Bình Yên Nơi Anh

Chương 3: Chương 3





Lục Kiều Kiều nhăn mày, hai tay xoa thái dương : " Rốt cuộc là có chuyện gì? "
Lục Chu Mẫn : " Cha con vì làm ăn thua lỗ nên mắc một món nợ lớn với ông ta, trong lúc nhất thời đã đồng ý gả Kỳ Kỳ đi, bởi vì con bé vừa xinh đẹp lại thông minh nên ông ta ngay lập tức đồng ý.

Bây giờ mọi chuyện đã tới nước này, chúng ta không còn cách nào khác, nếu làm trái lời hứa thì ông ta chắc chắn sẽ rút lại vốn.

Nhưng Kỳ Kỳ đáng thương của ta chắc chắn không chịu nổi đả kích lớn như vậy! "
Lục Kiều Kiều ngán ngẩm, quanh đi quẩn lại chẳng phải là gán nợ hay sao : " Nếu vậy thì gả Mộng Kỳ đi là được! "
" Không được, ta nhất quyết không đồng ý! Không thể gả Kỳ Kỳ cho lão già đó! "
Lục Hải quát lớn.
Lục Mộng Kỳ nắm tay Lục Kiều Kiều, vẻ mặt ủy khuất : " Chị, chị đừng lo lắng cho em, em không sao, đừng vì vậy mà đứng ra thay cho em......!"
Lục Kiều Kiều ngơ ngác nhìn Lục Mộng Kỳ, cô hồi nào nói đứng ra thay Lục Mộng Kỳ? Không đúng, lời nói này rõ ràng là ám chỉ muốn cô đi thay đây mà.

Đúng là con người xảo quyệt, mưu mô.

Lục Hải nghe vậy thì hai mắt liền sáng ra, đúng rồi sao ông không nhớ là ông còn một đứa con gái khác mà, tuy không xuất sắc bằng Lục Mộng Kỳ nhưng cũng gọi là ưa nhìn một chút, cho nó đi gả thay, không phải mọi chuyện được giải quyết vẹn cả đôi đường rồi hay sao?
Lục Hải hẵng giọng.
" Đúng rồi, Lục Kiều Kiều con dù sao cũng là chị con bé, thay con bé làm chút chuyện nhỏ này thì có sao! "
" Cha!! Đây rõ ràng là chuyện do cha gây nên, Lục Mộng Kỳ mới là người gả đi, sao giờ lại đổ lên đầu con? Chút chuyện nhỏm Cha có hiểu chuyện này là chuyện cả đời của con gái không mà nói là chút chuyện nhỏ? "
" Kiều Kiều, con đừng lo, ông ta chỉ có vẻ ngoài là xấu xí thôi, chứ với khối tài sản khổng lồ đó, đủ để con sống sung sướng cả đời! Cha cũng chỉ là nghĩ cho von mà thôi! "
Lục Hải vỗ vai Lục Kiều Kiều, nét mặt bây giờ so với hồi nãy, rõ ràng là khác nhau một trời một vực.
Lục Kiều Kiều sững người : " Tại sao hồi nãy cha không nói như vậy với Lục Mộng Kỳ? Bây giờ đùn đẩy cho con, lại nói là nghĩ cho con, cha không thấy bản thân đang mâu thuẫn sao? "
" Mày đừng có làm càn, tao nuôi mày suốt 22 năm qua thì đến bây giờ là lúc mày phải trả công cho tao! Tiền của tao không phải nước đổ lá khoai! Mày đừng có ăn cháo đá bát.

Tao đã quyết định rồi, một tuần sau là hôn lễ cử hành, mày tốt nhất là lo liệu chuẩn bị đi! "
" Cha!!! "
" Hay là vẫn cứ để con gả đi.....con không muốn hai người cãi nhau chỉ vì con.....!con cũng không muốn chị gái phải khổ tâm vì con.....!chị, chị đừng vì em mà hi sinh như vậy......!"
Lục Kiều Kiều tức đến muốn tăng xông luôn, sao lại có loại người trơ tráo đến mức như vậy.

Tại sao hồi trước cô không phát hiện ra bộ mặt xấu xa này của Lục Mộng Kỳ nhỉ? Cô cảm thấy bản thân mình đúng là có mắt như mù mà.
Lục Kiều Kiều hất Lục Mộng Kỳ ra, nhưng sức cô rõ ràng không lớn, thế quái nào Lục Mộng Kỳ lại ngã nằm ra sàn.

Lục Chu Mẫn hốt hoảng chạy tới ôm lấy Lục Mộng Kỳ, hét lớn : " Lục Kiều Kiều, mày đúng là đồ độc ác, em gái mày sức khỏe yếu mà mày dám đẩy ngã con bé? Được gả cho người giàu có là phúc phần của mày, không phải vì chê ông ta xấu xí nên mày mới nổi khùng nổi điên như vậy chứ, hóa ra mày cũng chỉ nhìn người khác qua vẻ ngoài, đẻ mày làm gì không biết.

