Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 637: Bảo Quang Chi Minh : Chỉ có thể chiến mà thôi




Sự thắng bại trên chiến trường trong rất nhiều lúc thực sự có thể được quyết định bởi một nhân tố nào đó ngoài chiến trường. Dương Hạo cố tình để cho tín sứ của thượng kinh vào thành chính là vì để tăng khả năng đàm phán của mình. Bây giờ Tiêu Xước đang bị nhốt trong thành, hệ thống tình báo Liêu Quốc cũng còn xa mới bằng được Phi Vũ của hắn. Không có cách nào nắm vững được chính xác tỉ mỉ tình hình Tống quốc, điều này cũng là để Dương Hạo có thể nắm chắc khả năng ra điều kiện khi đàm phán.

Trên thực tế, Dương Hạo cũng không có cách nào duy trì quá lâu. Sự tiêu hao của mấy vạn quân lớn tới mức không thể tưởng tượng được, chưa cần nói hắn là thụ thiền đương quốc, cho dù là tử kế phụ nghiệp, truyền thừa đại thống, thì vừa mới đăng cơ đã dốc toàn bộ tích lũy của đế quốc cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hắn không có khả năng tiếp tục mở rộng nữa, nhưng hắn vẫn muốn hết sức có thể bảo đảm được lợi ích trận chiến.

Trận chiến này hắn đã lợi dụng lúc người Liêu chuẩn bị chưa được đầy đủ, nhanh chóng chiếm lĩnh và khống chế thất châu Sơn Tiền, sĩ khí và lòng dân đều phấn chấn, uy vọng cá nhân hắn cũng lên tới nguy phong, quyền uy tân triều càng được cùng cố, thông qua chiến tranh khống chế toàn bộ quyền lực vào trong tay. Đối với quan lại trong nước cũng thuận thế điều chỉnh một chút, ý đồ chính trị đã đạt được thì cũng đã đến lúc thu trận rồi.

Đợi khi Mặc Thủy Hàn nói xong, Dương Hạo liền đặt chén rượu xuống, nghiêm mặt nói: "Nếu như thái hậu đã có thành ý hòa giải thì trẫm sao có thể từ chối, đàm phán hòa bình cũng được, mọi việc đều có thể nói, nhưng trẫm có một điều kiện, đây là điều kiện tiền đề để trẫm chấp nhận đàm phán, điều kiện này nếu không làm được thì tất cả miễn bàn".

Mặc Thủy Hàn nghiêm nghị đứng dậy nói: "Bệ hạ xin mời nói".

Từ ngày hôm nay Tống quân bắt đầu dừng sự tiến công với thành U Châu.

Vừa đánh vừa nghị hòa là một cách, đình chiến mà nghị hòa cũng là một cách, dùng cách nào cũng có ý đô riêng của nó. Theo như Dương Hạo, sớm để cho quân dân U Châu đang rơi vào cảnh tuyệt vọng nhìn thấy một tia hy vọng càng dễ để cho họ đưa ra sự nhượng bộ.

Sứ giả hai bên bắt đầu liên tục qua lại, chỉ có tầng lớp cao nhất của hai bên mới biết được họ đang đàm phàn những gì. Viện quân Liêu Quốc ở ngoại tuyến cũng đã biết việc quân chủ hai bên đang đàm phán, cả đế quốc Liêu từ đông đến tây, từ nam tới bắc toàn bộ đều bước vào trạng thái ngừng chiến, tất cả mọi người đều đang theo dõi về U Châu, đợi kết quả cuối cùng.

Điều kiện đầu tiên của Dương Hạo chính là Liêu Quốc phải chính thức đóng dấu văn kiện cắt thất châu Sơn Tiền mà Tống quân đã chiếm lĩnh được, bao gồm cả U Châu đang nằm trong tay Liêu quân cho Tống Quốc, đây là đại tiền đề của cuộc đàm phán, điều này nếu như không làm được thì tất cả miễn bàn.

Liêu Quốc lại đưa ra những điều kiện khác, Liêu Quốc có thể xưng thần với Tống, thực hiện các nghĩa vụ cống nạp với Tống, nhưng Tống Quốc phải lui ra khỏi lãnh thổ Liêu Quốc mà Tống đang chiếm giữ.

Dương Hạo đã từng xưng thần với Tống Quốc, đối với việc thần phục hoàn toàn không có ý nghĩa này hiểu một cách sâu sắc hơn bất kỳ người nào, sao hắn có thể đồng ý? Dương Hạo không nói một lời, căn bản cũng không có gì để thương lượng, Mặc Thủy Hàn ấm ức quay về.

