Bình Hoa

Quyển 2 - Chương 39




Bóng dáng cố Ngôn ngày càng xa, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, báo hiệu mùa hè sắp qua.

Tần Trí Viễn tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy nơi nào đó trong người đau nhói, nhưng lại không nói nổi làm sao mà đau. Gã nghĩ có lẽ do công việc gần đây bận quá, áp lực lớn từ các mối quan hệ, gã mấy tháng rồi không nghỉ ngơi hẳn hoi. Đúng vậy, mai sắp xếp cho bản thân ngày nghỉ, sau đó tìm chỗ nào đấy đi du lịch.

Giống như ngày đó chia tay, Cố Ngôn không quay đầu đi thẳng ra cửa, gã ngày hôm sau liền mua vé máy bay ra nước ngoài.

Không có gì phải sợ cả, chờ thêm mấy tháng trở về, mọi thứ đều có thể bình thường.

Gã cùng Cố Ngôn tiếp tục làm bạn bè…

Hừ, bạn bè chết tiệt!

Tần Trí Viễn nắm chặt tay lái, khởi động xe. Lúc này xe phi như bay nhưng trong lòng gã lại rối bòng bòng, trong đêm tối, đột nhiên trở nên vô đích.

Mãi tới nửa đêm mới về ngủ.

Hôm sau đương nhiên không thực hiện kế hoạch nghỉ ngơi, ở lại công ty vài ngày làm việc, nhẫn nại nhẫn nại tiếp, nhẫn hết một tuần, cuối cùng chạng vạng hôm nào đó đến nhà hàng của Cố Ngôn.

Gã lấy cớ là đến ăn cơm, tìm phục vụ hỏi mới biết Cố Ngôn hôm nay không đến. Gã không biết là thất vọng hay nên thở phào, chỉ cảm thấy hôm nay rất nóng không muốn ăn uống, tùy tiện chọn vài món ăn qua loa.

Nhưng không còn chỗ tốt, xa xa thấy có người vẫy tay với gã.

“Vương tiểu thư?” Tần Trí Viễn lập tức bày ra vẻ mặt ôn hòa tươi cười, nhanh chóng đi qua: “Cô cũng tới đây ăn cơm sao?”

Vương Nhã Lỵ ngồi góc cạnh cửa sổ sáng sủa, trên người mặc đồ công sở, hiên nhiên là vừa tan làm tới đây, cười nói: “Bạn trai tôi đêm nay tăng ca, nên hủy hẹn. Tôi vốn định tìm Cố Ngôn, nhưng ai ngờ tên đó không ở đây.”

Dừng một chút hỏi: “Tần tiên sinh thì sao?”

“Tôi cũng đi một mình.”

Vương Nhã Lỵ trước giờ vẫn thẳng thắn, lập tức nói: “Vậy có muốn ăn cùng tôi không? Vừa lúc có thể gọi nhiều đồ.”

Vừa nói vừa đưa thực đơn qua.

“Tôi thật vinh hạnh.” Tần Trí Viễn đương nhiên sẽ không cự tuyệt lời mời của người đẹp, mỉm cười ngồi xuống đối diện cô.

Khẩu vị của hai người đều đại chúng, nên gọi mấy món nổi danh của nhà hàng.

Không lâu sau phục vụ bưng đồ tới. Bất kể là món ăn nguội hay nóng hương vị đều ngon, nhưng Tần Trí Viễn và Vương Nhã Lỵ đều nhất trí rằng, tay nghề của Cố Ngôn vẫn là nhất.

“Đáng tiếc Cố Ngôn chỉ làm ông chủ, gần đây không chịu nấu đồ cho tôi ăn.”

Tần Trí Viễn bỏ đũa lại, đắn đo: “Vương tiểu thư, có thể hỏi cô một việc không?”

“Không vấn đề.” Vương Nhã Lỵ lắc đầu, thập phần thân thiện hỏi: “Sao vậy? Cần tôi cố vấn về vấn đề luật pháp à? Là li hôn? Hay vấn đề kinh doanh? Dựa vào quen biết của chúng ta, tôi có thể cho anh một cái giá ưu đãi.”

“Tôi muốn hỏi một chút… cô cùng Cố Ngôn quen nhau từ bao giờ?”

“A?” Vương Nhã Lỵ hiển nhiên thất vọng đối với vấn đề này, “Cố Ngôn không nói với anh sao? Chúng tôi là hàng xóm với nhau từ thật lâu trước kia, từ nhỏ đã ở chúng một tòa nhà, hồi đó còn cùng nhau thả diều, đi bắt nòng nọc, trốn học.”

