Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 27: Cũng có người tài ba




Du Phức Nghi cũng không ép buộc Tư Mã Diễm, gọi Vấn Mai vào giúp hắn bôi dược, rồi đổi y phục khác.

Lúc này nàng mới tiến vào, ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi chân tướng sự việc.

Nguyên nhân gây ra là do Tư Mã Giác muốn nhìn đồng hồ bật nắp của Tư Mã Diễm.

Tư Mã Diễm lấy hà bao xuống đưa cho hắn xem, hắn lại cố ý không tiếp được, để hà bao rơi xuống đất.

Sau đó hắn còn để thư đồng là biểu huynh An Thành Võ vung tay đánh ngã chén trà trên bàn đọc.

Nước trà đổ lên hầu bao, Tư Mã Diễm đau lòng không thôi, nói An Thành Võ vài câu.

An Thành Võ lại nói mấy câu không sạch sẽ, còn dám làm nhục Du Phức Nghi, khiến Tư Mã Diễm tức giận nên động thủ.

Nhưng mà An Thành Võ cao to cường tráng hơn hắn rất nhiều, lại có Tư Mã Giác ở bên cạnh hỗ trợ, hắn hoàn toàn không chiếm được chút tiện nghi nào.

Từ Sĩ Lâm đi nhà xí trở về thấy thế vội vàng gia nhập cuộc chiến, bốn người tụm chung một chổ đánh loạn xạ.

Cho đến khi Quốc Tử Giám Thẩm tế tửu người hay công khóa bọn chúng tới đây, thì bọn chúng mới vội vàng tách ra.

Chuyện này cũng không tính là cái gì, có nam hài tử nào khi còn nhỏ mà không đánh nhau loạn xạ?

Nghe theo lời Du Phức Nghi căn dặn, lúc này ăn mệt, lần tới đánh lại là được, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử chơi đùa với nhau mà thôi.

Nhưng nhị hoàng tử cũng quá âm hiểm đi, lại thẳng tắp ngã xuống đất, giả chết không đứng dậy.

Thẩm tế tửu thấy mặt mũi hắn bầm dập, sợ hắn bị trọng thương nơi nào đó, vội vàng sai người nâng hắn tới Càn Thanh Cung, rồi báo tin cho Tư Mã Duệ biết.

Tiếp theo là Tư Mã diễm bị đánh.

Du Phức Nghi chọt chọt trán hắn, hỏi:

Có biết mình sai chổ nào không?

Tư Mã Diễm nghiêm trang nói:

Nhi tử cẩn thận suy nghĩ, sai hai chổ: thứ nhất không nên đánh vào diện mạo của nhị hoàng huynh, rõ ràng nhi tử bị thương còn nhiều hơn hắn, nhưng cũng vì bọn họ đánh vào đùi vào mông nhi tử, những chổ nhiều thịt không tiện cho người khác xem, vì vậy nhìn có vẻ là nhi tử chiếm tiện nghi.

Thứ hai là do nhị hoàng huynh chạy đi cáo trạng trước, nếu nhi tử chạy đến cáo trạng với phụ hoàng trước thì đỡ bị hắn trả đũa.

Điểm thứ nhất nói rất đúng, người xưa nói "đánh người không đánh mặt", đánh mặt người khác không chỉ riêng hắn bị mất thể diện, mà chính mình cũng để lại nhược điểm, muốn giảo biện cũng không được, còn không phải là bị xử phạt sao?

Du Phức Nghi khẳng định vế đầu hắn nói rất đúng, sau đó lại lắc đầu, không tán đồng nói:

Điểm thứ hai lại sai, ngươi so với Tư Mã Giác càng rắn chắc khỏe mạnh, cái đầu cũng cao hơn hắn, nếu ngươi chạy đến trước mặt phụ hoàng ngươi nói là hắn khi dễ ngươi, phụ hoàng ngươi có thể tin sao?

Tư Mã Diễm cãi lại nói:

Nhị hoàng huynh khi dễ nhi tử không được, nhưng còn có thư đồng An Thành Võ của hắn, An Thành Võ còn cao lớn cường tráng hơn nhi tử nữa kìa.