Trải qua mấy lần thảo luận, Liêu Quốc lại đưa ra một phương án mới, hoàng đế Liêu Quốc có thể xưng nhi hoàng đế với hoàng đế Tống Quốc, hai nước vĩnh viễn kết phụ tử chi quốc và có thể đưa người của hoàng tộc tông thất đến Tống quốc để làm con tin, chư châu gần Liêu Quốc vĩnh viễn không đóng quân. Dương Hạo biết được điều này liền bật cười, cái gì mà phụ tử chi quốc, tiểu hoàng đế Liêu Quốc vốn là cốt nhục của hắn. Cái danh này nghe ra cũng được, nếu truyền đi khắp nơi thì có lẽ dân chúng Trung Nguyên sẽ vui vẻ phấn khởi, đủ để làm cho sĩ tử văn nhân Trung Nguyên kích động đến rơi nước mắt, đủ để tạo ra hào quang mà trước đây chưa từng có, nhưng nó nào có chút ý nghĩa thực tế nào?

Lãnh thổ mà Thiên Khả Hãn đã từng thống ngự bây giờ ở đâu? Tử dân ở đâu? Thiền Vu, Khả Hãn những kẻ đã từng xưng Thiên Khả Hãn với hoàng đế Trung Nguyên đến khi Trung Nguyên vừa suy yếu lập tức quay lại, biến thành con lang con hổ, cắn cho Trung Nguyên một cái. Cái xưng hiệu này có lẽ đổi lại là một vị hoàng đế khác chắc sẽ cảm thấy vô cùng động lòng, nhưng đối với Dương Hạo mà nói nó so với cái mông cũng chẳng bằng.

Da Luật Long Tự là con ruột của hắn, đây là sự thật vĩnh viễn không thể nói ra, như vậy đám hoàng đế tương lai của Liêu Quốc cùng với văn võ, tử dân sẽ mãi mai coi cái xưng hiệu "Nhi hoàng đế" này là một nỗi sỉ nhục vô cùng nặng nề, có cơ hội chúng nhất định sẽ lại khiêu chiến, rồi mỗi một kẻ lên kế vị của Liêu Quốc, từ lúc lập vị đến cuối đời, có lẽ ý nguyện lớn nhất của hắn chính là đánh bại Tống quốc, xóa bỏ đi cái xưng hiệu ô nhục này.

Một đời kiêu hùng nào có kẻ nào không phải là người biết co biết duỗi chứ. Bọn họ có thể chịu đựng tất cả mọi nỗi ô nhục, nếm mật nằm gai để chờ đợi cơ hội phục thù. Câu Tiễn ngay cả việc vợ mình cũng phải đưa lên giường của kẻ thù, mình còn phải ăn phân của kẻ thù mà còn làm được, kết quả cuối cùng là gì? Đồng ý điều kiện không có chút ý nghĩa nào, chẳng qua chỉ là giúp người Liêu xác lập lên một mục tiêu vĩnh viễn coi người Tống là kẻ thù mà thôi.

Đương nhiên, Tiêu Xước lại đưa ra điều kiện mà rất nhiều người thà vứt bỏ tính mạng cũng không chịu đồng ý này một mặt là có thể chịu được điều mà người ta không thể. Mặt khác cũng có thể là vì nghĩ rằng tình phụ tử sẽ làm động lòng hắn, hoặc cũng là muốn để cho đôi phụ tử không thể nhận nhau này có một thân phận để gặp nhau, cũng chưa chắc đã có ý định lâu dài như vậy.

Nhưng Dương Hạo lại nhìn rất rõ, đáp ứng điều kiện này không khác gì xác định mối huyết hải thâm thù giữa hai nước.

Đất tổ tông bị mất nếu như không thể lấy về được thì tử tôn hậu thế có thể mắt nhắm mắt mở, giả vờ câm điếc, nhưng nếu trực tiếp gắn vào mình cái danh hiệu "Nhi hoàng đế", ngươi nói xem bọn họ sao có thể trốn tránh được? Sao có thể nhẫn nại được? Chỉ có loại cực phẩm Thạch Kính Đường mới có thể vô sỉ tới mức ấy.

