rồi bị sững sốt, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào. Nhưng Vạn Quốc Thư dù sao cũng là lão hồ ly thành tinh, sau khi suy nghĩ một lúc thì mở miệng nói:

- Tiểu Trương, ngươi nói rõ cho huyện trưởng Liễu biết rõ một chút, thanh niên các ngươi ăn nói không được lưu loát, nếu có gì không tốt thì tôi và chủ tịch Hào sẽ bổ sung.

Vạn Quốc Thư cũng lập tức nhìn Lệ Cương rồi giải thích:

- Tiểu Trương lúc này kiêm thư ký xã, tiểu tử này có trình độ, đã giúp đỡ rất nhiều đối với những lão đại thô kệch như chúng tôi.

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười nhưng cũng thầm cảm thán đúng là gừng càng già càng cay. Theo như lời Vạn Quốc Thư thì dù Trương Thanh Vân hắn báo cáo không tốt thì cũng sẽ không lưu lại bất kỳ ấn tượng xấu nào đối với lãnh đạo, ngược lại Vạn Quốc Thư còn được vang danh chú ý bồi dưỡng thanh niên, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai chim.

Tất nhiên đây cũng chính là cơ hội của Trương Thanh Vân, hắn hơi trầm ngâm một chút, sau khi làm rõ những gì đang suy nghĩ thì nói:

- Huyện trưởng Lệ, vẫn là câu nói của ngài, Lật Tử Bình tuy là xã vùng núi xa xôi nhưng chúng ta quả thật có ưu thế. Những năm gần đây dưới sự lãnh đạo của bí thư Vạn và chủ tịch Hào thì Lật Tử Bình đã có được rất nhiều thành tích, điều này thì không cần phải bàn cãi.

- Trọng tâm công tác trong giai đoạn kinh tế tiếp theo của Lật Tử Bình chúng tôi đều đặt trên lá trà và thuốc lá. Xã Lật Tử Bình ở gần ba mươi độ vĩ bắc, rất thích hợp để trồng chè, có thể nói chè vẫn luôn là hạng mục ưu thế truyền thống trong xã Lật Tử Bình.

- Bước tiếp theo chúng tôi...

Trương Thanh Vân nói lưu loát trong vòng mười phút, hắn nói rất cẩn thận, từ những vấn đề chăm sóc của dân chúng cho đến sản xuất chè trong các nhà máy, tiêu thụ chè, thiết kế nhãn hiệu và quy hoạch sản phẩm. Hắn nói rất chuyên nghiệp, rất thực tế, trong đó hắn nhấn mạnh chức năng chuyển biến của nhà nước, những quy hoạch của huyện ủy, đồng thời còn dẫn chứng rất nhiều tác dụng về mọi mặt.

Sau đó Trương Thanh Vân lại tiếp tục nói về ý nghĩa của việc phát triển cây thuốc lá, đưa ra những liên tưởng cụ thể thế nào là phát triển cây thuốc lá gắn liền với bảo vệ và phát triển tài nguyên rừng. Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều là phát triển gắn chặt với vặn kiện của trung ương. Mọi người nghe mà liên tục gật đầu, trong mắt Vạn Quốc Thư và Hào Liệt liên tục bùng lên những cái nhìn quái dị.

Cơ hội chỉ luôn đến tay những người có chuẩn bị, Trương Thanh Vân sở dĩ có thể nói ra được nhiều thứ như vậy, ngoài những kinh nghiệm kiếp trước thì cũng nhờ vào những nghiên cứu trong khoảng thời gian gần đây. Hắn không những nghiên cứu sự việc mà còn nghiên cứu con người, bối cảnh của Lệ Cương đã quá rõ ràng, những lời nói mà hắn nói ra chính là cố ý tạo ấn tượng với Lệ Cương.

Quả nhiên sau khi nghe xong báo cáo thì Lệ Cương dùng ánh mắt rất có thâm ý nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân tin vị chủ tịch huyện đã nhớ kỹ tên mình. Đồng thời Thanh Vân cũng cực kỳ quan tâm đến vẻ mặt của Liễu Thanh, hắn thấy gương mặt tên này có chút chấn động nhưng lòng dạ quá sâu, cũng không xuất hiện bất kỳ biểu cảm nào.

- Được rồi, Tiểu Trương báo cáo rất tốt, xem ra ban ngành lãnh đạo của Lật Tử Bình làm việc rất hiệu quả, như vậy tôi cũng yên tâm hơn.

Lệ Cương thản nhiên nói giống như không quá mức hứng thú.

Sau đó Lệ Cương cùng đám người Vạn Quốc Thư nói chuyện phiếm vài câu, sau đó vội đứng dậy nói muốn đi sang gặp mặt những cán bộ xã Yên Sơn. Vạn Quốc Thư và Hào Liệt lập tức đứng dậy tiễn khách, sau đó Lệ Cương rời khỏi phòng.

