Bộ Bộ Liên Hoa

Chương 35




Edit: mèo mỡ

Beta: Socfsk

"Đang nghĩ gì?"

Khi Thiện Thủy vẫn còn đang ngẩn ra, chợt nghe nam nhân bên cạnh mở miệng, như tùy tiện hỏi câu này, cái tay kia cũng chạm vào chăn gấm đắp lên bụng mình. Nghiêng đầu, thấy hắn vẫn còn nhắm mắt, nơi khóe mắt nhếch lên, lông mi dài đậm hơi nhíu lại, một vẻ nửa mê nửa tỉnh, thế nhưng cái tay đã vô cùng thuần thục men theo cơ thể nàng sờ soạng đến ngực.

Cuối cùng hồn phách của Thiện Thủy cũng trở về vị trí cũ.

Tối hôm qua hành động đánh gió trên giường... thật ra thì lại nói, chính nàng cũng không hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Đời này, nàng là nữ nhi của Đại Nho Tiết Lạp, cầm bút lông mang phong cách phong độ như thế, thật sự không thể tưởng tượng nổi... Đời trước, đời trước nàng mới tốt nghiệp đại học không bao lâu đã đột tử theo một sắp xếp nhỏ, mặc dù cũng len lén xem phim yêu đương, nhưng ngay cả nằm mơ cũng không dám quá sáng tạo như vậy... Cho nên nói đi nói lại, chỉ có thể đổ cho tội say rượu mất lý trí rồi.

Giờ nàng đã tỉnh rượu, tâm tình hết sức suy sụp, càng thấy không có mặt mũi nhìn người ta. Cái gì cũng không muốn, chỉ muốn đưa nam nhân bên cạnh này ra ngoài càng nhanh càng tốt. Nàng nhớ rất rõ, hắn bảo hôm nay phải đi.

"Ta dậy trước, muốn tới chỗ mẹ chồng..."

Thiện Thủy ngăn cái tay đang chơi đùa trên ngực mình, dùng cánh tay chống người lên, mới vừa ngồi dậy, vẫn cảm thấy nặng đầu, cổ như nhỏ đi không đỡ được.

Cái tay vừa bị nàng gạt ra xong cũng không để ý, lần về sờ ngực nàng tiếp, hơi đè một cái, cả người nàng lại nằm xuống, còn bị cuốn vào ngực ấm áp của nam nhân, sau một khắc, một cái chân nặng đã thuận thế đặt trên người nàng, ôm eo của nàng, làm nàng không thể cựa quậy được.

"Không phải mẫu thân ta đã nói rồi sao? Mấy ngày nay miễn cho nàng sáng chiều phụng dưỡng..."

Mắt của nam nhân vẫn không mở ra, chỉ cúi đầu vùi sâu vào tóc nàng, nói một câu như vậy, thanh âm trầm thấp, hơi khàn khàn.

Thiện Thủy đã cảm thấy hắn nghiêng người dán nơi vật cứng chĩa vào mình, hai người đều không có lấy một mảnh vải, xúc cảm cực kỳ rõ ràng. Đêm qua cảnh tượng suýt nữa thì gãy eo nhất thời hiện lên làm nàng khẽ run lên.

Không phải là nàng già mồm cãi láo, mà thật sự hơi sợ. Thành thân với hắn nửa tháng, cộng trước cộng sau đã ba lần trải qua chuyện phòng the. Nếu nói nàng hoàn toàn không vui vẻ gì trong chuyện này là lời trái lương tâm. Nhưng thực tình nếu muốn Xuân Thủy từ đầu đến cuối triền miên dễ chịu thì như chuyện trong mơ. Thiện Thủy không biết người khác thế nào, nhưng đối với nàng mà nói, lúc đầu còn có cảm xúc, mấy phen qua lại thì tay chân mềm nhũn vô lực ứng đối, chỉ có thể làm qua loa, muốn hắn nhanh lên một chút cho xong chuyện, đến đoạn sau thì thường nguồn nước luôn cạn, cộng thêm thân thể này lại trải qua mấy trận mây mưa đã không thể chịu nổi, lúc này còn bị nam nhân cọ sát thì như khổ hình. Đêm qua đến cuối, nàng không ngừng bị cái khổ này, mấy lần xin tha, có lẽ trong lònghắn được thỏa mãn rất lớn, liền thuận theo tính nàng, cuối cùng vội vàng thu binh... Lúc này vừa mới qua được mấy canh giờ thì cảm thấy nghiệt long lại hứng lên, đương nhiên Thiện Thủy vội vàng tránh ra.

