Bỏ Ta Còn Ai

Chương 112: Ra biển




Vì trước đó đã sắp xếp xong hết tất cả, lại có Quan Hạo lưu lại hạ nhân để dẫn đường, một đường đi cả ngày cả đêm rất nhanh, thuận lợi lên thuyền đã chuẩn bị từ trước để rời bến.

Năm đó lúc Quan Hạo cùng Đinh Mẫn rời đi, đã lưu lại mấy mấy người hạ nhân, cũng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ ở bến tàu này, chỉ chờ ngày bọn họ mốn ra biển này.

Lần đầu tiên được thấy biển lớn, hai đứa nhỏ cực kỳ tò mò, mở to hai mắt nhìn tất cả đều là mới lạ.

Trời xanh mây trắng, một vùng biển rộng rất bao la, bát ngát, không khí mát mẻ, ẩm ướt thổi tới mặt, làm cho bọn chúng không ngừng vui mừng thét chói tai liên tục, chạy tới chạy lui trên boong thuyền vui vẻ, hưng phấn không thôi.

Bọn nhỏ thích ứng rất tốt, nhưng Minh Đang lại rất thảm, không ngờ nàng lại say sóng. Mới vừa lên thuyền liền ói thất điên bát đảo, mặt không còn chút máu. Khiến cho Vân Lam sợ không nhẹ, luôn luôn ở bên cạnh ái thê chăm sóc nàng, vì thế để cho phu thê Hồng Thược chăm sóc bọn nhỏ.

Lần này lên đường, Bích Liên và Bình An lại không đi cùng được, ở lại Đại Chu trông chừng Phúc Vương Phủ, xử lý tất cả sản nghiệp trên danh nghĩa. Một nhà ba người Hồng Thược là cùng lúc đi theo, ba đứa hài tử nô đùa rất vui vẻ.

Trước khi lên thuyền Minh Đang đã chuẩn bị rất nhiều thuốc chống say sóng, vốn là chuẩn bị cho bọn nhỏ không ngờ ngược lại là tự mình dùng.

Nhưng vô luận uống thước gì đều vô dụng, người uống thuốc xong lại ói ra hết, sau ngay cả mật xanh mật vàng cũng phun ra. Nàng cũng sắp điên rồi, thực sự là đau đến không muốn sống, sớm biết như vậy, có đánh chết nàng cũng sẽ không lên thuyền.

Vân Lam tự mình chăm sóc nàng, tuyệt không mượn tay người khác. Nhìn ái thê ói thành ra như vậy, sắc mặt cũng bị dọa đến trắng bệch. Tiếp tục như vậy làm sao bây giờ? Thân thể của nàng vốn đã không tốt, còn bị giày vò như vậy, chỉ sợ cũng thảm.

Minh Đang cùng hắn tâm ý của tương thông, vừa nhìn hắn ánh mắt này, cũng biết hắn đang nghĩ cái gì. Miễn cường nặn ra nụ cười, nói: "Đừng sợ như vậy, ói quen rồi sẽ không sao nữa."

Cái gì gọi là ói quen sẽ không sao nữa? Chuyện như vậy có thể sẽ quen được sao? Hắn còn không nhìn nổi nữa. Nhưng ở trước mặt thê tử, lại không nói ra khỏi miệng.

Vân Lam nhẹ nhàng vén mái tóc rối bời trên trán của nàng, thương tiếc nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cùng đôi mắt ảm đạm ánh mắt của nàng, nói: "Vậy còn phải thêm mấy ngày nữa?"

"Làm sao ta biết?" Minh Đang vô lực nằm ở trong ngực hắn, toàn thân mềm nhũn, đến hơi sức để trợn mắt cũng không còn, ai oán: "Không công bằng, tại sao chàng và bọn nhỏ đều không bị say sóng, mà lại là ta say sóng?"

Quả thực là sống một ngày bằng một năm, mỗi một thời mỗi một khắc đều chịu dày vò. Trước kia nàng cũng không biết say tàu sẽ khổ sở như thế.

Vân Lam cười khổ nói: "Ta càng hy vọng người say tàu chính là ta, người chịu khổ sở cũng là ta." (Ngọt chết người a~) Nhìn thê tử như vậy, trong lòng của hắn cũng không dễ chịu gì.

