Bộ Bộ Câu Tâm

Chương 16




Nghe Diêu Phỉ Vũ nói là nụ hôn đầu tiên, Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, hỏi: "Cô lớn lên ở M quốc đúng không?"

Nghe Lam Diệc Nhiên hỏi, Diêu Phỉ Vũ biết, đại khái Lam Diệc Nhiên không tin cô lớn lên ở M quốc lại vẫn còn nụ hôn đầu tiên, chậm rì rì trả lời: "Vâng, đúng vậy. Mặc dù M quốc rất thoáng, nhưng có lẽ do tôi không thích ứng, dù sao không thích là không thích, nếu không sao có thể đến hiện tại tôi cũng chưa có mối tình đầu chứ."

Nghe Diêu Phỉ Vũ nói, Lam Diệc Nhiên cảm thấy Diêu Phỉ Vũ hiểu lầm mình, kỳ thật nàng cũng không phải không tin đây là nụ hôn đầu của Diêu Phỉ Vũ, tương phản, nàng tin tưởng, về phần vì sao tin tưởng nàng cũng không biết, chỉ là trong lòng có một cảm giác, Diêu Phỉ Vũ sẽ không nói dối, nàng nhắc tới Diêu Phỉ Vũ lớn lên ở M quốc, đơn giản là muốn tìm đề tài, trưởng thành ở M quốc, mà vẫn còn nụ hôn đầu tiên, thật không dễ dàng.

Diêu Phỉ Vũ hiểu lầm ý tứ của Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên cũng không có giải thích, nàng cảm thấy nếu mình đi giải thích thì đó là càng tô càng đen, không khí lại một lần lâm vào xấu hổ.

Xe chậm rãi khởi động, Diêu Phỉ Vũ lại thất thần, ngón tay đặt lên bệ cửa sổ gõ gõ. Lúc này theo thân xe, có một cỗ xe thể thao, không nhanh không chậm kè kè cạnh Lam Diệc Nhiên, trên xe có hai nam tử trẻ tuổi tóc tai nhuộm đủ màu, Lam Diệc Nhiên chú ý tới, đối với hạng người quần áo lụa là, Lam Diệc Nhiên vốn không thích, thoáng gia tăng tốc độ.

Chứng kiến Lam Diệc Nhiên tăng tốc, hai người kia nhìn nhau cười, vẻ mặt đáng khinh, như trêu chọc hiệu quả, sau đó người ở ghế phó lái nói những thứ gì, cỗ xe thể thao gia tốc chạy đến trước xe Lam Diệc Nhiên, còn bất chợt phất phất tay.

Diêu Phỉ Vũ phục hồi tinh thần lại, phát hiện tình huống này, rất không hài lòng nhíu mày.

Lam Diệc Nhiên cũng bất duyệt nhíu nhíu mày, nhưng lại không tỏ vẻ, thông thường gặp chuyện như vậy, Lam Diệc Nhiên đều không để ý tới hoặc trực tiếp gọi cảnh sát, dựa theo thân phận của nàng, xử lý mau lẹ lại không phiền toái.

Phỏng chừng hai người ở trên xe đều uống rượu, nếu không cũng sẽ không nhìn xem xe các nàng sang quý hơn xe bọn hắn bao nhiêu.

"Lam tổng, chị có biết hai tên nát rượu trên chiếc xe kia không?" Diêu Phỉ Vũ không nhanh không chậm hỏi một câu, sau đó thắt lại dây an toàn.

Lam Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó sửng sốt một hồi: "Cô nhận thức bọn họ?"

Diêu Phỉ Vũ hỏi như vậy, nàng nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu lại, lại chứng kiến Diêu Phỉ Vũ cười có chút yêu dị, nhưng lại có mị lực thật độc đáo.

"Không, không biết... Đụng bọn họ đi!" Thanh âm Diêu Phỉ Vũ không lớn, nhưng thần kỳ chính là Lam Diệc Nhiên lại cảm thấy một ít khí tràng trong đó, khí tràng mà tiểu thư ký không nên có.