- Tiểu Trương, phán đoán của cậu có phải đã sai lầm rồi không, vì sao biểu hiện của huyện trưởng lại lãnh đạm như vậy?

Sau khi tiễn lãnh đạo ra ngoài thì Hào Liệt đi vào hỏi bằng giọng có chút lo lắng.

Trương Thanh Vân cười nói:

- Chủ tịch Hào, huyện trưởng Lệ vừa mới nhận chức không lâu sao có thể tùy tiện biểu hiện thái độ được? Ngài yên tâm đi, chủ tịch Hào, chúng ta cần phải tin tưởng lãnh đạo. Chỉ cần chính sách của chúng ta được nhân dân ủng hộ thì còn ai dám nói gì nữa?

Vạn Quốc Thư khẽ cười nói:

- Huyện trưởng Lệ này vẫn còn trẻ tuổi và hoàn toàn không tầm thường. Tiểu Trương nói đúng, kế hoạch lần này của chúng ta không thể dao động, nếu nói một đằng làm một nẻo thì sẽ tạo ra ấn tượng không tốt đối với lãnh đạo. Tiểu Trương, chuyện này chúng ta giao cho cậu làm, vào buổi tối cậu ghi những gì vừa nói lại cho chúng ta, khi trở về sẽ luận công ban thưởng.

Trương Thanh Vân khiêm tốn cười, hắn mở lời cảm tạ lãnh đạo đã tín nhiệm, sau đó cũng không còn chuyện gì nên hắn cáo từ về nhà.

Trương Thanh Vân về đến nhà thì viết một hơi cho xong bản báo cáo. Lúc này trong lòng hắn rất hưng phấn, không phải chỉ đơn thuần vì nguyên nhân được gặp chủ tịch huyện Lệ Cương, quan trọng là hắn đã phát hiện ra phán đoán của mình rất chính xác. Lệ Cương vừa mới đến nhận chức, người này cũng ý thức được vấn đề khó triển khai và mở rộng công tác, những thứ này Trương Thanh Vân đã phát hiện ra từ những biểu hiện của Lệ Cương.

Trương Thanh Vân tin rằng sẽ không bao lâu nữa thì Lệ Cương sẽ có hành động, tuy cơ hội của hắn là không lớn nhưng cũng không loại trừ khả năng này.

- Thanh Vân, con ở trong phòng cả nửa ngày, đang làm gì vậy? Mau đi ra ăn cơm, nhanh lên!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Doãn Tố Nga.

Trương Thanh Vân khẽ duỗi lưng mệt mỏi, hắn chậm rãi tiến ra phòng khách.

- Ôi, cán bộ nhà chúng ta đã trở lại rồi sao? Thế nào? Công việc học hành lúc này vẫn ổn định chứ?

Doãn Tố Mai mà Trương Thanh Vân gọi là dì có bộ dạng rất giống mẹ hắn, nhưng Doãn Tố Mai nhỏ tuổi hơn, đồng thời cũng không đeo kính.

Trong trí nhớ của Trương Thanh Vân thì cha chính là con một và mẹ thì cũng chỉ có một em gái, vì vậy quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết, dì và dượng đều làm kinh doanh, gia cảnh cũng rất khá, cũng rất thương Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Dì cũng đừng chê cười con, phải đi vào trong vùng núi hai năm, đúng là phục vụ cho nhân dân không phải chuyện dễ.

- Tiểu tử!

Doãn Tố Mai cười nói:

- Thanh Vân nhà chúng ta có gì không tốt chứ? Lần trước em đã nói chuyện với chị Mã để tác hợp Mã San cho Trương Thanh Vân nhà chúng ta. Lúc đó chị Mã nói rằng không được, Mã San còn nhỏ tuổi, hơn nữa Mã Đống Lương còn chuẩn bị đưa nó ra ngoài đào tạo, tạm thời không nghĩ đến chuyện bạn trai, lúc đó em đã tức giận đến mức thiếu chút nữa trở mặt với mụ ta.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lúng túng, người nhà vì chuyện bạn gái của hắn mà cực kỳ quan tâm. Nhưng hắn lại làm việc trong xã vùng sâu, điều kiện trong nhà cũng không quá tốt, là loại người điển hình chẳng cao chẳng thấp.

Trương Thanh Vân cũng biết Mã San trong lời nói của Doãn Tố Mai. Mã San chính là bạn học của hắn hồi phổ thông, mẹ nàng ta cũng là cô giáo nhưng cha của nàng là người có tiền, mở mỏ than, rất hùng mạnh. Dì của Thanh Vân đến tìm nhà nàng ta nói lời hôn sự rõ ràng là chuyện đùa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.