Du Phức Nghi xì một tiếng:

Nếu ngươi không động thủ trước, hắn chỉ là nhi tử của thần tử, nếu dám dĩ hạ phạm thượng động thủ với hoàng tử, đó là tử tội, cho hắn mười lá gan cũng không dám làm chuyện này.

Tư Mã Diễm nhíu mày suy tư một lát, cảm thấy Du Phức Nghi nói cũng có đạo lý.

Lúc trước tại hắn tức quá mới đạp hắn ta một cái, ai ngờ lại bị hắn ôm chặt hai chân không thể động đậy.

Vì vậy mới bị nhị hoàng huynh tán cho mấy cái tát, nếu mình không đá hắn, hắn dám làm gì sao.

Buộc tội hắn dĩ hạ phạm thượng tuyệt đối không thành vấn đề, dù gì cũng có nhiều nô tài nhìn thấy.

Nghĩ thông suốt xong lại có chút nhụt chí, mếu máo nói:

Chẳng lẽ vì hắn nhu nhược hơn nhi tử, thì nhi tử phải nén giận, mặc cho bọn họ vũ nhục mẫu phi, cũng không thể động thủ giáo huấn bọn họ sao? Thật quá nghẹn khuất mà.

Du Phức Nghi sờ đầu hắn, đề nghị nói:

Ngươi vẫn là tiểu hài tử, đáng lẽ tiểu hài tử phải học nhiều xem sách rèn luyện bản lĩnh, một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy sao có thể để ngươi xuất đầu lộ diện, còn có mẫu phi đây, tính tình ta thế nào ngươi còn không biết sao, sao có thể để người khác khinh bỉ nhi tử bảo bối của ta? Sau này kêu người hầu Vương Phúc Nhi cầm theo cuốn sách cùng cục than, Tư Mã Giác cùng An Thành Võ nói những gì không thỏa đáng, kêu hắn nhớ kỹ ghi lại, sau đó đưa đến đây cho mẫu phi xem, mẫu phi sẽ mang theo nó đánh đến Dực Khôn Cung, chèn ép mẫu tử bọn họ, so với ngươi cùng tên thư đồng Từ Sĩ Lâm như đậu hủ xông lên đánh người chẳng phải còn có sĩ diện hơn sao?

Tư Mã Diễm đối với đề nghị của nàng có chút không vui:

Mẫu phi miệng lưỡi sắc bén đương nhiên nhi tử biết, chỉ là nhi tử đã lớn như vậy rồi, bị ủy khuất còn để mẫu phi hỗ trợ, như thế có khác gì tiểu oa oa chưa cai sữa đâu? Thế nào cũng bị nhị hoàng huynh giễu cợt.

Hắn cười cái khỉ gì, chỉ cần kêu Vương Phúc Nhi nhớ kỹ, ghi lại đầy đủ là được.

Du Phức Nghi hừ một tiếng, sau đó trấn an nói:

Hiện tại ngươi vẫn còn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ mình, mẫu phi giúp ngươi ra mặt là đúng, sau này chờ ngươi trưởng thành, nếu còn muốn mẫu phi ra mặt giúp ngươi, ngươi có năn nỉ, thì mẫu phi cũng không có làm đâu.

Được rồi, nhi tử theo nghe mẫu phi là được chứ gì.

Tư Mã Diễm gối đầu lên đùi nàng, cảm khái một câu:

Thật là muốn mau chóng lớn lên.

Tiểu hài tử đều ngóng trông lớn nhanh một chút, nhưng nếu thật sự trưởng thành rồi, rất nhiều người nhiều việc phiền não tìm tới cửa.

Lại hoài niệm nhớ tới khoản thời gian thơ ấu, người a, chính là mâu thuẫn như vậy đấy.

Đang suy nghĩ linh tinh, thì Tiểu Mãn đi vào bẩm báo:

Nương nương, Triệu tài nhân cầu kiến.

Du Phức Nghi rời khỏi đông phòng, đến đông thứ phòng ngồi lên Kháng Sàng, lúc này mới nói với Tiểu Mãn:

Mời nàng vào.

Ở yến thọ của thái hậu, nàng từ lục phẩm thường tại thăng lên ngũ phẩm tài nhân.