Sự qua lại giữa hai bên ngày càng nhiều, Tiêu Xước lại không chịu đưa ra thêm chút nhượng bộ nào, Dương Hạo cảm thấy cần phải dùng vũ lực để thúc đẩy một chút, làm cho triều đình Liêu Quốc vẫn đang còn tồn tại hoang tưởng phải tỉnh ra. Rồi một ngày, Dương Hạo lại phát binh tiến công với U Châu, ngoại tuyến cũng đồng thời phát động tiến công, Phan Mỹ đích thân chỉ huy, tiêu diệt một lộ viện quân Liêu, U Châu đại kinh, cuối cùng cũng bắt đầu xem lại điều kiện đàm phán mà lúc đầu họ cho không thể làm được: cắt đất!

*

* *

Ngày mùng ba tháng ba là ngày gì?

Ngày mùng ba tháng ba là ngày Nhân Tổ. Nghe nói ngày này là ngày Phục Ni và Nữ Nãi thành thân, nhân loại từ đây được sinh sôi nảy nở, vì thế Phục Ni được tôn xưng làm "Nhân Tổ Gia", ngày này cũng trở thành ngày thiện nam tín nữ kỷ nhiệm Nhân Tổ.

Ngày âm lịch mùng ba tháng ba cũng là ngày thọ đản của Chân Vũ đại đế đạo giáo, Chân Vũ đại đế sinh vào thời thượng cổ Hiên Viên, là chính thần chủ quản quân sự và chiến tranh của đạo giáo, vì thế này này cũng là ngày trọng đại của đạo gia.

Ngày mùng ba tháng ba cũng là ngày thượng tị. Vào ngày này quan dân đều phải tắm rửa sạch sẽ, diệt trừ sâu bọ.

Ngày mùng ba tháng ba cũng là lễ tình nhân của người Trung Nguyên, mùng ba tháng ba thời tiết trong lành, bên bờ nước Trường An có rất nhiều người ăn mặc sặc sỡ, áo xanh áo đỏ đi lại.

Mùng ba tháng ba năm nay làm cho người ta vui mừng hơn những năm trước, vì hôm nay Liêu Tống hai nước cuối cùng cũng đạt được hiệp nghị, hai nước sẽ đến thành nam Bảo Quang Tự ký kết quốc thư.

Trước một ngày, Tống quân bao vây thành đã lùi lại cắm doanh cách đó hai mươi dặm. Vừa sáng sớm, Tiêu Thát Lẫm và Dương Kế Nghiệp đã thống soái đội binh tinh nhuệ đến Bảo Quang Tự để phòng bị, chuẩn bị tốt tất cả cho buổi ký kết.

Đến đúng giờ ngọ, nghi trượng của Dương Hạo và thái hậu, hoàng đế Liêu Quốc mới tiến vào Bảo Quang Tự.

Trước cửa Bảo Quang Tự đã sắp xếp một cao đài để tiến hành tế cáo thiên địa, bước vào bên trong, đi thẳng tới trước chính diện sẽ thấy dưới đất đều được phủ thảm đỏ, ở cuối chính diện đặt một chiếc trà kỷ, tứ bảo văn phong, đầy đủ mọi thứ.

Dưới sự bảo vệ của trọng thần thân tín, thủ lĩnh hai nước đi từ hai bên điện ra, bước vào hội trường.

Dương Hạo liếc nhìn tiểu hoàng đế Liêu Quốc Da Luật Long Tự đang nắm tay Tiêu Xước. Tiêu hoàng đế mặc một bộ bào phục hoàng đế, còn nhỏ tuổi mà đã phải làm ra vẻ rất uy nghiêm, chỉ có điều... Dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, thần sắc tức giận không thể che lấp được, quốc gia đại sự nó vẫn chưa thể hiểu, nó chỉ biết rằng cái kẻ trước mặt nó đã ức hiếp mẫu thân nó, làm cho mẫu thân nó lâu lắm rồi chưa nở một nụ cười.

Dương Hạo nhìn nó, đột nhiên mỉm cười, tiểu hoàng đế lại trừng mắt lên nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, rồi hất cằm lên.

Dương Hạo lại mỉm cười, ánh mắt hơi hướng lên thì nhìn thấy Tiêu Xước.

Tiêu Xước mặc một bộ y phục màu xanh lá cây, đai đeo bội kiếm, đầu đội mũ phượng, cao quý, kiều diễm. Thấy Dương Hạo đang nhìn mình, ánh mắt Tiêu Xước đột nhiên lóe lên sự hận thù, nàng hất mũi lên, dáng vẻ chẳng khác gì con trai bảo bối của nàng.

