Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 74: Ngàn cân treo sợi tóc




Gã sai vặt kia khóc không thành tiếng, Lạc Lạc sốt ruột, xốc rèm đi ra, chỉ thấy gã sai vặt quỳ trên mặt đất mắt sưng đỏ, trên trán djdleqUy~do!!n có vết máu.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Lạc một tay đỡ bụng, một tay chống eo, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy.

“Bên ngoài, bên ngoài có rất nhiều quan binh tới, không, không phải quan binh, là người của Vương phủ, nói muốn bắt phu nhân người hỏi tội, đang xông vào đây.” Gã sai vặt kia khóc nói: “Ngay sau đó tiểu công tử vương phủ tới, ở ngay cửa vào. Còn nữa, Từ công tử cũng tới.”

Lạc Lạc đỡ bụng, vội vàng phái người đi thám thính, mình thì lui vào trong phòng.

Ngoài cửa lớn, Lý Thừa Khoan đang do dự không quyết định nhìn người của Vương phủ mình, Lý Thu Sương sảy thai, sáng nay nghe Tổ phụ phái người vào nhà Mai Vô Quá bắt người, vội theo tới đây.

“Lý Thừa Khoan, ngươi tin sao? Chẳng lẽ ngươi còn không biết Lạc Lạc là ai, làm sao nàng làm ra loại chuyện đó?” Từ Kiêu Đình sắp xếp người ở gần Mai phủ, sớm đã báo tin tức vương phủ tới gây chuyện cho hắn, vì vậy không tốn thời gian chạy tới.

“Ta, tất nhiên ta…” Lý Thừa Khoan đau đớn mất con, thân thể Lý Thu Sương lại suy yếu, đầu óc hắn nhất thời rối loạn, lúc này muốn biết Lạc Lạc có phải cố ý hại hắn hay không.

“Tất nhiên ngươi cái gì? Còn không cho người của ngươi cút đi.” Từ Kiêu Đình tóm cổ áo Lý Thừa Khoan quát.

“Các ngươi về trước, đợi điều tra sáng tỏ đầu đuôi sự việc sẽ nói.” Lý Thừa Khoan xoay ngươi lại ra lệnh tên cầm đầu.

“Chủ tử, ngài đừng làm khó tại hạ, nô tài phụng lệnh của Vương gia nên mới tới bắt, tới mời người.” Người nọ khẽ khom người, nhưng không có ý định rời đi.

“Không bằng, không bằng trước hết mời Lạc Lạc tới nói rõ ràng, ta nghĩ, ta nghĩ có hiểu nhầm.” Lý Thừa Khoan quay đầu lại cố gắng thuyết phục Từ Kiêu Đình đang cản đường, đồng thời cũng muốn tra rõ chuyện, dù sao, vợ con so với người ngoài vẫn quan trọng hơn.

“Ngươi có tin ta nhổ trụi răng của ngươi không, ai dám động thủ xem.” Từ Kiêu Đình lui về phía sau một bước, đứng tại cửa trừng mắt nhìn người đối diện, sau lưng người theo tới cũng vây chặt bảo vệ cửa chính. May chạy tới kịp thời, lúc vừa đến cửa đã trông thấy người của Vương phủ đang bắt đánh thủ vệ gia đinh, nếu trễ nửa bước, hậu quả là gì nghĩ cũng biết.

“Từ công tử, kính xin chớ nên nhúng tay vào chuyện nhà của vương phủ chúng ta, tuy nói người là Thái hoàng…” Từ Kiêu Đình tung một cú đá, tên dẫn đầu làm động tác tiến lên một bước ngay lập tức bị Từ Kiêu Đình đá lăn lông lốc, nghe Từ Kiêu Đình nói: “Nô tài từ đâu đến lại dám nói chuyện với bản gia sao, chẳng lẽ nô tài vương phủ các ngươi khí thế còn lớn hơn chủ nhân sao.”