Bây giờ cuối cùng nàng đã hơi hiểu, tại sao lại có mấy phu nhân chính thất hiền lành rộng rãi như thế, nguyện ý chủ động thay trượng phu cưới vợ bé rồi nạp thiếp... nếu không thương người đàn ông này, sao phải để mình chịu khổ như vậy?

Nam nhân như cảm thấy nàng kháng cự, đột nhiên mở mắt.

Thiện Thủy cứng đờ.

Tâm trạng Hoắc Thế Quân rất tốt, nên dù Thiện Thủy phản ứng thế này cùng không làm hắn khó chịu, càng phản đối thì lại càng bị mấy phần dục vọng trêu đùa. Thấy nàng co lại trong ngực hắn trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, trong đầu xẹt qua từng cảnh từng cảnh đêm qua, nơi đấy càng kết chặt, không nhịn được lật người, lại đè lên.

Thiện Thủy kinh hãi, vội vàng dùng lực khép hai chân lại thật chặt, miễn cưỡng nói: "Không phải hôm nay chàng phải đi sao? Còn phải đến chỗ nương..."

Hoắc Thế Quân cúi đầu mổ hôn lên trán nàng, nói: "Đi muộn một chút cũng không sao..."

Hắn nói như vậy, đương nhiên Thiện Thủy không giục nữa, tránh để hắn thấy nàng đang đuổi hắn đi, cảm giác đầu gối hắn đã mạnh mẽ đẩy hai chân nàng ra muốn lấn vào, đôi tay vội vàng bám bả vai hắn, nói: "Thiếp đau... Nơi này còn đau... Chàng tạm tha cho thiếp đi, được không?"

Hoắc Thế Quân thấy đêm qua còn chưa đã, sáng sớm muốn phát nữa, giờ thấy cái má thơm của nàng đỏ lên, vẻ đáng thương, cái vẻ đêm qua dạng chân ngồi trên người mình với khi chọc giận mình như hai người, trái tim không đàng hoàng càng hét lên thử đốt xem, nơi nào còn đuổi đến miệng mỹ vị sao còn bỏ qua được? Vừa tiếp tục đẩy chân nàng ra, vừa nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Ta không được vào, vậy nàng để ta dạo bên ngoài... Dạo xong chúng ta sẽ dậy.”

Thiện Thủy nửa tin nửa ngờ. Thấy hắn cũng không dùng sức ép buộc nữa, cơ thể liền thả lỏng. Nghĩ thầm dù sao hôm nay hắn phải đi rồi, cố gắng nhịn thêm chút nữa là được.

Nam nhân dạo qua chốc lát, đến giữa đùi nàng có chút xuân nhuận, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, hơi một cái, lập tức áp sát đầu vào. Thiện Thủy lúc này mới biết bị lừa rồi, cũng đã muộn, lại bị hắn dùng sức hạ xuống, lập tức vào đúng con đường rộng...

Lại nói mấy người bên ngoài chờ gọi hầu hạ rửa mặt chải đầu, Bạch Quân đêm qua trực, đương nhiên cũng nghe loáng thoáng động tĩnh trong phòng, bị làm ồn sao ngủ ngon được? Sáng sớm đứng dậy hai hốc mắt đen sì, chờ với đám Vũ Tình và Lục Cẩm, cũng mau đến giờ Thìn, mặt trời đã sớm chiếu xuống hành lang, vẫn không nghe thấy tiếng gọi, đang âm thầm nghi ngờ, chợt nhìn thấy Cố ma ma từ góc hành lang rẽ vào đây.