Dương Hạo thầm cười khổ, thật sự hắn đã đắc tội với đôi mẫu tử này rồi. Đối với Tống Quốc mà nói vùng đất U Yên là tấm chắn phương bắc, có được vùng đất này rồi thì hệ thống phòng ngự hổ lang trên thảo nguyên sẽ được gia tăng, đối với quốc gia Trung Nguyên mà nói là quan trọng nhất, đối với bách tính đặc biệt là bách tính Giang Nam mà nói họ lại không lạc quan với việc triều đình thu phục U Yến. Vì nguyên nhân thủy thổ và khí hậu, phương nam luôn giàu có hơn phương bắc, cho nên thuế má của phương nam cao hơn phương bắc. Giang Nam giống như một nguồn cung ứng lương thực cần thiết dồi dào không dứt cho Biện Lương đông kinh và phương bắc. Nếu như cương vực lại mở rộng về phía bắc thì gánh nặng của họ lại nhiều hơn, tuy nói như vậy nhưng Giang Nam vẫn giàu có hơn phương bắc, có điều ai lại sợ tiền cắn vào tay chứ?

Còn đối với Liêu Quốc mà nói, ý nghĩa của mười sáu châu Yến Vân lại không chỉ nằm ở mặt quân sự. Mười sáu châu Yến Vân là vùng nông canh chủ yếu của Liêu quốc, nó có tác dụng nông canh khá giống như tác dụng của Giang Nam với Tống Quốc, đồng thời mười sáu châu Yến Vân còn là khu vực tiếp giáp với Tống Quốc. Đây là con đường quan trọng để người Liêu hấp thụ văn hóa Trung Nguyên, dung nhập kinh tế Trung Nguyên. Nếu như mười sáu tỉnh Yến Vân tuột khỏi tay thì người Liêu sẽ lại quay trở lại cuộc sống du mục dựa vào nước, cỏ mà sống, chính thể đế quốc phong kiến cũng sẽ rất khó để duy trì. Lập quốc đã sáu mươi năm, nước Liêu vừa mới có chút hưng thịnh trên mặt kinh tế và văn hóa từ đây lại dẫm lên con đường xuống dốc.

Mười sáu châu Yến Vân giống như huyết mạch kinh tế và nền tảng chính trị của Liêu Quốc, bây giờ Dương Hạo nhân lúc chính đàn Liêu Quốc dao động, quân sự thất bại, thái hậu và hoàng thượng bị nhốt để cứng đầu ép nàng nhượng lại thất châu Sơn Tiền, trong lòng Tiêu Xước sao có thể không hận. Thứ duy nhất nàng giành lấy được chính là về việc thần phục của Nữ Chân và Thất Vĩ, Dương Hạo đã chịu nhượng bộ. Trong kế nghị lúc đầu, Thất Vĩ và Nữ Chân đều nạp vào thần tử hạt hạ của Tống Quốc, sau đó sẽ phái binh đến đóng, người Nữ Chân không nhìn ra thâm ý trong đó, nhưng Tiêu Xước lại có thể nhìn thấy. Cuối cùng Dương Hạo cũng chịu nhượng bộ một bước, ước định Nữ Chân sẽ xưng thần với Tống, do Tống đóng quân, Thất Vĩ xưng thần với Liêu, do Liêu quản chế. Chia cắt người Nữ Chân và người Mông Cổ, theo như Dương Hạo nghĩ chỉ là để tránh bọn họ hợp lực quá lớn, còn đối với Tiêu Xước mà nói đây chính là sự bố thí duy nhất của hắn đành cho nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, ngăn cho những giọt nước mắt không trào ra, khi lại nhìn Dương Hạo, đồng tử của nàng đã có chút đỏ lên.

Nhìn thấy dáng vẻ bị uất ức vô cùng nhưng vẫn tỏ ra kiên cường, Dương Hạo quả thật rất muốn bước tới, nắm lấy đôi vai gầy gò của nàng, thấp giọng an ủi mấy tiếng, nhưng... Nhưng hắn chỉ có thể cố gắng kìm chế trái tim, cười cười, chắp tay nói: "Xin mời ngồi".

Tất cả sớm đã nghị định rồi, ngay cả nội đung quốc thư đều đã được hai bên cẩn thận xem qua từng câu từng chữ, không cần phải bàn bạc nữa, chỉ cần cầm ấn dấu của đế vương hai bên đóng dấu vào là được rồi.