Tên dẫn đầu giận dữ nhưng cũng không dám hành động nữa, tay phải xoa xoa khuôn mặt, vẻ mặt tràn đầy địch ý nhìn Từ Kiêu Đình. Nô tài bị đánh, Lý Thừa Khoan không nhịn được giận, chỉ vào mũi Từ Kiêu Đình, còn chưa nói đã bị hắn kìm chặt.

“Từ công tử dừng tay, đừng vội đánh, Vương phủ chúng ta cũng không phải dễ chọc.” Tên dẫn đầu thấy Lý Thừa Khoan bất lợi, muốn nhân cơ hội đồng loạt xông lên, đánh để bảo vệ danh nghĩa, coi như đắc tội với Thái Hoàng Thái hậu, Vương gia cũng không trách tội.

Đang tại thời khắc vô cùng căng thẳng này, cửa lớn Mai phủ mở ra, một tiểu nha hoàn bước ra nói với Từ Kiêu Đình và Lý Thừa Khoan: “Phu nhân nhà ta nói, nàng cùng đi với các ngươi, cầu xin các ngươi đừng đánh. Thanh giả tự thanh*, mặc dù phu nhân không biết là chuyện gì, nhưng tự nhận không làm việc gì trái với luật lệ, cho nên không sợ.”

(Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích biện hộ thì bản chất người ta vẫn ngay thẳng.)

Từ Kiêu Đình hất Lý Thừa Khoan ra, vừa đi tới bên thủ hạ phân phó trông coi môn đình, Lý Thừa Khoan cũng phân phó thủ hạ đợi lệnh tại chỗ, không được hành động thiếu suy nghĩ.

“Nàng mau trở về, không có chuyện gì, bọn họ tìm nhầm cửa, một lúc nữa đi ngay.” Từ Kiêu Đình đi vào trong sân, vội vàng hối thúc nha hoàn Lạc Lạc đỡ nàng ngồi xuống.

“Nha hoàn của ta đều nghe hết, Lý đại ca, rốt cuộc là chuyện gì?” Lạc Lạc quay sang Lý Thừa Khoan vừa mới theo vào.

“Ta, ta cũng không biết, Thu Sương nàng ấy, đêm qua thấy máu, hài tử, hài tử đã mất, tổ phụ phái người điều tra. Mới đầu ta còn tưởng rằng là người bên Lý Thừa Ích làm, kết quả tổ phụ nói là liên quan tới ngươi, ngay lập tức phái người, ta, ta không yên lòng, nên cùng tới, thật ra thì ta…” Lý Thừa Khoan nói, vuốt vuốt trán, đây là dáng vẻ vừa xấu hổ vừa đau lòng, Lạc Lạc không biết hắn là vì không chăm sóc tốt thê tử mà xấu hổ, hay là vì hoài nghi người bằng hữu của chính mình mà đau lòng.

“Vương phủ các ngươi muốn tạo phản sao? Chuyện hỏi tội tự có quan lại nha môn, khi nào tới phiên các ngươi lén lút hỏi tội!” Từ Kiêu Đình nhìn bộ dáng Lý Thừa Khoan tựa như muốn nói lại thôi, giận kinh khủng.

“Không phải, ta chính là sợ bọn họ dọa dẫm ngươi, cho nên ta mới theo tới. Ta cũng tin tưởng không liên quan tới ngươi, nhưng mà, đã như thế, không bằng ngươi đi một chuyến, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi trả về an toàn.” Có chút mong chờ trong ánh mắt của Lý Thừa Khoan.

“Nàng như thế nào?” Lạc Lạc trầm mặc hồi lâu, hỏi.