Cố ma ma chăm sóc Hoắc Thế Quân đến lớn, rất chú ý đến Thế tử. Biết hắn hôm nay phải đi, lại là chuyến đi xa, trong lòng buồn bã, sáng sớm hôm nay đã dậy, tự mình giám sát đầu bếp nấu ăn, thấy hài lòng mới ra ngoài, sau đó lại đến Lưỡng Minh Hiên. Bà thầm nghĩ thừa dịp trước khi hắn đi mặc xiêm áo cho hắn, cài một nút áo thôi cũng được. Đến thì thấy đám Bạch Quân vẫn đang cầm chậu đồng khăn nhung đứng một hàng trước cửa phòng, trong lòng nghi ngờ, đến gần liền hỏi.

Cố ma ma vừa lên tiếng, hai người vẫn còn ở trong phòng hồ thiên hồ đế liền nghe thấy ngay. Thiện Thủy sợ đến mức hoa dung thất sắc, dùng sức đẩy nam nhân, thở hổn hển nhỏ giọng oán hận giục: "Đều tại chàng! Nhanh đứng lên cho ta!"

Hoắc Thế Quân không để ý tới, vẫn tự lo cày cấy. Khí lực hắn anh vĩ, thân hình tráng kiện, nếu hắn không dừng tay, Thiện Thủy sao có thể đứng dậy được? Nghe giọng nói bên ngoài đã ngừng, lại nổi lên tiếng gõ cửa, quả thật khóc không ra nước mắt, cắn răng khẩn cầu: "Thế tử gia, mong chàng giúp cho, đừng để ta bị bêu xấu trước mặt mọi người rồi thành chuyện cười sau lưng người ta, được không?"

Có thể là do căng thẳng quá, Hoắc Thế Quân thấy nơi đó của nàng cắn siết mình càng sâu, thiếu chút nữa là bị đánh tơi bời, vội vàng lui ra sau chút, cố hết sức nhịn, ôm mặt nàng, thở hổn hển nhỏ giọng nói: "Vậy nàng hôn ta một cái trước đã.”

Thiện Thủy không ngờ hắn lại vô sỉ đến mức này, quả là nhân lúc cháy nhà hôi của. Trong lòng hỏi thăm một lần tổ tông Hoắc gia nhà hắn. Chỉ lúc này, cũng không thể không cúi đầu, lập tức ôm lấy cổ hắn hôn lấy miệng hắn. Cuối cùng nói là để hắn hài lòng, phải mấy cái nữa, lúc này mới mây bay mưa tiêu.

Hắn ngồi dậy, Thiện Thủy liền vội vàng mò đống quần áo đêm qua quăng xuống giường lên, hoảng hốt chọn đồ rồi mặc vào. Mặc quần áo xong, vội vàng vuốt phẳng chăn đệm, giấu cái vạt áo rách xuống gối, nhìn thấy cái cọc ngang ở đầu giường với màn trướng bị lệch hẳn xuống, thế này rất dễ bị nhìn thấy, không giấu được, không thể làm gì khác hơn là nhìn Hoắc Thế Quân cầu cứu. Thấy hắn vẫn khí định thần nhàn, như không có chuyện gì, chỉ gọi người đi vào.

Cố ma ma dẫn theo người vào phòng, chỉ huy hầu hạ rửa mặt, không nhịn được hỏi một câu: "Sao muộn thế mới dậy?"

Thiện Thủy cúi đầu lấy khăn nhung lau mặt, không nói câu nào. Nghe Hoắc Thế Quân nói: "Đêm qua vợ chồng Thế Du mời tiệc, rất nhiều thân tộc đến, mọi người tới mời rượu. Ta với Nhu Nhi hai người uống không ít, mới ngủ quên mất."