Thứ Dương Hạo muốn là thất châu Sơn Tiền. Mười sáu châu U Vân, Thất châu Sơn Tiền, Cửu Châu Sơn Hậu, mười sáu châu này hợp lại tính ra khoảng mười hai vạn dặm. Thất châu Tiền Sơn dựa vào Yến Sơn và Thái Hành Sơn bắc chỉ là một lộ trường thành, ước tính nghìn dặm, phía bắc còn giới hạn với đại sơnm, trở thành một bức chắn thiên nhiên tác địa khu Hán tộc Trung Nguyên với địa khu dân tộc du mục bắc phương, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.

Lúc này năm mới đã qua, Dương Hạo tuy vẫn chưa hoàn đô, nhưng niên hiệu đã định và ban bố khắp thiên hạ, năm nay là năm Vĩnh Hòa Nguyên, buổi hòa nghị lần này cho Tống Quốc chỉ đạo, vì thế hòa ước lấy niên hiệu Tống Quốc làm chuẩn, tất cả từ ký tên, đóng dấu, giao đổi quốc thư đều dùng cách của Tống Quốc. Mắt thấy đứa con trai bé nhỏ khó nhọc nâng chiếc ngọc tỷ nặng nề, dưới sự giúp đỡ của thị tì để đóng chiếc dấu đỏ lớn lên quốc thư, Tiêu Xước cảm thấy mũi cay cay, cuối cùng cũng không nhịn được mà lén rơi giọt lệ...

Quốc thư đã ký xong rồi, vì hoàng đế Liêu Quốc tuổi còn nhỏ nên sẽ do thái hậu nhiếp chính lên tế trời. Dương Hạo và Tiêu Xước mỗi người dâng lên hòa ước của mình, từ từ đặt lên cao đài bằng đất, ca đài này còn cao hơn cả Hùng Bảo Điện một cái đầu, dãy bậc thang bên trái đều là thị vệ Liêu Quốc, còn bên phải là thị vệ Tống Quốc. Trên cao đài đặt một hương án, thảm đỏ trải hết mặt đất, trên đó ngoài hai người ra thì không còn một người nào khác, văn võ đại thần hai bên đều đứng cung kính dưới đài. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Xước tay dâng hòa ước, sắc mặt tái nhợt, đưa mắt nhìn một lượt tất cả, rất nhanh thôi, nơi đây sẽ mang họ Tống rồi. Nàng phải chấm dứt chiến tranh rồi dẫn thần dân của mình rời khỏi đây, có lẽ... Sẽ không có cách nào trở lại nữa.

Dương Hạo hắng nhẹ một tiếng, nói: "Thái hậu, không đọc lời thề sao?".

Tiêu Xước cười lạnh, nói: "Dương Hạo, hôm nay ngài đã hoàn thành tâm nguyện, chắc là vui lắm nhỉ?".

Hai người dâng hòa ước, đặt trước hương án, thần sắc lạnh lùng, không thèm nhìn nhau.

Dương Hạo trầm mặc một lúc, sâu kín thở dài nói: "Nếu như Tống Liêu đổi chỗ cho nhau, thái hậu sẽ làm thế nào?".

Tiêu Xước đúng là nhân kiệt một đời, nghĩ một lát trong lòng liền nhẹ đi nhiều, chỉ buồn bã nói: "Ngài dẫn binh thừa lúc ta khó khăn, ép ta cắt đất, người Trung Nguyên chẳng nhẽ có quyền được sống sung sướng, còn con cháu ta lại phải ăn gió nằm sương, dựa vào cỏ cây mà sống, đời đời nghèo khổ sao?".

Ánh mắt Dương Hạo hướng về phía mái hiên rộng lớn của Đại Hồng Bảo Điện, cũng không vui nói: "Ta có thể nói gì đây? Chúng sinh bình đẳng sao? Ngay cả trong mắt Phật tổ, một vị thần linh luôn nói rằng chúng sinh bình đẳng cũng có tam đạo thiên, nhân, A Tu La, tam ác đạo súc sinh, ác quỷ, địa ngục, trong đạo thiện ác lại có ba loại thượng trung hạ, huống hồ ta chỉ là một đế vương phàm trần? Ai có thể có đại thần thông để lo cho tất cả mọi người chứ? Ngay cả Tống Quốc ta, con dân nam bắc, con dân tây đông, con dân thành trác sơn thôn, họ đều là con dân Đại Tống, nhưng đâu phải ai cũng được hưởng cuộc sống ấm no đầy đủ, vinh hoa phú quy đâu?".

