Bình Hoa Đại Thần

Chương 32: Giả chén ăn thịt người. .




Cố Cảnh Phong hẹn Hoa Đoá Đoá ăn cơm, là cũng gần mười một giờ giữa trưa, căn tin trường học vừa mới bắt đầu mở bán, Hoa Đoá Đoá tự nhiên thong thả bước đến, chỉ thấy Cố Cảnh Phong đã sớm chờ ở trước cửa căn tin. Anh nhìn Hoa Đoá Đoá mỉm cười, “Thực ngoan, chạy tới không ngừng nghỉ?”

Khuôn mặt Hoa Đoá Đoá nhỏ nhắn xấu hổ,

khẽ xoay nghiêng thân mình, lông mi rũ xuống không nhìn vào anh, ai nha, ngượng ngùng. Cố Cảnh Phong thấy tư thái xấu hổ này của Hoa Đoá Đoá, xì nở nụ cười, nắm tay cô đi gọi cơm.

Nếu không phải buổi chiều Hoa Đoá Đoá có khóa, Cố Cảnh Phong tính ra bên ngoài ăn. Bất quá, người thôi, không cần chú ý như vậy, chỉ là ăn một chút cơm mà thôi, anh cùng Hoa Đoá Đoá còn rât nhiều thời gian, bữa cơm này không tệ.

Kỳ thật Hoa Đoá Đoá thực thích ăn thịt, tuyệt đối ủng hộ chủ nghĩa ăn uống, nhưng giờ phút này, cho dù miệng có chảy nước miếng, tham lam nhìn chằm chằm vào đống thịt thịt này, nhưng cũng không thể chọn! Cô muốn ở trước mặt lão công thân ái, biểu hiện ra một bộ dáng ham đồ chay, con gái thích nhiều ăn thịt, rất không tốt, nhất là cô gái béo tròn giống như cô này. Cô hắng giọng, cúi đầu, “Em thích ăn đồ ăn, em theo chủ nghĩa ăn chay.”

Lông mi Cố Cảnh Phong nhíu lại một chỗ… Trước kia khi cùng nhau ăn cơm, cô nàng béo tròn này không phải thường ăn món bò trụng Tứ Xuyên sao? Chẳng lẽ bò trụng là thuộc loại đồ chay? Trong lòng Cố Cảnh Phong bật cười, “Vậy em nhìn xem, em muốn ăn cái gì?”

Ánh mắt Hoa Đoá Đoá băn khoăn ở những khay đồ ăn, nhìn thấy một khay thịt bò trụng đỏ rực một mảng phía trên mới ngon miệng làm sao, nước miếng của cô lập tức chịu lực hấp dẫn của Trái Đất, nhiễu xuống, “Dì ơi, cháu muốn món chay kia, thịt bò trụng.”

Dì bán đồ ăn cầm một cái thìa lớn, ngây ngẩy nhìn Hoa Đoá Đoá, “Cháu gái à, thịt bò trụng là món chay?”

Cố Cảnh Phong xì cười. Máu trong người lập tức dồn lên tai Hoa Đoá Đoá, cô xấu hổ biện hộ cho chính mình, “Trong món bò trụng kia không phải có rau cải trắng sao? Cháu chỉ muốn ăn nó, hắc hắc~~ “

“Nga, là như thế này à.” Vì thế dì bán đồ ăn còn đặc biệt vì cô mà tỉ mỉ chọn lựa rau cải trắng trong món bò trụng, một chút cặn thịt cũng không cho cô, một bát lớn toàn rau cải trắng hiện ra ở trước mặt cô. Dì bán đồ ăn còn cười a a xua tay, “Không cần cảm tạ ha, tất cả đều là món ăn cháu thích ăn.”

Bàn tay Hoa Đoá Đoá run run bưng nhận, rưng rưng nhìn về món thịt ngon miệng kia, bi tráng nhìn về một bát lớn toàn rau cải trắng… Thịt thịt của cô a, món thịt kia là ngon lành cỡ nào a, làm sao có thể như vậy chứ~~

Cố Cảnh Phong thấy Hoa Đoá Đoá bộ dạng nghẹn ngào không dứt được, khẽ hừ nhẹ một chút, độ cong khóe miệng càng ngày càng nhếch lên, anh nói với dì bán đồ ăn: “Dì ơi, cháu cũng lấy một phần thịt bò trụng, cháu thực thích ăn thịt, cho cháu nhiều thịt nga.”