Vừa nghe hắn nói như vậy, nàng chợt cảm thấy mình có chút cố tình gây sự, nói: "Thật xin lỗi, Vân ca ca."

Hắn cầm khăn lông lau mặt của nàng, cố gắng để cho nàng thoải mái một chút, đáp lại: "Đừng nói như vậy, ta biết rõ nàng rất khó chịu."

Mỗi ngày ăn cái gì ói cái đó, càng về sau cái gì cũng không muốn ăn, ngay cả nước cũng không chịu uống. Dù khuyên nàng ăn nhiều thế nào đi nữa cũng không chịu. Hắn nhìn như vậy cũng cảm thấy khổ sở thay nàng.

Trong dạ dày lại một trận sôi trào, lại mạnh mẽ ói ra, ói đến mức trời đất u ám, lại chỉ phun ra được một chút nước.

Dùng nước súc miệng, sắc mặt của nàng càng trắng bệch. Nhìn sắc mặt của nàng như vậy Vân Lam cũng ảm đạm theo, hắn nên làm thế nào mới có thể để cho nàng cảm thấy tốt hơn?

Minh Đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi hồi lâu, mới khôi phục được chút tinh thần. Chợt lên tiếng hỏi: "Tại sao chúng ta phải đi gấp như vậy? Đến thời gian nói từ biệt cùng mọi người cũng không có, mẫu thân và hoàng hậu nương nương sẽ trách chúng ta."

Nàng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chuyển lực chú ý, hi vọng sẽ hữu dụng.

Vân Lam giật mình: "Nếu phải đi, cũng không cần chậm trễ, tránh khiến cho lòng mọi người đều khó chịu. Lại nói chúng ta đã để lại thư, bọn họ sẽ thông cảm cho chúng ta."

Thật ra thì lực chú ý của nàng cũng không tập trung được bao nhiêu, động một chút, tìm một vị trí thoải mái ở trong lòng hắn, nói: "Được rồi, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ trở về, đến lúc đó sẽ nói xin lỗi với mấy người bọn họ."

"Đúng vậy, cứ làm như thế." Vân Lam không yên lòng trả lời một câu, suy nghĩ một chút lại nói: "Ngủ một chút đi, ngủ rồi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa."

Minh Đang phát hiện nói chuyện căn bản dời lực chú ý được, trong dạ dày vẫn rất không thoải mái, nói: "Ta không ngủ được, nếu không ta uống an thần canh một chút."

Vân Lam lo lắng nhìn cằm nàng càng ngày càng nhọn, nói: "Cái đó uống quá nhiều không tốt đối với thân thể, đoạn đường này này nàng không thể chỉ dựa vào an thần canh để chống đỡ được."

Cái này không được, cái kia cũng không được, Minh Đang oán hận hận lầm bầm: "Về sau không bao giờ ngồi thuyền nữa."

"Được, chúng ta không ngồi thuyền." Hắn cũng không nỡ để nàng chịu khổ như vậy nữa.

Nhưng mà mấy ngày sau, nàng lại từ từ tốt lên, ăn được ngủ được có thể đi lại, không còn ói không ngừng nữa.

Vân Lam mừng rỡ, luôn miệng phân phó phòng bếp làm các loại thuốc bổ đi lên.

Bị Minh Đang vội vàng ngăn cản, nàng không muốn uống những thứ kia vừa nóng vừa khó uống, kéo hắn đi lên boong thuyền ngắm cảnh.

Vừa lên boong thuyền, cảnh trời lam biển biếc tức thì hấp dẫn lực chú ý của nàng, thật là đẹp, hóa ra, biển rộng là như thế này.

"Nương, nương." Giọng nói quen thuộc vang lên ở chỗ không xa, kèm thêm tiếng chạy “thùng thùng”.

Tầm mắt của Minh Đang chuyển qua, không khỏi ngây ngẩn cả người, oa, hai đứa nhỏ này mới mấy ngày không gặp, lại có thể đen thành như vậy.

Lân nhi nhào tới lôi kéo làn váy của nàng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn rám nắng lên hỏi nàng: "Nương, người không nhận ra bọn con sao?" Tại sao dùng ánh mắt xa lạ này nhìn nàng cùng ca ca?

