Bỏ Mặc Người Đàn Ông Kia

Chương 8-1




"Xin lỗi, anh không nên chỉ nhìn, phải hành động thực tế mới đúng."

"Hả?" Anh đúng là xuyên tạc ý của cô, nhưng cô cũng không có kháng nghị gì, gọi mà không luyện quả thật sẽ cho người hỏng mất.

Triệu Nghị Nhiên hết sức dịu dàng với cô, hi vọng cho cô thể nghiệm ban đầu hoàn mỹ nhất, anh vô cùng chờ mong một đêm này, tuyệt đối không thể vì đè nén quá lâu mà phá hỏng được. Vì trước đây hai người đã thân mật đủ kiểu nên thân thể của cô trở nên rất nhạy cảm, hơi trêu chọc đã có phản ứng, anh mới hôn môi vuốt ve chưa được mấy phút, cô liền thở gấp rồi đạt tới cao trào lần đầu rồi.

"Nghị Nhiên, em muốn....."

"Ngoan, hôm nay anh sẽ cho em tất cả." Nhìn dáng vẻ say mê của cô, lòng tự tin của anh rất là thỏa mãn, từ dưới cái gối lấy ra một hộp bao cao su chưa mở, giải thích: "Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể có con, chờ em tốt nghiệp xong sẽ cân nhắc có được không?"

Cô biết anh nghĩ cho cô, nhưng cô không hy vọng lần đầu tiên của hai người có vật cản trở.

"Không cần đâu, em đã chuẩn bị rồi."

"Chuẩn bị cái gì?"

"Em đã uống thuốc tránh thai, được hơn một tháng rồi."

Ngoại trừ kinh ngạc, anh thật không biết nên tức giận hay vui mừng.

"Uống thuốc sẽ không tốt với cơ thể, em không sợ có tác dụng phụ sao?"

"Em đi gặp bác sĩ sản khoa xin kê đơn thuốc, sau khi uống cũng không thấy tác dụng phụ nào, bác sĩ nói bây giờ tân dược cực kỳ tiến bộ, có thể điều hòa kinh nguyệt không đều, khá tốt đối với da, sẽ không nổi mụn đâu." Thân thể là do cha mẹ ban cho, cô đương nhiên không thể ngược đãi, nhưng trong phạm vi hợp tình hợp lý, cô hi vọng giữa mình và người yêu không hề có trở ngại.

Anh sửng sốt một chút mới nói: "Phải là anh bảo vệ em mới đúng, anh không muốn em phải uống thuốc."

"Thật xin lỗi, bởi vì là lần đầu tiên của chúng ta, em hi vọng không có bất kỳ trở ngại nào, có được không?" Thật ra thì cho dù là sau này cô cũng không muốn có trở ngại, chỉ là bây giờ nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, cô quyết định vẫn nên nói sau đi.

"Cô bé ngốc!" Anh vừa hôn cô vừa thở dài nói: "Anh lại bị em đánh bại, mỗi lần đều là anh hết cách với em."

Cô càng nghiêm túc cho đi lại càng khiến anh hãm sâu hơn, nếu không thể cho cô lời cam kết, thì sao anh có thể thật sự giữ lấy cô?

"Anh giận à? Nếu không thì thôi, chờ chúng ta kết hôn sẽ nói sau....." Trời mới biết khi nào bọn họ mới có thể kết hôn? Cô cảm thấy mình cũng sắp biến thành sắc nữ chưa thỏa mãn dục vọng rồi, có xử nữ nào thất bại như cô không?

"Sao anh giận em được? Anh đang tự trách mình, về sau anh sẽ càng yêu em hơn so với em yêu anh."

Yêu? Lưu Mỹ Châu trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh nói từ này, trước kia chỉ biết nói thích, cần, vui vẻ chờ đợi, thì ra bọn họ đã yêu rồi sao?

"Anh yêu em? Có thật không? Em không xinh đẹp cũng không thông minh......"

"Anh là một người ích kỷ, anh yêu em là vì bản thân anh, bởi vì anh ở cùng em rất thoải mái, rất vui vẻ." Triệu Nghị Nhiên phân tích cảm nhận của mình rất cụ thể.

"Anh không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa em, anh sắp ba mươi tuổi, muốn nói lãng mạn hoặc điên cuồng có lẽ là không đủ, cũng không thể kích động giống như người trẻ tuổi, nhưng anh có thể khẳng định với em, anh hiểu rõ đời này người anh muốn nhất chính là em."

Lời tâm tình thẳng thắn như thế tuy không ngọt ngào lại rất có lực, khiến cô chắc rằng mình có thể tin tưởng anh.

Nhìn cô hơi nhếch môi, vẻ mặt ngơ ngác, anh không khỏi xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu liền che lại môi cô, đồng thời cũng chậm rãi tiến vào trong cơ thể cô. Hai người cùng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, rốt cuộc đã đến thời khắc này, cảm giác ấy giống như đã đợi hơn trăm năm rồi!

