Chu Tô yên lặng nghe Lưu Yến Linh nói, vuốt ve tác phẩm đã được đóng khung kia một cách tỉ mỉ, ngón tay run rẩy.
"Chu Tô, hôm đó Chung Ly đã nói chuyện với tớ rất nhiều, mấy chục năm quen biết nhưng đó là lần đầu tiên Chung Ly nói chuyện với tớ lâu như vậy. Nói sau khi cho cậu xem nơi này rồi sẽ cùng nhau đi du lịch. Đi xem những người già bị vứt bỏ ở Châu Phi, xem bệnh tình của những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ trong bệnh viện kia có chuyển biến tốt hay không."
Chu Tô cứ thế bước đi, vừa nhìn những tác phẩm của mình vừa mỉm cười. Nhìn một dãy hành lang dài hơn mấy chục mét bày đầy những tác phẩm của mình, chợt cảm thấy giống như mình đang nằm mơ, tất cả những điều tốt đẹp như vậy, lại tàn nhẫn như vậy.
"Cậu mở to mắt mà xem, dùng đầu mà suy nghĩ, phương án thiết kế bao gồm xây dựng lẫn sắp đặt mọi thứ, nếu không tiến hành một cách nhanh chóng làm sao có thể có nơi này như bây giờ. Tổng thể kết cấu là do Chung Ly tự mình thiết kế, còn có nơi này mỗi một món bày biện đều là anh ấy tự mình chọn lựa. Tớ có hỏi tại sao Chung Ly lại thiết kế trần nhà là thủy tinh cường lực, anh ấy nói, giáo đường Thiên Chúa, đỉnh tháp cao vợi giống như có thể chạm đến tận trời, trần nhà thủy tinh, khi mặt trời ngang qua ánh sáng chiếu rọi, thủy tinh sẽ là thứ hấp thụ ánh sáng tốt nhất, như vậy ngụ ý nơi này chính là địa phương gần Thiên đường nhất nên Chung Ly muốn gọi nơi này là ‘ Thiên đường ’
Chu Tô đi tới trước một bộ tác phẩm, đó là những bức hình cô chụp tại một giáo đường, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, hai hàng những đứa bé nhỏ xinh, một bé cầm một cây nến cùng nhau thành kính hát Thánh ca mặc cho tiết trời lạnh lẽo. Chu Tô đã từng nghĩ đó là khoảnh khắc cảm động nhất mà Chu Tô từng nhìn thấy.
Không thể bước đi nổi nữa, trước mặt còn có nhiều tác phẩm của mình như vậy, cô tha thiết hi vọng bọn họ, cô và Chung Ly có thể cùng nhau treo những tác phẩm này, để bất cứ ai có niềm say mê với nghệ thuật đều có thể thưởng thức nhưng...
Chu Tô vịn tường, cả người bắt đầu không nhịn được mà phát run, sự kiên cường mà cô gây dựng mấy tháng nay hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.
Lưu Yến Linh kéo Chu Tô đang cố dựa vào tường: "Cậu tới đây."
Chu Tô mặc kệ Lưu Yến Linh muốn kéo cô đi đâu thì đi. Lưu Yến Linh nhanh chóng bước tới một bức hình thật to trên sân khấu ngay giữa phòng, được che bằng một tấm vải hoa nói: "Chu Tô, tất cả tác phẩm nơi này đều là của cậu nhưng chỉ có món đồ này là của Chung Ly, cậu mở to mắt xem một chút."
Nói xong, cánh tay giương lên giật tấm màn che, một bức hình thật to nằm ngay chính giữa sân khấu đập vào mắt hai người.
Chu Tô ngơ ngác nhìn bức hình, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa mà òa lên khóc lớn.
Đó là một bức ảnh ghép, bức hình Chung Ly cầm tay Chu Tô, cùng nhau đỡ lấy một đứa bé xinh xắn, có nét giống Chung Ly cũng có nét giống Chu Tô, cả gia đình đều cười rất hạnh phúc.
Chu Tô che mặt, nhưng nụ cười của đứa bé kia lại giống như dao găm vào trái tim cô.
Bên tai vang lên giọng nói của Chung Ly: "Anh vẫn thường nghĩ đứa bé kia rốt cuộc là bé trai hay là bé gái , lớn lên giống em hay là giống anh, có nằm mơ anh cũng sẽ mơ thấy nó gọi anh là ba, nhưng tỉnh dậy lại chỉ có thể mờ mịt hồi tưởng bộ dạng của con từ trong mộng."