Dương Hạo thở dài một tiếng, lại nói: "Ta không muốn... Nhưng ta biết, hôm nay nếu như ta không lấy U Yến, thì đến một ngày nào đó Liêu Quốc quyết sẽ không thỏa mãn với U Yến. Nếu như không có U Yến thì Tống Quốc sẽ là vùng đất bằng phẳng, không có nơi hiểm yếu nào có thể chiếm cứ, cho dù tất cả dân nghèo có tòng binh, tiêu hao mười lần lực cũng không thể tự thủ được".

Tiêu Xước cười lạnh: "Lý do rất hay, ngài đoạt thức ăn của ta để nuôi miệng ngài đó lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?".

Dương Hạo cười nhạt, nói: "Ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ như vậy, ta cũng chưa từng có ý định lo cho bản thân mình. Nhưng tộc người Khiết Đan một khi gặp thiên tai, không còn sinh kế, liền muốn xâm nhập Trung Nguyên, đây là sự thật, đứng ở vị trí này ta phải tính trước cho mình một bước, là một đế vương ta cần phải làm vậy".

Tiêu Xước chỉ cười lạnh.

Dương Hạo liếc nhìn nàng, hỏi: "Nàng... Đã từng nghe câu chuyện Hòa Trạch bao giờ chưa?".

Tiêu Xước hơi ngạc nhiên: "Hòa Trạch gì?".

Dương Hạo chậm rãi nói: "Đây là câu chuyện mà Phật tổ Thích Ca Mâu Ni đã giảng cho đệ tử của người nghe. Truyện kể rằng rất lâu về trước có một quốc gia rất lớn, trong một thôn trang gần quốc đô vương thành có một người rất giàu có, nhân đinh vô số, con cháu đầy đàn, điền ruộng thênh thang, phòng xá vô kể. Có một hôm trạch tự bị bén lửa, nhưng con cháu trong nhà hoàn toàn không biết, vẫn ở trong đó chơi đùa.

Có một người chạy tới nói cho họ biết nhà đang cháy, nhưng họ hoàn toàn không tin, vẫn chạy khắp nơi trong phòng chơi đùa. Người này bất kể nói như thế nào cũng không có ai tin hắn, vì vậy hắn liền nghĩ ra một cách, hắn bảo với những đứa trẻ rằng ở cổng thôn có người mang đến rất nhiều những động vật nhỏ trông cực kỳ kỳ lạ, còn có rất nhiều đồ chơi, nếu như không mau ra xem thì người đó sẽ mang đi mất.

Những đứa trẻ đó nghe thấy vậy liền vội vã đi theo hắn. Khi bọn họ chạy ra ngoài trang viên thì cả trang viên đều cháy thành tro bụi, nhưng những đứa trẻ đó đều không bị thiêu chết, ở cổng thôn đương nhiên chẳng có con vật kỳ lạ nào, cũng chẳng có đồ chơi, người đó đã lừa những đứa trẻ, nhưng tính mạng những đứa trẻ đó được bảo toàn".

Tiêu Xước nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Có ý gì vậy?".

Dương Hạo nói: "Ý của ta là, thủ đoạn không quan trọng, kết quả mới là quan trọng. Nàng đừng chỉ nhìn xem thủ đoạn của ta có tốt hay không, sẽ có một ngày nàng sẽ hiểu được nỗi khổ của ta".

Tiêu Xước nhíu mày: "Có nỗi khổ gì sao?".

Dương Hạo vẫn nói tiếp: "Ta chỉ là một phàm nhân, phàm nhân không thể làm được việc chúng sinh bình đẳng, đối với người sẽ luôn xảy ra những bất hòa, ta không có một cách nào hoàn mỹ để cho tất cả mọi người tuyệt đối hài lòng, nhưng ta sẽ cố gắng... Ta muốn sống, cũng muốn để người khác được sống...".

Tính nhẫn nại của Tiêu Xước hoàn toàn đã hết sạch, ánh mắt như ngọn lửa nguy hiểm căng lên, giọng căm giận nói: "Rốt cuộc ngài đang nói cái gì?".

Dương Hạo nhíu mắt cười, nói: "Bây giờ ta có nói nàng cũng sẽ không tin... Nhưng sẽ có một ngày nàng sẽ hiêu".

"Sao cơ?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.