“Nàng, chỉ có khóc, chỉ nói đêm đó chỉ có một mình đi vào phòng ngủ của nàng. Có lẽ do nàng thương tâm quá đến nỗi hồ đồ, ngươi đi nói một chút, có lẽ còn có thể tìm được dấu vết, tra ra chân tướng.” Lý Thừa Khoan vừa nói vừa đan xen ngón tay nắm lại, hai ngón trỏ đặt ở bờ môi, điều này thể hiện rõ hắn đang tự nhủ với bản thân mấy câu không thể nói ra ngoài, đang khống chế hành động. Lạc Lạc nhìn ra cửa, thầm nghĩ Lý Thừa Khoan khẳng định là không nói thật, hoặc là ít nhất là đang giữ lại điều gì đó. Lý Thừa Khoan không nói câu nào, Từ Kiêu Đình tính lao lên cho vài đấm.

“Tất cả không đánh, ta đi với ngươi.” Lạc Lạc từ từ đứng lên, Từ Kiêu Đình nhất thời nóng lòng, vội vàng đỡ nàng.

“Nàng đi làm cái gì? Bọn họ có chứng cớ thì bảo bọn họ tìm nha môn bắt người, đừng sợ.” Từ Kiêu Đình đau lòng nói.

“Nếu Vương gia đến mà không nể mặt, nhất định là có vấn đề, tuy ta không thẹn với lương tâm, nhưng cũng không bảo đảm được là có người cố ý xóa sạch chứng cứ. Người quan phủ tới, chỉ có thể càng thêm xấu, ta vẫn nên đi theo, nói rõ ràng với Thu Sương tỷ tỷ thì tốt hơn.” Lạc Lạc thật sự muốn xem rốt cuộc chứng cứ là gì, bản thân cũng sớm chuẩn bị.

Từ Kiêu Đình nghe lời Lạc Lạc nói, cảm thấy có chút đạo lý, vì vậy cùng nàng đi tới Vương phủ.

Từ Kiêu Đình cắm đầu cắm cổ bảo vệ Lạc Lạc và nha hoàn cận thân lên xe ngựa, dẫn theo tùy tùng bảo hộ quanh xe, không để cho người của chủ đình Vương phủ lại gần nửa bước. Đoàn người đi tới Vương phủ, vào thẳng đại đường, Từ Kiêu Đình đỡ Lạc Lạc ngồi cẩn thận, trợn mắt nhìn Lý Thừa Khoan phía trước: “Nếu hôm nay không cho ta câu trả lời hợp ý chắc chắn, ta sẽ tìm Thái Hoàng Thái hậu nói chuyện.”

“Ha ha ha, giọng điệu Từ công tử thật lớn, Thái Hoàng Thái hậu cũng phải giải quyết công bằng, mưu hại con cháu hoàng tộc không phải là tội danh nhỏ, ta thấy dù là ai cũng không thiên vị được.” Chủ đình Vương chậm rãi từ đằng sau tiến sát lại gần, đoán đã nghe được cuộc đối thoại giữa Từ Kiêu Đình và Lý Thừa Khoai.

“Đúng, cho dù là ai đều phải giải quyết công bằng, cho nên tiểu chất sẽ tới xem một lát, Vương gia người đưa ra công bằng như thế nào.” Từ Kiêu Đình không kiêu ngạo không tự ti nói.

“Chẳng lẽ Từ công tử không có chỗ nào để làm, hay là ngươi có tư tâm hay tư tình gì, nếu không tại sao chỉ vì một người ngoài mà ra tay ngăn trở.” Chủ đình Vương ý đồ sâu kín, một thoáng liền nhận ra Từ Kiêu Đình đối xử với Lạc Lạc hết sức đặc biệt, vì vậy lên tiếng trước lấy khí thế.

“Người ngoài? Phu nhân Mai đại nhân là nghĩa nữ của Từ đại nhân trong Từ gia tộc ta, nói đến cũng là biểu muội ta, tại sao lại là người ngoài!” Từ Kiêu Đình suy nghĩ xoay chuyển, một câu nói chặn chủ đình Vương ở ngoài cửa.