Tâm tình Lam Diệc Nhiên vốn không tốt, ở trong hôn lễ còn uống tí rượu, Lý Thục Thiến là mối tình đầu của Lam Diệc Nhiên, hôm nay lại là hôn lễ của mối tình đầu, nàng đi ra ngoài, cảm giác bất khoái tích tụ trong lòng, bị Diêu Phỉ Vũ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lời nói của cô nhẹ như ma âm, mang theo một loại mê hoặc khơi gợi tâm ma của Lam Diệc Nhiên, dần dần mất lý trí, đạp chân ga "xuy..." một tiếng, xe Lam Diệc Nhiên như mũi tên rời khỏi dây cung, xông ra ngoài.

Hai nam tử nghe được thanh âm, phát hiện tình huống không đúng, nhưng đã quá chậm. "Oành!" một tiếng, xe bị hung hăng đụng phải một cái, hai người không có chuẩn bị, nhất thời không nắm giữ phương hướng, đụng vào vòng bảo hộ trên quốc lộ, hoàn hảo, lúc ấy tốc độ xe không phải rất nhanh, không có vấn đề gì lớn.

Đụng xong, nhìn xe phía trước cứ như vậy lệch khỏi quỹ đạo, sau đó đụng vào vòng bảo hộ, Lam Diệc Nhiên nhất thời choáng váng, phanh lại xe, dừng ở trên đường.

Hai nam nhân vốn uống rượu nay đã thanh tỉnh, như thế nào cũng không nghĩ tới, hai nữ nhân lái xe cũng có thể dũng mãnh như vậy. Nhìn nhau, hai người chảy mồ hôi lạnh. Qua một lúc lâu, hai người giận dữ xuống xe, muốn tìm các nàng tính toán một phen.

Hai người đi đến cạnh xe Lam Diệc Nhiên, miệng quát to cái gì, hung tợn vỗ cửa xe vài cái. Lam Diệc Nhiên có điểm choáng váng, đang muốn mở cửa xe.

Bình tĩnh tựa vào cửa xe, Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng nói: "Đừng mở."

Lam Diệc Nhiên dừng động tác, trong mắt có chút kinh hoảng, hiển nhiên là chưa từng gặp được loại tình huống này, nhất thời không biết làm sao bây giờ.

Diêu Phỉ Vũ lấy di động ra đang muốn gọi điện thoại, đối với việc này, Diêu Phỉ Vũ một cú điện thoại thì có thể thu phục, cô dám làm như vậy, dĩ nhiên là có đầy đủ kinh nghiệm và tư chất. Lúc này thấy cách đó không xa có ngọn đèn xanh đỏ lóe lên, Diêu Phỉ Vũ để điện thoại xuống.

CSGT xuống xe, hai nam nhân kia liền đi ra phía trước bô bô nói cái gì đó, bộ dạng trang nghiêm như thể mình là kẻ bị hại, Diêu Phỉ Vũ khinh miệt âm thầm cười lạnh.

Hai nam tử nói trong chốc lát, cảnh sát liền lấy dụng cụ đo độ cồn ra, đoán chừng là đã ngửi thấy được mùi rượu trên người bọn họ, sau đó một cảnh sát đi đến, thật không khách khí vỗ vỗ cửa xe Lam Diệc Nhiên: "Bằng lái!"

Lam Diệc Nhiên hạ cửa xuống đưa bằng lái ra ngoài, trong ánh mắt vẫn còn có chút kinh hoảng.

Diêu Phỉ Vũ nghĩ nghĩ, mở cửa xe ra.

Diêu Phỉ Vũ đi xuống xe, hai nam tử vừa vặn vòng vo lại đây, thoáng lặng đi một chút, biết trên xe chính là hai nữ tử, không nghĩ tới lại đẹp như vậy.

Diêu Phỉ Vũ trừng mắt liếc hai tên nam tử, sau đó đi đến bên cạnh bấm máy gọi Hàn Quốc Đống, điện thoại chuyển được, Diêu Phỉ Vũ nhìn xem cột mốc trên đường, nói: "Ta ở *** đụng phải hai tên hỗn đản, hiện tại cảnh sát ở bên cạnh, ngươi hãy xử lý đi."

Hàn Quốc Đống trầm mặc hồi lâu mới trả lời: "Vâng, Đại tiểu thư, tôi lập tức lo liệu." Hàn Quốc Đống bắt máy xong, một thân đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Đại tiểu thư dũng mãnh y hệt Đại lão bản vậy..."