"Có khỏe không? Có đau không?"

"Anh chậm một chút, ừm, cứ như vậy đi....." Lưu Mỹ Châu cảm thấy đau đớn cũng không quá mãnh liệt, cũng chỉ chảy ra chút máu, cả người rất thoải mái. Có thể là vì cô bị bạn trai "dạy dỗ" suốt hai năm, sớm quen thuộc đủ mọi phương pháp của anh, lúc này mặc dù xấu hổ cũng không quá khẩn trương, không giống như xử nữ sẽ đau đến chết đi sống lại.

"Mỹ Châu ngoan lắm, rất khá, nhưng đừng kẹp chặt như vậy. Anh sẽ không nhịn được mà nộp vũ khí...." Anh không cách nào hình dung cảm giác thỏa mãn ấy vào giờ phút này, vậy mà anh có thể nhịn đến bây giờ mới thưởng thức, hoàn toàn là đầu óc bị úng nước!

Hả.....Ngôn ngữ hạn chế như thế khiến cô không phản bác được, dù sao cô vừa mới trở thành phụ nữ thật sự thôi mà.

"Nếu như có thể, anh muốn vùi mình chết ở bên trong em, thật sự quá thoải mái!" Triệu Nghị Nhiên không hiểu tâm tình của cô gái nhỏ ngây thơ, tiếp tục phát biểu cảm nhận chân thật của đàn ông, mặc kệ cô có đáp lời không, chỉ cần cô chịu để cho anh giương oai là được.

Anh trữ hàng tồn kho quá nhiều, một lòng muốn dâng hiến cho bạn gái thân ái, sau khi liên tục chạy nước rút, anh vui mừng phát hiện cô có thể chất dễ đạt đỉnh, trước khi anh bắn cô liền "co rút" 2, 3 cái. Loại co rút nhanh cùng rung động đó là không cách nào làm giả, kết quả liền khiến anh càng thêm hưng phấn, không muốn phóng túng nhưng muốn ngừng mà không được.

"Em không chịu nổi....." Trước kia, lúc bọn họ "an ủi" lẫn nhau cô cũng sẽ có cao triều, nhưng không liên tục và kịch liệt giống như bây giờ, cô chỉ hơi run rẩy đã cảm thấy đầu váng mắt hoa.

"Anh động là được rồi, em hãy thả lỏng, mở rộng chân ra một chút, đúng, chính là như vậy...." Vóc người cả hai chênh lệch rất nhiều, anh cao 1.85cm, nặng 75 kg, còn cô chỉ có 1.58cm, nặng 42 kg, vì vậy anh có thể dễ dàng ôm cô lên, vừa đi vừa làm cũng không thành vấn đề.

Lưu Mỹ Châu sợ sẽ ngã xuống đành phải ôm cổ anh, không ngờ nhìn anh cao gầy không có tí thịt, lại có thể một tay nâng cô lên, sự dẻo dai càng kéo dài. Cô đã sắp hết chịu nổi rồi mà anh còn dùng ánh mắt chuyên chú nhìn cô, không có nửa điểm muốn chấm dứt.

"Mỹ Châu, anh yêu em....Rất muốn ăn sạch em......" Anh đối với cô không phải là vừa gặp đã yêu hay rung động lòng người, kiểu đàn ông nhàm chán giống như muốn sục sôi đứng lên cũng không dễ dàng. Trong khoảng thời tìm hiểu nhau, anh dần khẳng định tình yêu của mình, chính là thương tiếc, cần cô, khát vọng cô, nếu như thế vẫn chưa gọi là yêu thì anh cũng đành chịu, tóm lại anh không thể giấu giếm phần tình yêu ấy nữa.

"Em cũng yêu anh.....Anh ăn từ từ thôi, cẩn thận mắc nghẹn....." Cô bị anh đè ở trên tường, vào sâu ra cạn, bởi vì anh muốn, vẫn muốn, cô rên rỉ đến khản cả giọng rồi.

"Anh muốn để cho mọi người biết, em là người phụ nữ của anh, đừng ai nghĩ đoạt được khỏi anh."

"Vâng, em là của anh, chỉ thuộc về anh......" Trong lúc hoan ái, đầu óc cô có chút mơ hồ, không hề nghe ra ý tứ của anh.

Nhìn cô gái đang thở dốc trên người mình, Triệu Nghị Nhiên thật không biết nên yêu cô thế nào mới tốt, càng nắm chặt lại càng không bỏ được. Lúc hôn môi đã muốn nuốt lấy cô, khi xâm nhập liền muốn phá nát cô, thay vì nói là để cho cô từ cô gái biến thành phụ nữ, không bằng nói là anh từ đàn ông biến thành thú nhân.