Dì bán đồ ăn là một người tốt cỡ nào a, thích ăn gì, liền cho bạn cái đó, chỉ thấy trong bát của Cố Cảnh Phong chỉ có kia một màu thịt lóng lánh lúc nhúc, cư nhiên ngay cả một miếng rau cải trắng cũng không có, dì bán đồ ăn còn cười ha ha nói: “Vừa vặn trung hoà, có lời đi.”

Hoa Đoá Đoá thèm nhỏ dãi nhìn vào đống thịt trong bát lớn của Cố Cảnh Phong. Cố Cảnh Phong tỏ vẻ như không biết gì cả, mang hết đống “thịt” này đi. Trong lòng Hoa Đoá Đoá hò hét, nha nha, đều là món em thích ăn, đúng đúng đúng, thật sự là hiểu biết em a.

Trong mắt cô loé lên kim quang, biểu tình cực kỳ tham lam. Cố Cảnh Phong nhìn trong khay của mình đều là thịt, phi thường vừa lòng, hướng Hoa Đoá Đoá sáng lạn cười, “Em ngây ngốc làm gì? Mau nhanh bưng khay thức ăn chay của em lên a, phía sau còn có người đang chờ đó.”

Hoa Đoá Đoá lập tức thức tỉnh. Cô yếu ớt quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên, phía sau có một cô em gái mắt to trừng cô, tựa như muốn uy hiếp cô nhanh chút. Hoa Đoá Đoá lập tức xoay người, tuỳ tiện bưng khay thức ăn chay lên, vui vẻ đi theo Cố Cảnh Phong tìm chỗ ngồi.

Hai người chọn một vị trí sát bên cửa sổ.

Hoa Đoá Đoá vẫn cúi đầu ăn cơm, nhưng mà tròng mắt vẫn là không thành thật nhìn chằm chằm vào khay cơm toàn thịt kia của Cố Cảnh Phong, càng xem cô lại càng muốn ăn, càng muốn ăn lại càng khổ sở. Nhịn không được nhìn về khay cơm của mình, thật là đổ mồ hôi đầy mặt muốn quên đi, tất cả chỉ là chất! Tất cả chỉ là chất!! Nàng là động vật ăn thịt!!

Cố Cảnh Phong gắp mấy miếng đồ ăn trong bát của Hoa Đoá Đoá, rất là tán thưởng nói: “n! Vị thực là ngon, ai, mỗi ngày anh đều ăn thịt đến phát ngấy, hiện tại đã không ăn nổi nữa rồi, không bằng… Chúng ta đổi cho nhau đi?”

Mắt Hoa Đoá Đoá nhất thời lóe sao nhìn Cố Cảnh Phong. Nhưng mà, lập tức lại xụ xuống, cắn chiếc đũa nói: “Em chỉ ăn chay, em không ăn thịt.” Không biết, khi cô nói những lời này, trong lòng đã chảy bao nhiêu lệ a, vì hình tượng, cô thật sự là khổ không thể nói nổi, cô rất muốn nói với lão công thân yêu của cô rằng, cô chính là động vật ăn thịt, cực kỳ thích ăn thịt, hận không thể mỗi ngày đều có thịt để ăn.