Cố ma ma tin là thật. Tự mình thay hắn lấy món đồ lụa màu xanh đen lớn mỏng, chờ hắn mặc vào. Vừa cài cúc cổ áo cho hắn, vừa nói nhỏ: "Rượu là hại sức khỏe nhất, cũng dễ hồ đồ. Ma ma ta lắm miệng nói một câu, ở kinh thành còn được, đến khi một mình đi phủ Hưng Khánh, cũng không thể mê rượu như vậy được."

Hoắc Thế Quân luôn thân thiết với bà, cười nói: "Ma ma yên tâm, tự ta hiểu được."

Cố ma ma ừ một tiếng, cúi đầu kéo phẳng một nếp gấp ở cổ tay áo hắn. Chợt liếc thấy màn đầu giường hình như hơi lệch, đang muốn sai người đi chỉnh, đi tới, mới thấy là gãy mất thanh ngang, kinh ngạc nói: "Xảy ra chuyện gì?"

Vũ Tình mới vừa dọn dẹp giường, đã nhìn thấy rồi, trong lòng không hiểu. Nghe bà hỏi, liền lắc đầu nói: "Ngày hôm qua vẫn còn nguyên, sáng sớm đã vậy rồi."

Thiện Thủy đang ngồi trước gương bôi kem dưỡng da lên mặt trong gương thấy Cố ma ma quay đầu lại nhìn sang, tay dừng lại, lập tức nhìn về phía Hoắc Thế Quân. Ánh mắt hai người gặp nhau trong gương.

Hoắc Thế Quân ho một tiếng, đến gần nói: "Là đêm qua ta uống nhiều rượu, hơi say, không cẩn thận đập xuống, thành như vậy."

Cố ma ma nửa tin nửa ngờ, liếc mắt nhìn thấy tay hắn còn đang băng gạc, thầm nói: "Đã là lớn vậy rồi, làm việc sao còn không cẩn thận như thế? Hôm trước còn không cẩn thận làm tay bị thương, vết thương kia còn chưa lành, ngài lại đập gãy thành giường làm gì?"

Hoắc Thế Quân cứ kệ bà nói.

Cố ma ma sao làm sao có thể biết nguyên nhân chính làm khung giường gãy được? Chỉ nói mấy câu qua loa, cho chuẩn bị để người tới tu sửa.

Thiện Thủy lúng túng một lúc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ trong gương lại chạm ánh mắt Hoắc Thế Quân lần nữa, thấy hắn đang nhìn mình cười như không cười, tránh không nhìn đến.

Dậy sớm rửa mặt xong, Cố ma ma liền đi ngay. Bởi vì hôm nay không cần đến Thanh Liên Đường thỉnh anh sớm, phu thê hắn liền cùng nhau đi ăn bữa sáng đã được dọn sẵn trong nam sương phòng. Thiện Thủy bụng đã sớm đói đến đánh trống, trên bàn một cái chén lá sen Phỉ Thúy có cháo đậm đặc, liền ăn ngay ba món, ăn say sưa ngon lành.

Hoắc Thế Quân ăn vài miếng, ngắm nàng một cái, cho mấy nha hoàn đang đứng hầu hạ trong phòng ra ngoài hết, lúc này mới chậm rãi nói: "Ta đã nói với nàng, hôm nay ta phải đi?"

Thiện Thủy nghĩ thầm cái người này không phải đã biết rồi sao còn hỏi? Nuốt xuống một miếng bánh hoa hồng, nói: "Đúng vậy, nương và Cố ma ma cũng biết. Cố ma ma lưu luyến chàng, sáng sớm mới tới đây hầu hạ chàng. Hành trang của chàng cũng đã sớm sắp xếp rồi."

Hoắc Thế Quân à một tiếng, gắp khối bánh vừng bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái nuốt xuống. Bỗng nhiên nói: "Nếu như nàng muốn đi, cũng có thể đi." Nghe như không để ý chút nào, như tiện miệng nói.

Lời hắn vừa nói ra, tim Thiện Thủy đập thình thịch. Không phải vui mừng, mà là lo lắng.