“Phải ha, ha ha…” Chủ đinh Vương không những không giận mà còn cười, thầm nghĩ quả nhiên rất được Hoàng thượng và Thái Hoàng Thái hậu yêu mến. “Ta cũng quên không tra việc này, nghĩ tới một biểu muội không quan trọng gì lại khiến ngươi huy động nhân thủ.”

“Hôm nay là biểu muội không quan trọng, sáng mai chính là trưởng bối trong tộc ta, mặc dù Từ gia ta không có huyết thống hoàng tộc, cũng không để mặc người bắt nạt.” Từ Kiêu Đình không muốn cùng hắn đôi co, lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi Vương gia, hôm nay mời phu nhân Mai đại nhân là vì nguyên cớ gì!”

Chủ đình Vương định thừa dịp Mai Vô Quá đi công việc bên ngoài, bắt phu nhân của hắn, lấy làm uy hiếp, hôm nay thấy Từ Kiêu Đình nhúng tay vào trong việc, không thể làm gì khác hơn đành nói: “Hôm qua Mai phu nhân và một thiếp thất của thứ tôn nhà ta tán gẫu hồi lâu, sau khi Mai phu nhân rời đi, thiếp thất kia liền sảy thai. Ta tỉ mỉ tra hỏi, thì ra tiểu thiếp kia có nhận một túi thơm của Mai phu nhân, tìm ngự y tới nghiệm tra, phát hiện bên trong có chứa xạ hương. Như thế là hành động mưu hại con cháu hoàng tộc, Từ công tử còn muốn bao che sao? Ta muốn trước tiên giam Mai phu nhân lại, đợi Mai đại nhân trở về sẽ giải quyết tiếp.”

“À, bắt gian phải cầm được của cải, kính xin Vương gia mang túi thơm cho xem một chút, cũng để cho người tâm phục khẩu phục.” Từ Kiêu Đình vẫn đứng cạnh bên Lạc Lạc không nói một lời, khẽ cúi đầu nhìn nàng, đón nhận ánh mắt của nàng, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, ý bảo nàng không cần phải sợ.

Lạc Lạc thầm nghĩ quả nhiên có mờ ám, túi thơm này là Lý Thu Sương mặt dày mày dạn lấy đi, hôm nay lại dùng vật này thổi phồng mọi chuyện, không biết là có dự tính âm mưu từ trước hay là đến lúc nảy lòng tham. Nhưng đó là túi thơm của Từ Kiêu Đình tặng, chẳng phải sẽ liên lụy hắn! Nghĩ tới đây quyết định, nếu thực sự bị hãm hại, vậy chỉ cần một người gánh, không thể kéo thêm người xuống nước.

Nghĩ tới đây, liền nghe Từ Kiêu Đình bên kia nói: “Ha ha, túi thơm này là hôm qua ta cho biểu muội, gia phụ hành y nhiều năm, phối dược liệu bên trong cho biểu muội an thai. Chuyện này Vương gia thứ tôn có thể làm chứng.”

Lý Thừa Khoan chỉ biết chủ đình Vương hoài nghi Lạc Lạc mưu hại thai nhi của Lý Thu Sương, nhưng không biết chứng cứ là gì, chủ đình Vương vì đề phòng Lạc Lạc có sự chuẩn bị phản bác, vì vậy cũng không nhắc đến với người.

“Tổ phụ, chuyện này, đây là của Từ công tử tặng Mai phu nhân, tôn nhi, ở tại đó lúc ấy.” Mặc dù Lý Thừa Khoan nóng lòng bảo vệ cho thê tử, nhưng không thể khiến người chịu oan.

“Từ, biểu ca, huynh…” Lạc Lạc mưu tính thất bại, trong lòng gấp gáp, nàng thật sự không muốn Từ Kiêu Đình phải chịu liên lụy.

“Ngồi xuống, chuyện này không liên quan tới ngươi.” Từ Kiêu Đình dùng ánh mắt ngăn Lạc Lạc ở phía dưới.