Diêu Phỉ Vũ trở lại xe, Lam Diệc Nhiên nhìn cô một cái, Diêu Phỉ Vũ chỉ cười cười đáp lại.

Cảnh sát một bên nhìn hộ chiếu Lam Diệc Nhiên, một bên hỏi chuyện.

Một lát sau, một cảnh sát đi tới, cùng người đang hỏi Lam Diệc Nhiên thì thầm một phen.

Vị kia nghe xong, lặng đi một chút, trả bằng lái lại cho Lam Diệc Nhiên, hành lễ, nói: "Các ngài có thể đi rồi."

"A?" Lam Diệc Nhiên còn không biết tình huống nào, nàng thật không ngờ có thể giải quyết dễ dàng như vậy, nàng vốn lo lắng chuyện này sẽ bị đăng báo, ảnh hưởng Lam thị, không nghĩ tới, như vậy liền giải quyết, kịp phản ứng, lập tức lái xe ly khai hiện trường.

Ở trên đường, Lam Diệc Nhiên nhớ lại việc Diêu Phỉ Vũ đi ra ngoài gọi điện thoại, chẳng lẽ liên quan đến cuộc gọi kia? "Cô gọi điện thoại giải quyết?" Lam Diệc Nhiên hỏi.

Diêu Phỉ Vũ cười cười: "Tôi chỉ là một tiểu bạch lĩnh, nào có bổn sự đó, có thể là bọn họ đã phát hiện thân phận của chị."

Lam Diệc Nhiên ngẫm lại, cũng không phải không thể, liền không hỏi lại, Lam Diệc Nhiên chầm chậm tỉnh táo, tình huống vừa rồi, nàng vẫn là một thân mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn Diêu Phỉ Vũ, nàng không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ sẽ bưu hãn như vậy, cũng không ngờ bình thường tư tư văn văn Diêu Phỉ Vũ còn có một mặt khác.

Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ đều có bối cảnh hiển hách, cao quý, nhưng hai người trải qua phương thức giáo dục bất đồng, mà tạo thành tính cách bất đồng. Lam Diệc Nhiên là bảo bối của Lam Chí Bảo, nghiêm khắc thụ giáo, nàng bị dạy thành một ngoan bảo bảo tuân theo khuôn phép cũ, yêu Lý Thục Thiến có thể xem như sự kiện phản nghịch nhất trong đời nàng.

Diêu Phỉ Vũ lại không giống, hai nữ nhân nhận nuôi cô, xem cô như con gái ruột thịt, "quân-hắc-thương*", ba bối cảnh lớn, Lam Chí Bảo thúc ngựa cũng cản không nổi. Lần đầu nhìn thấy Diêu Phỉ Vũ, một trong hai mẫu thân đã từng nói: Tiểu cô nương này, "âm khí" ở trên người rất nặng, nếu không lấy "âm khí" nuôi thành "vương giả khí", thật sự là mai một, lãng phí!

*quân đội, hắc đạo, thương trường

Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ có lẽ có đồng dạng tự tin, nhưng Lam Diệc Nhiên không có khí thế ngang ngược của Diêu Phỉ Vũ.

Lam Diệc Nhiên nghiêm túc nói với Diêu Phỉ Vũ: "Ban nãy rất nguy hiểm!"

Diêu Phỉ Vũ ngẩn người, rồi sau đó không sao cả cười cười: "Xe của chị tốt hơn bọn họ, hơn nữa tốc độ không nhanh, thiệt thòi là bọn họ."

Lam Diệc Nhiên rất không thục nữ, liếc mắt xem thường: "Bất kể như thế nào, đụng người chính là không đúng, đây là lái xe, khó tránh có chuyện tình khó đoán trước phát sinh, bọn họ đánh, tôi cũng đánh không lại."

Diêu Phỉ Vũ yên lặng, lái xe đụng người ta hình như là nàng không phải mình, như thế nào thành ra là mình sai, hơn nữa những người đó đánh, Lam Diệc Nhiên không phải Lam thị xí nghiệp Đại tiểu thư sao? Chẳng lẽ còn sợ đánh không lại người khác? Nhưng dù sao cũng là chính mình kêu nàng đụng vào, đành phải bất đắc dĩ nói: "Là lỗi của tôi, tôi hơi xúc động. Lần sau sẽ không như vậy, Lam tổng cũng đừng trách tội."

Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ giải thích xong, nghĩ mình cũng có trách nhiệm rất lớn, chỉ là miệng vẫn nói: "Cô nha, tốt nhất là không lấy hộ chiếu, bằng không, cô lái xe sẽ rất nguy hiểm."

"Kỳ thật... Tôi có bằng lái, cũng có xe."

"Cô có xe? Không gặp cô lái qua."

Diêu Phỉ Vũ đương nhiên không thể nói xe mình đỗ ở trong khách sạn Sắc Vi, nhân tiện nói: "Xe mới, còn chưa quen tay, hai ngày nữa sẽ quen."

Lam Diệc Nhiên quay lại, thần sắc lo lắng nhìn chằm chằm Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ bị ánh mắt lo lắng nhìn, có chút không được tự nhiên, cầu xin tha thứ nói: "Sau này tôi nhất định tuân thủ luật giao thông, đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, kiên trì không vi phạm, không bao giờ... Đụng người nữa."

Lam Diệc Nhiên bật cười: "Coi như hết, cô không lý trí, kỳ thật tôi cũng có chút trách nhiệm, chỉ là không cần thiết đối với những người đó, sẽ thương tổn tới mình."

Nhìn thấy Lam Diệc Nhiên nở nụ cười, Diêu Phỉ Vũ âm thầm cười, Lam Diệc Nhiên hôm nay rất khác biệt so với Lam Diệc Nhiên bình thường nghiêm túc bất biến trong công ty.

Lam Diệc Nhiên tiễn Diêu Phỉ Vũ tới đường gần công ty, Diêu Phỉ Vũ yêu cầu đi xuống xe, Lam Diệc Nhiên xem, con đường này tuy rằng có đèn, nhưng người đi đường rất ít a, Lam Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, Diêu Phỉ Vũ xinh đẹp như vậy, một thân một mình đi trên đoạn đường vắng, Lam Diệc Nhiên có chút không yên lòng: "Tôi đưa cô đến cửa nhà đi, dù sao đã đưa đến đây rồi."

"Lam tổng yên tâm, kỳ thật nơi này cách nhà tôi rất gần, đi vài bước là tới." Diêu Phỉ Vũ nói.

Lam Diệc Nhiên nhìn xem bốn phía, nơi này thì sao? Nàng khẳng định không tin Diêu Phỉ Vũ đi hai ba bước là tới nhà. "Tốt lắm, tôi đưa cô đến tận nhà, không được sao?"

Diêu Phỉ Vũ bất đắc dĩ, "vâng" Một tiếng.

Xe chạy một hồi, tới trước cửa nhà Diêu Phỉ Vũ.

Lam Diệc Nhiên nhìn bên ngoài, không tồi a, còn có một đình viện không nhỏ, ở H thị phồn hoa, nhất là thời kỳ giá phòng gia tăng hàng ngày, căn nhà này đã là không tệ. "Ở một mình?"

"Vâng."

"Không tồi nha, cô không mời tôi đi vào ngồi một chút?" Lam Diệc Nhiên hỏi, kỳ thật nàng luôn muốn dọn ra riêng, thấy Diêu Phỉ Vũ ở một mình, có thể xem nhà Diêu Phỉ Vũ trước, tham khảo.

Diêu Phỉ Vũ đương nhiên không thể để Lam Diệc Nhiên tiến vào nhà, phòng khách còn treo ảnh Lam Diệc Nhiên, đến lúc đó sẽ khó giải thích. "Không... Không tiện lắm đâu."

Lam Diệc Nhiên thoáng sửng sốt, liền rất nhanh kịp phản ứng, nàng có thể hiểu được, dù sao trải qua phía trước tiếp hôn, hình như là có chút không tiện, cười cười: "Ừ, cô vào nhà đi, tôi đi đây."

Diêu Phỉ Vũ xuống xe, cúi người cùng Lam Diệc Nhiên nói câu cám ơn.

Lam Diệc Nhiên phất phất tay, sau đó lái xe ly khai.

Trên đường về nhà, Lam Diệc Nhiên ngẫu nhiên thất thần, sự tình hôm nay rất thú vị, lại rất mạo hiểm, nàng cảm thấy Diêu Phỉ Vũ cũng thú vị không kém.

Vũ à, cưng xúi dại quá =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.