Binh Vương Thần Bí

Chương 55




Giang Khương lạnh lùng liếc nhìn người nọ, không lên tiếng, chỉ đứng bên Hồ lão y sư, nhìn Hồ lão y sư kiểm tra cho ông lão kia.   

Nói thật trong lòng hắn cũng hơi lo lắng. Chiều hôm qua hắn và Hồ lão y sư đều có tiết ở đại học Đông Nguyên. Nếu đây là bệnh nhân Trương Nhạc khám, Giang Khương thật sự không dám đảm bảo.   

Nghĩ tới đây, Giang Khương không khỏi liếc mắt nhìn Trương Nhạc đang đứng bên cạnh. Trương Nhạc bị Giang Khương liếc lập tức không dám ngẩng đầu lên. Thấy vậy, Giang Khương giật thót, thầm nghĩ không ổn. E đây thật sự là bệnh nhân Trương Nhạc khám. Hắn lập tức âm thầm thở hắt ra, nhìn Hồ lão y sư, xem ông kiểm tra tình hình. Hắn chỉ hy vọng thật sự không phải do dùng thuốc sai sót.   

Hồ lão y sư cẩn thận kiểm tra một lúc, lại hỏi tình hình của ông lão này, sắc mặt không được dễ coi cho lắm. Giang Khương đứng bên nghe, vẻ mặt cũng hơi khó coi.   

Hôm qua ông lão này cảm thấy phần mặt hơi tê nên đến khám. Lúc đó Trương Nhạc đã kê mấy đơn thuốc uống và thuốc truyền dịch, bảo ông lão mỗi ngày đến truyền dịch một lần.   

Hôm qua sau khi ông lão truyền dịch xong về nhà, lại uống chút thuốc, ăn tối xong thì đi ngủ sớm. Ai ngờ sáng sớm vừa tỉnh dậy phát hiện miệng mình bị lệch, không những nói năng lọt gió, ngay cả uống canh cũng chảy nước.   

Ông lão lập tức gọi điện thoại cho con trai sống ở Hà Đông. Sau khi cậu con trai này chạy đến, liền đưa ông lão đến bệnh viện kiểm tra trước. sau khi kiểm tra xong, bệnh viện lo “liệt mặt”, yêu cầu nộp hai vạn tệ tiền viện phí để ở lại viện quan sát trước.   

Nghe nói phải nộp hai vạn tệ, người con trai này lập tức đưa ông lão chạy đến phòng khám, không nói hai lời, khí thế hung hăng tìm đến cửa, muốn phòng khám chịu hoàn toàn trách nhiệm, bồi thường hai vạn tệ trước, rồi sau này lại đến thương thảo chuyện bồi thường.   

Hồ lão y sư này chưa hiểu rõ tình hình, dĩ nhiên là không thể đồng ý, nên đã yêu cầu để ông kiểm tra, rồi xem tài liệu của bệnh viện, làm rõ tình hình trước đã. Người này lại không chịu, khí thế hung hăng muốn phòng khám lập tức bồi thường tiền, sau đó mới tạo ra cục diện như thế này.   

Hồ lão y sư hỏi xong tình hình, trong đáy lòng đã nắm được đại khái. Người bệnh này thực sự bị liệt mặt. Hơn nữa, hôm qua lúc mới đến khám có lẽ đã bắt đầu ở thời kỳ tiến triển rồi. Trong tình huống bình thường, cho dù dùng thuốc cũng rất khó khống chế được sự phát triển của loại bệnh này. Cái này chỉ có thể nói là xui xẻo thôi.   

Hồ lão y sư nhìn đơn thuốc Trương Nhạc kê. Thuốc này không có vấn đề, nhưng vấn đề là hôm qua Trương Nhạc không nói rõ với bệnh nhân là loại bệnh này rất có thể sẽ phát triển rất nhanh, dù dùng thuốc cũng chưa chắc có thể khống chế được hoàn toàn. Cho nên, điều này trong mắt người ngoài nghề là, hôm qua vẫn còn bình thường, hôm nay đã bị méo miệng. Điều này chứng tỏ phòng khám đã dùng sai thuốc.   

Có điều cũng không thể trách được Trương Nhạc. Thông thường chẳng ai nghĩ xui xẻo như vậy sẽ rơi phải vào mình, nên nói không chừng cũng chẳng chú ý đến điều này.   

Cho nên lúc này Hồ lão y sư thật sự thầm thở dài. Mặc dù chuyện này có kiện lên Sở y tế, tòa án xem xét gì đó, thì phòng khám cũng chẳng sợ gì. Nhưng trong quá trình dùng thuốc bệnh của người bệnh này đã trầm trọng rõ hơn, điều này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng.   

Người khác sẽ nói là phòng khám Khánh Nguyên chữa sai bệnh cho bệnh nhân. Hơn nữa nếu thật sự phân định rồi, nói không có liên quan gì đến phòng khám, đảm bảo người trước mặt cũng chẳng chịu để yên. Hơn nữa e là gã sẽ dám lớn tiếng tuyên bố là Sở y tế cấu kết với phòng khám, bao che cho nhau gì đó.   

Nghĩ tới đây, Hồ lão y sư khẽ thở dài, sau đó nói với ông lão.   