“Sao lại nói không liên quan tới Mai phu nhân, coi như Từ công tử tặng túi thơm cho nàng, nàng cũng có thể cho chút xạ hương vào trong.” Chủ đình Vương vừa nói vừa suy nghĩ cách tiếp nhận lời giải thích, thầm nghĩ chỉ cần một mực chắc chắn nàng có hiềm nghi, chuyện kế tiếp sẽ dễ làm rồi, coi như không thể định tội, cũng có thể giám sát nàng.

“Xin hỏi Vương gia, vì sao Mai phu nhân phải làm như vậy? Thứ nhất, Mai phu nhân làm việc đó ở nơi nào? Thứ hai…” Từ Kiêu Đình cười cười: “Mọi sự đều nói nguyên nhân, ta thấy không bằng xin người trong cuộc ra ngoài, giải thích một chút vì sao túi thơm này ở trên tay của nàng.”

Chủ đình Vương ngàn vạn không ngờ tới túi thơm này là của Từ Kiêu Đình tặng, thầm nghĩ nhân cơ hội này còn có thể trừ khử trợ thủ đắc lực của Hoàng thượng và Thái Hoàng Thái hậu luôn, do đó sai người dắt Lý Thu Sương ra ngoài.

Cách rèm, sắc mặt Lý Thu Sương trắng bệch, ngay lúc vừa rồi, chủ đình Vương vội vàng phái người báo cho mình, để cho chính mình chỉ ra chứng cứ rằng sau khi ngửi túi thơm của Lạc Lạc mới dẫn đến sinh non. Lý Thu Sương biết, túi thơm này là Từ Kiêu Đình tặng cho Lạc Lạc, nếu nghe theo lời chủ đình Vương mà làm, nhất định sẽ hại hắn, lòng như thiêu đốt nàng suy yếu tựa vào giường, đôi tay trong tay áo bấm sâu vào da thịt đến bật máu.

“Sương nhi, nàng tới rồi, nàng mau nói chuyện đêm đó.” Lý Thừa Khoan lượn trái lượn phải ở bên trong, mặc dù không tin Lạc Lạc và Từ Kiêu Đình làm chuyện này, cũng đau lòng Lý Thu Sương suy yếu.

“Đêm đó, là thiếp thân không cẩn thận, ngã một cái, mới, mới không bảo vệ được thai nhi. Ta sợ bị trách tội, nên lén nhét xạ hương vào túi thơm, dùng cái này vu oan giá họa, tiếc rằng lương tâm cắn rứt, chỉ mong được chết.” Lý Thu Sương khẽ cắn răng, nói xong liền nhắm hai mắt lại. Đêm đó mình gối lên túi thơm của Từ Kiêu Đình ngủ, ngủ thẳng tới nửa đêm thì uống chén thuốc nha hoàn đưa tới, mặc dù mùi vị khác với bình thường, nhưng không để ý, sau đó đau bụng không ngừng, kế tiếp liền sinh non. Túi thơm bên người chẳng biết biến đâu mất, chờ tới sau khi thái y bắt mạch xong, túi thơm mới xuất hiện lại. Trong thời gian này, chủ đình Vương vẫn luôn ở bên ngoài, không thể có người làm hại nàng, chỉ có thể vì chủ đình Vương muốn trừ khử một ai đấy, mới tạo nên một cái bẫy, hiện tại xem ra mục tiêu của chủ đình Vương chính là Từ Kiêu Đình.

Tất nhiên Lý Thu Sương đã suy nghĩ rất lâu, chủ đình Vương bên kia lại giận đến mặt trắng bệch, dưới tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, nghĩ thầm hy sinh một đứa con nói dõi cũng không có gì to tát, dù sao thứ tôn cũng sẽ lấy vợ sinh con, đó mới là huyết mạch vương phủ chân chính, thứ xuất tôn vốn không coi là gì. Nhưng đáng tiếc chính là không thu hoạch được gì, vì vậy trong lòng sớm đã xuất hiện sát tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.