Tần Trí Viễn tưởng tượng đôi chút, thấy may mắn Cố Ngôn không thích phụ nữ, tiếp theo lại hỏi: “Cậu ấy trước kia là đứa trẻ như thế nào? Lúc nào cũng trầm mặc ít lời vậy sao?”

“Ừ, cậu ấy từ bé đã không thích nói chuyện, lúc người khác nô đùa ở bên ngoài thì cậu ấy lại một mình trốn trong phòng đọc sách. Sở thích nấu ăn này đã sớm có từ khi ấy, tôi nhớ lần đầu tiên ăn đồ ăn cậu ấy làm, là ở…”

Tính cách Vương Nhã Lỵ trái ngược với Cố Ngôn, đã mở miệng là thao thao bất tuyệt, Tần Trí Viễn cũng im lặng nghe. Gã trước kia không quan tâm tới chuyện quá khứ của Cố Ngôn, dù sao cũng chỉ là bạn giường, chỉ cần có thể ở trên giường đòi hắn niềm vui là đủ rồi. Nhưng hôm nay ngồi trong nhà hàng của Cố Ngôn, trò truyện cùng một người phụ nữ không quen thuộc nói về chuyện của hắn.

Gã không biết mình trúng tà gì, dù chỉ là một việc nhỏ nhàm chán, một khi có liên quan tới Cố Ngôn, gã nghe thật sự chăm chú.

“Cố Ngôn làm việc gì cũng đều có kế hoạch, luôn xác định rõ mục tiêu, tôi còn nghĩ rằng cậu ấy nhất định trở thành đầu bếp, ai ngờ sau đó lại xảy ra việc kia…”

“Chuyện gì?”

“Ba cậu ấy buôn bán thua lỗ, thiếu một số tiền lớn. Từ đó tôi không gặp lại người nhà của cậu ấy nữa, nghe nói là chạy ra nước ngoài trốn nợ. Cố Ngôn một mình ở lại muốn kiếm tiền trả nợ, ngày tháng ấy khẳng định rất vất vả. Nhưng Cố Ngôn lại cậy mạnh, thay đổi địa chỉ, thay đổi điệt thoại, mãi đến khi tình hình khá hơn mới liên lạc lại với chúng tôi.”

Tần Trí Viễn mơ hồ biết giấc mộng của Cố Ngôn không thành là bởi vì xảy ra chút biến cố, nhưng mãi đến bây giờ mới biết chân tướng, nghĩ hắn phải trải qua những đau khổ như vậy liền thở dài: “Cậu ấy tới bây giờ vẫn chưa từng nói qua chuyện này.”

Vương Nhã Lỵ gật đầu, “Tính cậu ậy là vậy, càng là chuyện quan trọng thì lại càng giấu diếm thật kĩ, không cho một ai biết.”

Cô nghĩ nghĩ, lại nói: “Giống như trong ăn uống bình thường vậy, Cố Ngôn nhìn có vẻ như không kén ăn, nhưng thật ra, cậu ấy luôn ăn những thứ mình không thích trước, cái gì thích sẽ để lại sau cùng.”

“Thật sao?” Tần Trí Viễn thường hẹn Cố Ngôn ăn cơm, cũng không chú ý chi tiết nhỏ này.

“Không tin sao, lần sau anh cứ thử lấy đồ ăn còn lại trong đĩa của cậu ấy, nói ăn giúp cậu ấy, xem xem vẻ mặt của cậu ta ra sao.”

Tần Trí Viễn cảm thấy làm thế rất ngu ngốc, hỏi: “Vương tiểu thư không phải đã từng làm như thế chứ?”

“Ha ha,” Vương Nhã Lỵ cười sảng khoái, “Tôi cũng chỉ cho cậu ấy bài học thôi. Yêu thích gì đó nếu không tốn sức nắm chắc, rất nhanh sẽ bị người khác đoạt mất.”

Tần Trí Viễn nghe xong những lời này cảm giác trong lòng xúc động, vừa định mở miệng nói thì thấy Vương Nhã Lỵ nhìn ngoài cửa sổ kêu lên: “Cố Ngôn về rồi.”

Tần Trí Viễn nhìn theo, thấy đèn đường ngoài cửa sổ sáng lóa, Cố Ngôn mặc áo phông trắng đơn giản, bước xuống từ một chiếc xe rất đẹp, nói tạm biệt với Lâm Gia Duệ ở trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.