Lưu Yến Linh nói tiếp: "Chung Ly nói, đây chính thiên đường của anh ấy."
Tất cả ngôn ngữ vào thời khắc này đều là hư vô bởi vì Chu Tô không thể nghe thấy gì nữa. Cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy hai chân mình, thân thể rách nát tựa như có ngàn vạn chiếc kìm đang kẹp chặt, đau thương đến tận xương tủy.
"Tớ vẫn cảm thấy tạo vật thật sự kỳ quái, có thể tạo ra một Dương Lực khốn kiếp như vậy nhưng cũng có thể tạo ra một Chung Ly si tình như vậy." Lưu Yến Linh cười khổ: "Chu Tô, rốt cuộc cậu còn muốn Chung Ly phải làm như thế nào nữa, ah ấy thật sự đã móc cả tim gan ra để đối xử với cậu rồi. Rốt cuộc cậu còn muốn như thế nào?"
Chu Tô đã khóc không thành tiếng, ngồi dưới đất lắc đầu, lại nói không nổi một câu nữa. Cô muốn như thế nào, còn có thể thế nào? Bọn họ thật sự yêu nhau nhưng mà quá muộn. Quá muộn rồi.
Có một số người, cứ không để ý như vậy mà để lạc mất nhau giữa dòng đời, những điều tốt đẹp đã mất đi thì không bao giờ có thể lấy lại được nữa, giống như bàn tay hôm ấy của Chung Ly, mặc dù cô rất muốn được nắm lấy lần cuối nhưng lại không thể chạm vào. Mọi chuyện không thể do mình làm chủ.
Chu Tô chậm rãi ngồi dậy đối mặt với Lưu Yến Linh nói: "Những thứ nên thấy tớ cũng đã thấy, tớ muốn một mình ở đây một lúc, dù sao ngày mai tớ cũng đi rồi. Cậu để tớ một mình nhé."
"Cậu còn muốn đi ư? Chu Tô cậu đừng như vậy, còn có ai có thể yêu cậu giống như Chung Ly?" Lưu Yến Linh kéo tay Chu Tô than thở.
Chu Tô lắc đầu: "Yến Linh, cám ơn cậu nhưng cậu tôn trọng sự lựa chọn của tớ được không?"
Lưu Yến Linh nhắm mắt lại, giống như đang cố gắng kiềm chế và thấu hiểu, rất lâu sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Sau khi Lưu Yến Linh đi, Chu Tô nhìn lên trần nhà, trong lòng từng chút từng chút một chút được lấp đầy.
Ngồi trước cửa sổ khổng lồ bằng thủy tinh, Chu Tô nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ sự ấm áp ở mỗi tấc đất mỗi đồ vật nơi này mang lại.
Chung Ly, anh biết không? Em thật sự yêu anh rồi, càng ngày càng yêu điên cuồng hơn. Từ khi quyết định quay về từ Nhật Bản em không nghĩ tới chuyện sẽ yêu anh như vậy, chỉ là muốn quay về bên cạnh anh. Một năm, thế nhưng chỉ trong vòng gần một năm em lại trầm luân thành cái dạng gì rồi, đến nỗi không thể tự kiềm chế.
Không uổng phí chuyện mình quyết định trở lại, quay trở lại là muốn tìm hạnh phúc, không có gì có thể so với niềm hạnh phúc hiện tại rồi.
Anh thật sự là một thằng ngốc, vì cái gì mà làm nhưng không nói ra. Làm nhiều việc vì em như vậy nhưng không chịu nói một lời. Em vẫn luôn cho rằng anh là một người đàn ông vô tình nhưng anh xem, anh lại chỉ là một cậu trai lãng mạn đáng yêu.
Nhưng em lại yêu anh, yêu cậu trai lãng mạn đáng yêu kia.
Mặt trời chậm rãi mọc lên, tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh. Những tấm kính này hấp thụ ánh mặt trời rất tốt nên quanh thân Chu Tô giống như dát vàng.
Chu Tô mỉm cười, nhắm mắt lại, một giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống.
Chung Ly, anh có thấy không? Em thật sự đã được đến Thiên đường.