Bình Yên Nơi Anh

Chương 16: Chương 16





Lục Kiều Kiều kéo chiếc vali, đi một mình trên con đường vắng tanh.

Ánh trăng sáng soi lối đi.

Cô dảo bước, gió se se lạnh.

Lục Kiều Kiều biết thế nào chuyện này cũng xảy ra mà, không sớm thì muộn, cù vậy, cô đã chuẩn bị sẵn cho mình một nơi cư trú tạm thời.

Đó là một căn hộ, cũng gọi là tiện lợi, ở dưới tầng trệt còn có siêu thị mini mà, đó là nơi Cố Tiểu Vy đã chọn giúp cô.

Sau lần gặp ở cửa hàng của Cố Tiểu Vy, Lục Kiều Kiều cùng cô ấy đã trở thành bạn tốt.
Phải nói, Cố Tiểu Vy vừa xinh đẹp, dễ thương, lại còn tốt bụng nữa, cô ấy giúp đỡ cô mà không cần trả ơn, từ trước giờ vẫn là chưa có ai đối xử với Lục Kiều Kiều như vậy, vì thế cô rất cảm động, thực xem Cố Tiểu Vy như chị em tốt mà đối đãi.
Bước vào trong căn phòng, Lục Kiều Kiều thực sự quá hài lòng, đồ đạc, điện nước đầy đủ, công tác bảo vệ an ninh cũng cực kì an toàn.


Nói chung với cái giá mà cô phải trả một tháng để được sống ở đây, phải gọi là quá rẻ.

Cũng không viết làm sao mà Cố Tiểu Vy có thể tìm ra nơi tuyệt vòi như thế.

Lục Kiều Kiều vỗ trán, sao cô lại quên mất Cố Tiểu Vy là tiểu thư Cố gia, tìm được chỗ này cũng dễ như trở bàn tay thôi mà.
Lục Kiều Kiều ngả lưng xuống giường, cô lướt lướt màn hình điện thoại, nhấn số gọi cho Cố Tiểu Vy.

Cố Tiểu Vy ngay lập tức bắt máy.
" Kiều Kiều, có chuyện gì mà cậu gọi cho tớ lúc tối muộn thế này? "
" Tớ dọn ra ngoài ở rồi! "
Cố Tiểu Vy ngạc nhiên : " Mặc dù đúng là cậu từng nói chuyện này cho tớ, nhưng không phải sớm như thế chứ? "
" Ừm.....!tớ cảm thấy mệt mỏi lắm "
" Cậu không sao đó chứ? Bây giờ, tớ tức tốc bay qua chỗ cậu! "
Lục Kiều Kiều cười cười : " Ha ha, không cần, tớ đã hạ quyết tâm cắt đứt với bọn họ rồi, còn chuyển ra ngoài ở riêng, cảm thấy bản thân như được giải thoát! "
" Cậu làm rất đúng, phải vậy chứ, nhưng nếu tớ là cậu tớ sớm đã rời bỏ cái nhà đó đi rồi, là cậu quá rộng lượng đấy! "
" .....!"
" À, tớ có việc rồi, nói chuyện với cậu sau! "
" Ừm! "
Lục Kiều Kiều chớp mắt, suốt những năm qua, đây là lần đầu tiên cô dám đứng lên phản kháng lại cha mẹ cô, không ngờ lại cảm thấy tâm nhẹ nhõm dường này.
Từ bây giờ cô có thể tự do mua sắm những thứ cô thích, làm những công việc mà cô muốn làm.

Bởi vì Lục Kiều Kiều bây giờ cũng có công việc ổn định rồi, đều nhờ sự giúp đỡ của Cố Tiểu Vy.

Khi biết cô có khả năng thiết kế trang phục, Cố Tiểu Vy không do dự mà mời cô tới công ty cô ấy làm ở bộ phận thiết kế trang phục cho thương hiệu của Cố thị.

Bẩm sinh cô cũng có thiên phú, còn theo học ngành thiết kế, dù không phải là trường dậy tốt nhất, nhưng cũng có kiến thức và hiểu biết.


Hiện giờ, Lục Kiều Kiều mới chính thức được sử dụng triệt để khả năng của mình, hối trước cô cũng bày tỏ sự hứng thú với ngành này nhưng cha mẹ cô cũng chỉ để ngoài tai mà không đầu tư cho cô.
Cố Tiểu Vy đích thực là vị cứu tinh của cô, vừa giúp cô kiếm được chỗ ở còn cho cô một công việc.

Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là tạm thời thôi, bởi vì cô sắp gả cho người kia rồi, nếu ông ta không can thiệp vào cuộc sống của cô, để cô tự do tự tại thì có sống với ông ta cả đời cũng được, Lục Kiều Kiều bây giờ chẳng quan tâm đến mầy thứ như là tình cảm, tình yêu rồi hôn nhân gì đó nữa rồi.
Đếm ngược chỉ còn mấy ngày nữa thôi là cô gả đi rồi, trước đó phải tận hưởng hết mình để tạm biệt cuộc sống độc thân.
Lục Kiều Kiều nằm xuống nhắm mắt, ngủ thẳng một giấc cho tới sáng.
 
Sáng hôm sau.
Qua tấm rèm trắng voan mỏng, ánh sáng tràn ngập vào khắp căn phòng, tiếng còi xe inh ỏi tấp nập ngoài đường đã đánh thức Lục Kiều Kiều từ trong giấc mộng.

Lục Kiều Kiều mở mắt, nhìn lên một khoảng trắng trên trần nhà, cô vội càng bật dậy nhìn ngó xung quanh, sau đó mới hồi thần lại, hóa ra từ tối hôm qua cô đã chuyển ra ngoài sống một mình rồi, cô không cần sợ bị cha mẹ mắng mỏ vì dậy muộn nữa, từ giờ cô có thể tự do ngủ nướng thỏa thích.

Nhưng Lục Kiều Kiều vẫn là đã quen giấc, cô vươn người đứng dậy đi vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ chuẩn bị đi tản bộ.
Lục Kiều Kiều vừa mới mở cửa, quái lạ sao khó mở thế, không lẽ là bị kẹt? Cô dùng hết sức để đẩy ra, sau một hồi chật vật thì cánh cửa cũng mở ra được một khe nhỏ, Lục Kiều Kiều sử dụng lợi thế thân hình nhỏ bé để lách người qua.

Vừa bước ra ngoài cô lại một phen hết hồn, trước cửa vậy mà lại có một cậu thanh niên đang nằm ở đây, nhìn ước chừng khoảng 18 19 tuổi.

Lục Kiều Kiều nhẹ nhàng đưa ngón tay ra trước mũi cậu bé, mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra vẫn còn sống, cô còn tưởng tên sát nhân giết cậu thanh niên này xong mang tới đây để vu oan cho cô chứ.

Lục Kiều Kiều đứng thất thần suy nghĩ, sau một lúc đứng giữa ranh giới nên giúp hay không giúp, cô vẫn là chọn cứu giúp.

Không quan tâm đến có phải lừa đảo hay không, Lục Kiều Kiều dùng hai tay nắm lấy vạt áo của cậu, dùng hết sức mạnh của mình mới lôi được cậu vào nhà, trông thì gầy gò ốm yếu, thế nào mà nặng như vậy.
Lục Kiều Kiều đặt cậu nằm lên sofa, giờ mới có thể nhìn rõ hơn một chút, rõ ràng là con trai nhưng sao lại xinh đẹp như nữ giới thế này? Hàng mi dài, cong vút, đôi môi căng mọng hồng hào, da thì trắng muốt không tì vết, Lục Kiều Kiều không nhịn được liền đưa tay lên véo thì vào mặt cậu, lông mày cậu nhăn lại, từ từ mở mắt, Lục Kiều Kiều giật bắn mình vội lùi ra 2 mét.
" Chị, chị là ai? Sao, sao chị lại đưa An An tới đây, không lẽ chị là kẻ bắt cóc? "
Lục Kiều Kiều cạn lời : " Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó, cậu là ai? Sao lại ngủ ở trước cửa nhà tôi? "
" An An, An An không biết.....!hôm hôm qua cùng bà nội đi chơi, nhưng hình như bị lạc đến đây, huhuhu bà ơi....!"
Lục Kiều Kiều đặt liền ba đâu hỏi chấm, sao mà cậu thanh niên này dễ khóc như thế, cô tiến gần lại, xoa xoa vào lưng rồi vỗ vỗ, đây là cách hồi trước mà cô hay dùng để dỗ dành Lục Mộng Kỳ mỗi khi cô ta khóc : " Đừng khóc, nói cho tôi biết nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu về! "
" Nhà của An An.....!không, không biết, huhuhu An An không nhớ! "
Lục Kiều Kiều đến cạn lời, nhà của mình còn không nhớ thì ai mới biết đây.

Sau đó Lục Kiều Kiều nghe được tiếng ọt ọt phát ra từ bụng của người tên An An kia, liền bật cười, cô đi về phía bếp, bắt đầu trình diễn tay nghề nấu nướng của mình, sau một lúc, các món ăn được bài trí ngon mắt đã được sắp xếp lên bàn, Lục Kiều Kiều hướng về phía cậu thanh niên kia, nói : " Lại đây, tôi làm xong đồ ăn rồi, cậu có thể ăn! "
" Không, nội dặn là không được ăn đồ người lạ đưa cho! An An rất nghe lời, không ăn đâu! ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.