- Lão Trương... tình hình là thế này... Hôm qua bác sĩ Trương đã không nói rõ với ông, căn bệnh này đang trong thời kỳ tiến triển... Cho dù là tiêm cũng có khả năng xuất hiện tình trạng bênh tình tiếp tục phát triển... Thuốc này chắc chắn không dùng sai... Hay là như vầy đi, ông cứ ở chỗ tôi tiêm thêm vài ngày, có lẽ từ từ sẽ khá hơn thôi!   

Ông còn chưa nói hết, tên con trai kia đã khinh thường lạnh giọng cười nói:   

- Tôi nói các người chỉ tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm mà. Rốt cuộc dùng sai thuốc hay không phải chỉ do các người tự nói sao... Các người còn không biết, còn còn muốn để ba tôi tiêm chỗ các người, như thế chẳng phải để các người chữa cho chết luôn sao!   

- Cậu...   

Nhìn thấy bộ dạng châm chọc của người nọ, Hồ lão y sư không nén được cơn giận.   

Nhìn thấy vẻ không có từ gì để bao biện được của Hồ lão y sư, người này đắc ý lạnh giọng cười nói:   

- Hừ... Tôi nói các người mau bồi thường tiền đi, để ba tôi đi bệnh viện chữa bệnh sớm một chút, đừng kéo dài thời gian nữa. Bệnh này chữa sớm chút nào, nói không chừng các người đỡ tốn tiền chừng ấy đấy...   

Giang Khương đứng cạnh, nhìn vẻ tức giận của Hồ lão y sư, nhưng chỉ đành bất đắc dĩ. Trong lòng hắn cũng vô cùng căm tức. Dĩ nhiên hắn hiểu được chỗ khó của Hồ lão y sư hiện nay. Bồi thường tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng danh tiếng mấy chục năm nay của thầy e là bị mất sạch.   

Hồ lão y sư hành nghề y mấy chục năm, coi trọng nhất là danh tiếng. Lần này bắt ông bồi thường tiền oan ức để dàn xếp sự việc, còn mất sạch danh tiếng, thật đúng là không bằng bắt ông cùng đi hầu tòa với người ta.   

Giang Khương nhíu chặt mày, cuối cùng hắn cắn răng, trừng mắt nhìn người nọ, lạnh giọng nói:   

- Lần này anh quyết tâm muốn bịp tiền đúng không?   

Bị Giang Khương trừng như vậy, người này bất giác rụt đầu. Nhưng hắn nghĩ bác sĩ Giang này không thể lại đánh mình trước mặt nhiều người như vậy, lá gan liền lớn thêm một chút. Gã nhìn Giang Khương cười lạnh nói:   

- Mày nói chuyện đừng khó nghe vậy chứ. Tao chỉ nghĩ cho ba tao thôi. Ông ấy bị bọn mày chữa thành thế này, lẽo nào mày còn muốn tao để ông ấy ở đây cho bọn mày chữa trị nữa sao? Ai biết lần này bọn mày có chữa ba tao thành bán thân bất toại hay không?   

- Cậu...   

Hồ lão y sư nghe thấy lời này, sắc mặt xanh mét. Ông hành nghề y mấy chục năm, đúng là chưa từng bị người ta sỉ nhục như vậy.   

Giang Khương vẫn không phát cáu, hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói.   

- Nếu như anh không có ý định bịp tiền. Vậy thì thế này. Anh để ba anh ở chỗ chúng tôi chữa trị ba ngày. Nếu chữa không được, chúng tôi sẽ đưa ba anh đến bệnh viện. Tất cả chi phí thuốc thang chúng tôi sẽ chịu hết...   

Hồ lão y sư nghe Giang Khương nói vậy cũng sững sốt. Nhưng ông nhanh chóng nghĩ lại, cảm thấy trước mắt đây là biện pháp duy nhất. Ông lập tức lên tiếng nói.   

- Đúng... Chữa trị ba ngày. Nếu thất không tốt, tất cả chi phí thuốc thang của ông cụ sẽ do chúng tôi chịu!   

Thấy vẻ kiên trì của hai thầy trò, người này liền tính toán trong lòng, sau đó lạnh giọng cười nói:   

- Không được... Ba ngày, ai biết qua ba ngày này bệnh của ba tôi có nặng hơn không? Nếu như lại bị các người dùng sai thuốc thì sao? Tôi không dám đem tính mạng của ba mình ra cược được!   

Thấy người này quả nhiên không đồng ý, trong lòng Hồ lão y sư buồn bã. Nếu như có được ba ngày, làm thế nào cũng sẽ nghĩ được cách để bệnh tình của lão Trương khá hơn phân nửa. Như thế thì dễ nói chuyện. Nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác. Lẽ nào danh tiếng cả đời của mình lại bị hủy hoại vì chuyện này?   

Ai ngờ Giang Khương bên cạnh, lúc này hình như vẫn không chịu từ bỏ. Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó nhìn chằm chằm người này, lạnh giọng nói:   

- Được… Một ngày. Nếu trong một ngày ông cụ vẫn chưa có chuyển biến tốt, phòng khám chúng tôi sẽ chịu hoàn toàn chi phí thuốc men!   

Giang Khương vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sờ. Bộ dạng của lão Trương thế này một ngày có thể chữa được sao?   

Ngay cả Hồ lão y sư đứng bên cũng kinh ngạc nhìn Giang Khương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.