Đám phi tần đều tặng lễ vật, Du Phức Nghi cũng kêu Thính Phong chuẩn bị một phần đưa qua đi.

Đưa đi cũng không được bao lâu nàng lại đích thân đến tạ ơn, lại trò chuyện rất vui vẻ với Du Phức Nghi, sau đó cũng thường xuyên đi lại.

Triệu Tài nhân tiến vào, sau khi hành lễ với Du Phức Nghi, tiếp nhận hộp gỗ trong tay cung nữ, đặt lên bàn trước mặt Du Phức Nghi, nói:

Thần thiếp nghe nói tam hoàng tử bị đánh, trong lòng lo lắng không thôi, nếu không đến xem, thực sự không thể yên tâm. Không biết lúc này tam hoàng tử thế nào, đã bôi dược chưa?

Thái y đã xem qua, nói là chưa thương tổn đến gân cốt, cũng để lại thuốc mỡ, ta đã sai người bôi dược cho hắn rồi.

Du Phức Nghi đứng dậy, dẫn nàng vào đông phòng, Tư Mã Diễm nhìn thấy Triệu tài nhân đi vào, phúc thân:

Gặp qua Triệu mẫu phi.

(Yul: hoàng tử gặp phi tần khác của vua sẽ gọi họ + mẫu phi or tước vị+ nương nương)

Đừng đa lễ, cẩn thận chạm vào vết thương.

Triệu tài nhân cuống quít ngăn cản, Tư Mã Diễm thuận thế bò dậy nói:

Chỉ là một chút thương tổn không có gì vướng bận, lại làm phiền Triệu mẫu phi đến thăm, trong lòng Diễm nhi rất áy náy

Triệu mẫu phi thích ngươi, cho nên mới đến đây, nếu đổi lại người khác, Triệu mẫu phi còn không có đi đâu. Ngươi hãy dưỡng thương thật tốt, hôm khác Triệu mẫu phi lại đến nhìn ngươi.

Triệu tài nhân cười liếc nhìn Tư Mã Diễm, sau đó quay đầu nhìn Du Phức Nghi, thở dài nói:

Nhìn xem, mới có bao lớn, đã nói chuyện chu toàn như vậy, thần thiếp yêu thích còn không hết, vậy mà hoàng thượng lại có thể hạ thủ được.

Hai người rời khỏi đông phòng, trở lại đông thứ phòng ngồi xuống Kháng Sàng, Tiểu Mãn dâng trà.

Du Phức Nghi bưng trà nhấp một ngụm, liếc nhìn Triệu tài nhân, thâm ý nói:

Hiện giờ chổ của ta trôi qua rất khổ sở, hay là ngươi đi Khôn Ninh Cung nịnh hót hoàng hậu nương nương đi, đứa nhỏ trong bụng nàng mới đích tử, ở lại đây cũng vô dụng, còn có Dực Khôn Cung của An thục phi nữa, nhị hoàng tử chính là đầu quả tim của hoàng thượng, ở nơi này của ta chẳng phải sẽ lãng phí công sức sao?

Thần thiếp cảm thấy nương nương sảng khoái nhanh nhẹn, không giống Trương tiệp dư không còn lòng dạ, nói chuyện với nương nương, rất là thư thái, cho nên mới thường xuyên qua lại, nịnh hót hay không nịnh hót, cũng chưa từng nghĩ tới. Không sợ người chê cười, thần thiếp vào cung không bao lâu liền bị tống cổ đến Tiểu Viện Tử bên cạnh lãnh cung, cũng hơn sáu năm, lúc này mới thấy được ánh mặt trời, đã trải qua quá nhiều chuyện phủng cao dẫm thấp, vuốt mông ngựa xu nịnh xấu xa, đã sớm nhìn thấu, cũng không muốn leo lên nữa, được cái phân vị tài nhân không cao không thấp này cũng tốt rồi, có thể giúp đỡ mẫu tộc, lại có thể thanh tĩnh tự tại, thì còn cầu cái gì nữa?

Triệu tài nhân bày tỏ nổi lòng, sau đó lại che miệng cười khẽ, trêu ghẹo Du Phức Nghi nói:

Nương nương nói ngày ngày trôi qua rất khổ sở, thứ lỗi cho mắt mũi thần thiếp vụng về, chỉ thấy nương nương hoành hành không cố kỵ ung dung tự tại, hoàn toàn không thấy cái gì mà ngày tháng khổ sở.