Khóe miệng Minh Đang vểnh lên: " Mấy ngày nay các con ở bên ngoài chơi sao? Sao lại phơi nắng thành ra như vậy?" Tiểu oa nhi hồng hào trắng nõn vẫn tốt hơn, giống như phơi thành hai tiểu hắc nhân, để cho nàng có chút không thích ứng kịp.

Lân nhi sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng, hỏi: "Khó coi lắm sao? Hồng di nói không sao rất khỏe mạnh mà." Còn ngẩng đầu lên vẻ mặt kiêu ngạo.

Cái gì? Ở trong mắt Hồng Thược, đứa bé trên đời này đều rất đáng yêu, nhất là đối với hai đứa nhỏ này, mọi thứ đều tốt, lời của nàng không thể tin được.

Minh Đang nhìn về phía nhi tử đang im lặng, hỏi: "Mặt có đau hay không?" Đứa nhỏ này chưa bao giờ sẽ chủ động mở miệng, cùng nữ nhi thích nháo, thích quậy đúng là chênh lệch quá rõ rệt.

Nàng vẫn lo lắng nhi tử quá mức hướng nội, sẽ bất lợi cho sự trưởng thành của hắn. Nhưng cũng may, hắn đều có thể chơi cùng muội muội và những người bạn nhỏ khác.

Tính tình của hai đứa nhỏ này rất hoạt bát đáng yêu, Lân nhi được mọi người chú ý hơn, do đó sơ sót Kỳ nhi an tĩnh. Nhưng Minh Đang vẫn luôn chú ý, vô luận xảy ra chuyện gì, đều hỏi nhi tử đầu tiên, nói chuyện với hắn cũng nhiều hơn.

Đối xử như vậy có lúc khiến nữ nhi ghen đến đỏ mắt, nhưng bị Minh Đang nói một câu: chỉ cần con có thể an tĩnh, hiểu chuyện giống như ca ca, ta cũng sẽ đối con như vậy. Tiểu nha đầu bị chận á khẩu không tiếng động tại chỗ, rốt cuộc cũng không kháng nghị nữa.

Kỳ nhi cười híp mắt lắc đầu: "Không đau, nhưng rất nóng."

Mà nhi tử bảo bối của Hồng Thược- Tiểu Nặc vẫn cười  ngây ngốc, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, chói mắt vô cùng.

Minh Đang cảm thấy đau đầu, nói: "Mấy người các con nghe cho kỹ, giữa trưa không cho phép ra ngoài chơi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng mình."

Một đám tiểu tử không hiểu chuyện, Hồng Thược cũng thật là, lại có thể để mặc cho bọn chúng hồ nháo như vậy. Trời nóng như vậy, da cũng có thể phơi rơi xuống một tầng.

Lân nhi người thứ nhất phản đối: "Tại sao vậy? Ở trong phòng rất chán." Tuổi này của nàng là hoạt bát hiếu động nhất, một khắc cũng không yên tĩnh nổi.

Minh Đang liếc mắt xem thường nàng một cái, cũng không thèm nói nhiều với nha đầu này, kêu lên: "Mệt quá."

Vân Lam vội vàng đỡ nàng đến chỗ bóng mát ngồi, noi: "Không nên cùng bọn chúng so đo, thân thể của mình là quan trọng nhất. Ta sẽ giải thích rõ cho bọn nhỏ, để bọ chúng ngoan ngoãn nghe lời."

Thật ra, lời của hắn nàng cũng không tin tưởng, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói: "Vậy thì tất cả giao cho chàng."

"Yên tâm." Vân Lam cam đoan.

Lúc mới bắt đầu hành trình trên biển này vẫn còn rất mới mẻ, mấy ngày sau xem phong cảnh cũng sẽ chán, vĩnh viễn là biển rộng không đổi, cũng không có gì đẹp mắt. May mà có mấy đứa bé cãi nhau ầm ĩ, cười cười nói nói, ngày cũng trôi qua rất vui vẻ.

Nữ nhi có vẻ ồn ào, nhưng nhi tử rất ngoan ngoãn rất an tĩnh, Minh Đang không chỉ một lần than: tính tình hai đứa bé này nếu đổi cho nhau thì tốt rồi.