Thành thật mà nói, khi mới bắt đầu quả thật lòng nàng tràn đầy ý nghĩ phải sinh con trai, nếu cùng đi phủ Hưng Khánh với hắn, dĩ nhiên là cơ hội tốt nhất. Nhưng cùng chung sống với nam nhân này chưa được nửa tháng, mười sáu năm tu dưỡng của nàng đã không còn nữa. Giờ ý tưởng sinh con vẫn chưa thay đổi, nhưng lại không gấp như lúc đầu nữa rồi. So với việc cả ngày sớm chiều ở với hắn, nàng thà chọn ngày sau lại nghĩ cách hơn. Hơn nữa nàng còn trẻ. Cơ thể mới mười sáu tuổi, đã dựng dục sớm như vậy còn hại đến sức khỏe, nếu thêm hai năm nữa, có thể tốt hơn.

Thiện Thủy lập tức không còn muốn ăn nữa. Nhẹ nhàng buông đũa xuống, nhìn hắn vô cùng thành khẩn nói: "Chàng chịu cho ta cơ hội này, vốn là trông mong cũng không trông mong gì đến chuyện tốt. Chỉ là đạo nghĩa trong thiên hạ, từ trước đến nay đều lấy hiếu làm đầu. Chàng lĩnh quân mệnh là bất đắc dĩ. Ta không giống chàng. Nếu cũng đi, không có người phụng dưỡng mẫu thân chàng, ta sợ người khác nói ta bất hiếu. Nếu chúng ta là phu thê, đương nhiên là ủng hộ lẫn nhau. Chàng cứ yên tâm mà đi, ta ở lại dụng tâm tận hiếu, chàng thấy thế nào?"

Thiện Thủy nói xong, thấy hắn không cười nữa. Nhất thời lại nghĩ đến vấn đề rất thực tế.

Hoắc Thế Quân là một nam nhân, dường như phương diện kia còn rất cường hãn. Nàng là thê tử mà không đi, đương nhiên hắn không thể luôn khát được, vì thế cẩn thận nói: "Đã định sẵn người hầu hạ chàng rồi. Vốn là Thái Xuân, Vấn Vi tuyển một người trong đấy, sau này khó có thể lấy hay bỏ. Hai nàng dịu dàng cẩn thận, nhiều người chăm sóc chàng sẽ tốt hơn, nên hai nàng đều cùng đi. Mấy ngày trước nương đã nói rồi, biết chàng không kiên nhẫn nghỉ ngơi trên đường, sẽ để Thái Xuân theo chàng từ đây hầu hạ hằng ngày trên đường, Vấn Vi với mấy hành trang khác, sẽ do người khác hộ tống đến phủ Hưng Khánh..."

Thiện Thủy thông báo xong, thấy sắc mặt hắn còn trầm hơn mấy phần hơn lúc nãy, vội vàng bổ sung thêm một câu: "Ta đã gặp Thái Xuân và Vấn Vi, dáng người đều tốt nhất. Chàng nhất định sẽ thích..."

Nàng nói còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng ‘Bốp’, Hoắc Thế Quân đã bẻ gãy đôi đũa đen đang cầm trên tay, lông mày đều dựng đứng, nhìn nàng lạnh lùng nói: "Nàng cho rằng ta chưa từng nhìn thấy nữ nhân? Nàng còn phí sức thay ta sắp xếp như vậy?"

Thiện Thủy ngẩn ra, cắn môi nhìn hắn không nói.

Hoắc Thế Quân hừ một tiếng, nói: "Đừng có bày ra cái vẻ uất ức trước mặt ta! Trong lòng nàng ước gì ta đi sớm hơn đúng không? Không sao, Hoắc Thế Quân ta chưa bao giờ miễn cưỡng nữ nhân!" Nói xong đẩy ghế dựa ra, người đã đứng dậy.

Thiện Thủy vội nói: "Chàng không ăn nữa sao?"

Hoắc Thế Quân nói: "Nàng ăn no là được. Ta vào cung đã, như ý nàng." Dứt lời sải bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.