Triệu tài nhân nói cứ nói, Du Phức Nghi cũng không để trong lòng, nàng dẫm lên thể diện của Tần nhị tiểu thư mà thượng vị.

Hậu cung trên dưới, cũng chỉ có hai vị tài nhân là các nàng, Tần nhị tiểu thư có thể để nàng thanh tĩnh mới là lạ, sau này còn không biết có bao nhiêu kiện tụng tranh giành đâu.

Nàng chạy đến nịnh hót mình cũng là vì nguyên nhân này đi, muốn tìm mình làm chổ chống lưng.

Nhưng bất Du Phức Nghi cũng không phải ngốc tử, sao có thể vì nàng mà đối phó với Tần tài nhân ở sau lưng lại có thái hậu chống lưng?

Nàng thở dài nói:

Mỗi người đều có chuyện khó xử, nếu bổn cung có thể lợi hại như lời ngươi nói, thì lúc này Diễm nhi sao có thể nằm trên Kháng Sàng còn không thể động đậy?

Nhẫn một lúc gió êm sóng lặng, ngày tháng còn dài, ai dám nói nương nương không phải là người cười cuối cùng?

Triệu tài nhân nịnh hót, sau đó chuyển đề tài, nói đến vị tú nữ mới vào cung:

Đám tú nữ mới vào cung không thể nhìn tướng mạo mà suy diễn cũng có người rất tài ba đấy, chỉ sợ Quý phi nương nương cùng Thục phi nương nương nhìn sai rồi.

Du Phức Nghi kinh ngạc híp mắt:

A?

Triệu Tài nhân vội vàng giải thích nói:

Thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì làm, nên dưỡng một con mèo nhỏ, còn chưa được một tháng, không biết sao sáng sớm hôm nay lại bò lên nóc nhà, thần thiếp hù dọa dụ dỗ cỡ nào cũng không chịu xuống, đang định sai người đi mượn thang, ai ngờ vừa đúng lúc gặp Phùng thải nữ đi ngang qua, hai chân nàng vừa đạp vài cái đã bay lên nóc nhà, ôm con mèo trong lòng, rồi từ trên nóc nhà nhảy xuống, dọa thần thiếp cùng bọn thái giám cung nữ kinh sợ, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Trịnh quý phi cùng An thục phi sợ cái này nhất, bởi vậy mới cố ý chọn một đám tiểu bạch hoa vào cung, ai ngờ sợ cái gì gặp cái đó.

Không ngờ lại có người có kỹ thuật diễn tốt như vậy, có thể qua mắt các nàng.

Hiện nay đã lên sân khấu biểu diễn, chuyện này truyền tới tai Tư Mã Duệ cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Không bao lâu, sẽ rất náo nhiệt, Du Phức Nghi vui sướng khi người gặp họa nói:

Vượt nóc băng tường? Thoại bản từng viết giang hồ hiệp nữ cũng tinh thông cái này, không nghĩ tới Phùng thải nữ cũng có bản lĩnh như vậy, hoàng thượng luôn thích loại nữ tử như thế, sau này nàng ta muốn thăng chức cũng không phải chuyện khó khăn.

Triệu tài nhân lại bắt được trọng điểm, vẻ mặt không thể tin nói:

Thần thiếp còn nghĩ với tính tình của nương nương, lúc còn ở khuê phòng chỉ xem chi, hồ, giả, dã sách cổ đơn lẻ, không ngờ nương nương cũng coi cả thoại bản.

Thân chủ trước không hề xem mấy cái loại này, chỉ là kiếp trước nàng rất mê võ hiệp, Kim Dung, Cổ Long, Lương Vũ Sinh các loại tiểu thuyết kiếm hiệp nàng không bỏ một quyển nào.

Không chỉ biết vượt nóc băng tường, các loại võ công chiêu thức khác nàng còn nói ra được.

Du Phức Nghi hơi mất tự nhiên khụ một tiếng, biện giải:

Ai mà không có chút nông nổi thời trẻ? Chuyện cũ qua rồi, chớ có nhắc lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.