Ông ta xấu nhưng có thể cho mày ăn sung mặc sướng, mày còn muốn cái gì nữa? "
" Xấu hay đẹp, giàu hay nghèo không phải là vấn đề.

Tại sao hai người không hỏi ý kiến của con mà bắt ép con như thế? Tại sao hai người chỉ quan tâm đến nó mà không để ý gì đến cảm xúc của con? con cũng là con gái hai người cơ mà! Từ bé đến lớn, cha mẹ nói gì con cũng đều nghe, bảo phải yêu thương em gái con cũng làm, bảo phải nhường nhịn em gái con cũng làm, nhưng hai người đã một lần nào hỏi con thật sự muốn gì chưa?

Mẹ nói là không muốn gả em ấy cho ông ta bởi ông ta xấu xí, độc ác, em sẽ không chịu nổi.

Vậy tại sao mẹ lại không nói với con như thế, mà mẹ lại nói rằng ông ta tuy xấu nhưng sẽ khiến con sung sướng cả đời? Rõ rành hai người chỉ muốn đẩy hết trách nhiệm lên con mà thôi.
Con cũng có trái tim, con cũng muốn được yêu thương, con cũng muốn được gả cho người mình thích.....!chỉ có vậy mà cũng không được sao....? "
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng, Lục Mộng Kỳ đứng dậy : " Chị, là tại lỗi của em, tại sức khỏe em yếu nên mới như vậy, giá như có thể khỏe mạnh như chị thì có thể giúp được cha mẹ rồi.

Đối với em thì cha mẹ nói gì em cũng đều nghe theo, chỉ cần hai người họ vui là được....!em.....!xin lỗi, là tại lỗi của em.....!"
" Đấy, mày nghe thấy chưa, em gái của mày trong hoàn cảnh nào thì vẫn luôn nghĩ đến hạnh phúc của gia đình, còn mày thì sao, suy nghĩ thật ích kỉ! Không nói nhiều nữa, đến lúc mày phải trả công nuôi dưỡng cho chúng ta rồi, từ giờ đến hôm cử hành hôn lễ, tao cấm mày bước chân ra khỏi nhà! Người đâu, mau nhốt nó lại! "
Sau đó, một loạt người giúp việc đi tới, cưỡng ép đưa Lục Kiều Kiều vào trong phòng, mặc cho cô hét lên, mặc cho cô kháng cự đến khi bị ném vào phòng rồi khóa cửa lại.
Căn nhà cũng yên tĩnh trở lại, Lục Mộng Kỳ thấp thỏm : " Cha, mẹ, con thấy như vậy hình như không được, Chị Kiều Kiều còn có hôn phu là Hàn ca ca, nếu anh ấy biết chuyện này, thì sẽ rất tức giận....!"
Lục Chu Mẫn vuốt ve mái tóc của Lục Mộng Kỳ : " Không sao, chúng ta sẽ giải thích chuyện này với cậu ấy.

Vả lại mẹ cũng nhìn ra, người Dương Nhất Hàn để ý là con, chứ không phải nó.

Con cũng thích cậu Dương mà phải không? "
Lục Mộng Kỳ lập tức đỏ mặt, e thẹn, ngón tay xoa xoa vào nhau : " Chuyện đó.....!"

Lục hải cười lớn : " Nếu con và cậu Dương thật sự có tình ý với nhau thì ta tuyệt đối không cấm cản, ta thấy cậu Dương rất được, căn bản con nhỏ kia không xứng, chỉ có Kỳ Kỳ xinh đẹp của chúng ta mới xứng đứng cạnh cậu ấy! "
" Cha, mẹ.....!"
Cuộc đối thoại này từ đầu đã lọt hết vào tai Lục Kiều Kiều, cô ngồi thu gọn mình trong một góc phòng, bao nhiêu cảm xúc cứ thế tuôn trào.

Cha mẹ cô rõ ràng không yêu thương, vì sao còn sinh cô ra làm gì.
Vừa bị em gái cùng hôn phu phản bội, giờ lại bị cha mẹ ép cưới cho một người xa lạ mà đến mặt cô còn chẳng biết.
Lục Kiều Kiều đứng dậy gạt nước mắt, gả cho lão già xấu xí thì có sao đâu chứ, giờ đây cô chỉ muốn thật nhanh chóng thoát ra khỏi cái căn nhà này thôi.
Đúng vậy, chỉ có cô mới giúp được chính mình, nếu ngay cả mình cũng không mạnh mẽ nổi thì còn nghĩa lý gì.

Cô đứng bật dậy đi vào phòng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm xuống giường ngủ luôn.

Cả ngày hôm nay quá mệt mỏi khiến cô chìm nhanh hơn vào giấc ngủ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.