Vân Lam nghe, không khỏi khuyên nhủ, "Như vậy tốt vô cùng, nhi tử biết chăm sóc muội muội, tương lai Lân nhi cũng không cần lo, mặc cho nàng vui vẻ lớn lên đi."

Minh Đang buồn là chuyện khác, nói: "Ta sợ nàng quá hoạt bát, tương lai không ai thèm lấy." Người bình thường thú thê, đều chọn nữ tử nhã nhặn lịch sự dịu dàng, nhưng nữ nhi nhà nàng nghịch ngợm như vậy, nàng bắt đầu lo lắng.

"Sao có thể như vậy?" Vân Lam buồn cười không thôi: "Nữ nhi của chúng ta là nữ tử đáng yêu nhất xinh đẹp nhất trên đời này, tương lai chắc chắn là nam tử tranh nhau tới cầu hôn. Ta còn đang lo lắng tương lai khi kén rể, không biết nên chọn gia đình như thế nào."


"Chàng nha." Minh Đang rất bất đắt dĩ, có dạng khen thân sinh nữ nhi như này sao? Khen quá mức, nàng nghe đều cảm thấy có chút chột dạ. Đây thật là nữ nhi nàng sinh?

Vân Lam cười nói: "Nữ nhi vẫn còn nhỏ, nàng suy tính những thứ này vẫn còn quá sớm, đợi sau này hãy nói."

Minh Đang cảm thấy lo lắng nặng nề, mọi việc đều muốn nghĩ trước."Qua mười năm nữa, sẽ phải gả đi làm thê tử người rồi, đến lúc đó mới suy nghĩ sẽ không kịp

"Thân thể nàng không tốt, đừng nghĩ những thứ này có được hay không, sau này từ từ bàn bạc kỹ hơn."

Lần nào cũng vậy, hắn quá cưng chiều đứa nhỏ, mà nàng lại có vẻ lý trí hơn chút, hai người thường ai cũng không thuyết phục được ai, thật là đau đầu. Chỉ là hai người chưa từng làm cho này loại sự tình này ầm ỹ lên, chủ yếu là Vân Lam không nổi giận cũng không cao giọng nói chuyện, vĩnh viễn là mỉm cười cùng nàng tranh luận.

Cứ như vậy, một mình nàng cũng không àm ỹ nổi, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

Chuyện này sau lại không giải quyết được gì, cũng không nhắc lại nữa

Rốt cuộc vài tháng sau bọn họ cũng đến nơi, đứng trên boong thuyền, nhìn đảo quốc đó càng ngày càng rõ ràng, tâm tình Minh Đang khẩn trương, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Lân nhi bị Vân Lam ôm trong lòng, chớp chớp mắt, hỏi: "Cha, ngoại tổ mẫu ở chỗ này sao? Người ở thật là xa, không trách được người không tới thăm chúng ta."

Minh Đang dắt tay nhi tử, cúi đầu hỏi, "Nương dạy các con thế nào? Còn nhớ không?"

Kỳ nhi khả ái gật đầu một cái, giọng nói vẫn còn ngây thơ, nhưng lời nói rất mạch lạc: "Nhớ, phải lễ phép, phải chào người, phải chủ động nói chuyện với người." (người ở đây chỉ Đinh Mẫn nha)

Minh Đang hài lòng cười: "Rất tốt, phải làm theo, biết không?"

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã giống như người lớn vậy, căn bản không cần bọn họ quan tâm.

"Biết ạ, nương."

Lân nhi cũng không chịu tịch mịch mở miệng tranh thủ tình cảm: "Nương, con cũng rất điều, con cũng sẽ nghe lời của người."

Minh Đang sờ sờ đầu hai đứa bé, khen: "Ừ, đều rất ngoan."

Vân Lam lấy tay chọc nàng một chút, nóii: "Tiểu Đang, nàng xem, đây là ai?"

Minh Đang ngẩng đầu nhìn lại, bóng người quen thuộc kia lập tức đập vào mắt, vẻ mặt vô cùng lo lắng, híp mắt nhìn về nơi xa tất cả động tác đều quen thuộc như vậy, không khỏi hốc mắt nóng lên. Thì thầm ra tiếng "Mẫu thân."

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.