Thú tính của đàn ông không thể khinh thường, đã có lần đầu sẽ có lần thứ hai, không đến lần thứ ba không thành lễ, mấy ngày kế tiếp, bọn họ gần như dính ở trên giường, trừ ăn cơm, ngủ thì chính là làm liên tục. Cô vô cùng thán phục dục vọng mãnh liệt của anh, thật không hiểu trước kia sao anh có thể nhịn lâu như vậy?

Cuối cùng, khi bọn họ ngồi lên máy bay trở về Đài Loan thì trên người Lưu Mỹ Châu trên người chỉ gánh chịu sức nặng của quần áo và giầy, hành lý đều gửi vận chuyển, túi xách cũng để Triệu Nghị Nhiên đeo, anh còn phải đỡ cô đi từ từ, bởi vì chân cô mềm nhũn vô lực, nhưng không chịu để anh ôm hoặc cõng.

Bất kể ra sao, đây là một chuyến công tác thành công, Triệu Nghị Nhiên đã biến chất thành người thú, còn Lưu Mỹ Châu biến thành phụ nữ chân chính.

Sau khi trở về từ Nhật Bản, Triệu Nghị Nhiên xin nghỉ hai ngày giúp Lưu Mỹ Châu, không để cho cô đi làm hoặc đi học, chuyên tâm ở nhà nghỉ ngơi, còn nói với cha mẹ cô là không quen khí hậu ở nước ngoài, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khôi phục bình thường.

Ngoài ra anh còn ra một quyết định, sẽ công khai đoạn tình cảm bí mật này, nếu không sẽ bất công với Mỹ Châu, cũng không thể ăn nói với chính mình.

Đầu chiều ngày cuối tuần, hiếm khi vợ chồng họ Triệu đều ở nhà, bởi vì Triệu Nghị Nhiên nói sẽ dẫn "bạn nữ" về, hai vợ chồng họ có thể nói là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Mấy năm qua, hôn sự của con trai cả đã thành tâm bệnh của bọn họ, chỉ khi có dâu cả xuất hiện mới chữa khỏi được, về phần đôi nam nữ song sinh vô pháp vô thiên, cho dù cả đời chúng không kết hôn cũng chẳng thể can thiệp được.

Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng nghe qua chuyện này, bọn họ đương nhiên vui mừng cho Nghị Nhiên thiếu gia. Sáng sớm liền bắt đầu trang trí lại, từ cửa chính, vườn hoa, phòng khách và phòng ăn đều rực rỡ hẳn lên, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt nhất cho khách.

Hơn hai giờ, có một chiếc xe đen dừng lại ngoài cổng lớn nhà họ Triệu, rốt cuộc đã thi được bằng lái (thi lần thứ bảy thì đỗ, vượt khỏi dự đoán của mọi người) Lưu Mỹ Châu nắm vô lăng, khẩn trương nói: "Nghị Nhiên, anh xác định chúng ta phải làm như vậy sao?"

"Sớm muộn gì thì họ cũng sẽ biết thôi, chẳng lẽ em muốn làm tình nhân bí mật của anh?" Triệu Nghị Nhiên nửa đùa nói, còn véo gương mặt tròn trịa của bạn gái.

Giọng điệu của anh khá thoải mái, nhưng cô đã sớm hiểu rõ tính cách của anh, càng cố làm ra vẻ thoải mái càng chứng tỏ anh chịu rất nhiều áp lực.

"Không phải là em muốn giấu kín, chỉ sợ mọi người phản ứng quá kịch liệt thôi."

"Có anh ở đây, em không phải lo lắng gì cả." Anh đã ăn cô rồi, cho dù là đứng ở lập trường bạn trai hay là anh cả Triệu, anh đều phải chịu trách nhiệm với cô, huống chi còn là trách nhiệm có rất nhiều ngọt ngào, anh vô cùng sẵn lòng gánh vác.

Đàn ông đều thích thử thách và làm người hùng, nhất là người đàn ông ưu tú như thế này, Lưu Mỹ Châu thầm ca ngợi trong lòng, rốt cuộc dịu dàng nói: "Em hiểu mà, cái gì anh cũng làm được, nhưng lá gan của em khá nhỏ, cần phải chuẩn bị tâm lý trước."

"Em yên tâm, cha mẹ em sẽ không bỏ rơi em, cha mẹ anh cũng không thể chối bỏ anh, cuối cùng họ vẫn phải tiếp nhận sự thật này."

Triệu Nghị Nhiên nói rất có lý, Lưu Mỹ Châu biết rất rõ nhưng vẫn lo lắng, cho tới nay, nguyện vọng khi sống lại của cô chính là thay đổi mình, nói chuyện yêu đương, báo đáp cha mẹ, nếu như hai nguyện vọng đó không thể tồn tại song song thì cô nên lựa chọn thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.