Cố Cảnh Phong lại ngoảnh mặt làm ngơ, tự tiện trao đổi khay cơm với Hoa Đoá Đoá, mí mắt thoáng nâng lên nhìn cô “Ăn béo rất tốt, anh thích em xấu…”

“…” Hoa Đoá Đoá gắt gao cắn chiếc đũa, ngây ngốc hề hề nhìn anh. Đây là loại người gì a, thích mình trông xấu? Cố Cảnh Phong cúi đầu ăn cơm, không nhìn tới cô. Hoa Đoá Đoá thấy Cố Cảnh Phong chỉ lo vùi đầu mà ăn, cũng thành thành thật thật bắt đầu ăn cơm. Cô thấy trước mắt là các loại thịt, khẩu vị đại khai, mặc dù không có khoa trương như lang thôn hổ yết, nhưng ít ra so với cảnh phải đối mặt với đồ chay vừa rồi thực dễ nuốt hơn hơn gấp trăm lần, cô thích ăn như thế này a~~

Cố Cảnh Phong tuy rằng vẫn cúi đầu ăn cơm, nhưng khóe miệng vẫn là nhịn không được nhếch lên. Anh biết rõ đức hạnh của nha đầu kia, thật sự là con vịt có chết vẫn mạnh miệng.

Đang lúc hai người gần ăn cơm xong, bỗng nhiên có người kêu bọn họ, “A, Tiểu Đoá Đoá cùng Cố trợ giáo đang hẹn hò à?”

Hai người nhất tề chuyển ánh mắt qua, chỉ thấy Từ Hoan Hoan kéo vương bát nhà cô, nhiệt tình nhiệt tình đi tới, cô nàng chuyên châm chọc lôi kéo vương bát nhà cô ngồi xuống ở bên cạnh, thấy vài vụn thịt còn sót lại ở trong khay cơm của Hoa Đoá Đoá, kinh hãi, “Cũng đã 120 cân rồi, còn ăn thịt? Ngươi muốn biến thành 250 cân sao?”

(1 cân = 500 g, 120 cân = 60 kg, 250 cân = 125 kg)

Chuyện tối tư mật của con gái trừ bỏ tuổi tác ra, còn có cân nặng. Từ Hoan Hoan không chịu ngậm miệng nói ra cân nặng cực kỳ ảo não của cô, Hoa Đoá Đoá rất là muốn tìm một khe hở để mà chui vào.

Tên vương bát nhà Từ Hoan Hoan còn hoàn hảo không tìm đường sống mà muốn chết lộ ra bộ dáng kinh hãi, “Nha, Hoa Đoá Đoá chỉ có 120 cân? Nhìn không ra là gầy như vậy a?”

Hoa Đoá Đoá lập tức nghẹn họng nhìn trân trối. Không phải đâu… Cô thoạt nhìn còn muốn mập hơn 120 cân à? Rất là đả kích, cô muốn đen mặt lại, giận! Cố Cảnh Phong lúc này mới nói một câu, “Kỳ thật anh thực chờ mong một lão bà 250 cân.”

Lời này vừa nói, Hoa Đoá Đoá càng thêm khổ sở.

Vương bát nhà Từ Hoan Hoan lúc này mới bắt đầu tinh tế đánh giá Cố Cảnh Phong, tựa hồ nhớ tới anh là ai, nói nhỏ bên tai Từ Hoan Hoan, Từ Hoan Hoan gật gật mấy cái, mong chờ nhìn Cố Cảnh Phong, “Cố trợ giáo, anh thật sự là chân nhân giấu tướng a, không nghĩ tới anh lại cư nhiên thích chơi game.”

“Nhàm chán tịch mịch nên chơi giết thời gian thôi.” Cố Cảnh Phong nói ra lời này có vẻ không chút để ý, kỳ thật cái này là để giấu diếm một chuyện mà thôi. Hiển nhiên Cố Cảnh Phong thường có thái độ không chút để ý, đến nỗi bọn họ tập mãi thành thói quen, không nhìn ra có cái gì không bình thường, nhưng mà Từ Hoan Hoan vẫn ngượng ngùng cười, vương bát nhà cô lúc này mới nói: “Cố trợ giáo, bang chủ Tuyết Vực Phong Tình là Thiên Hạ Vô Thanh kia là đại ca của ta, chuyện ở trong trò chơi, hy vọng anh sẽ tha thứ cho.”

Cố Cảnh Phong mỉm cười, “Ta sẽ không đem trò chơi cùng thực tế nói nhập làm một. Chuyện này ngươi yên tâm.”

Cố Cảnh Phong cũng dạy bên khoa cầu đường, cho nên vương bát sợ anh sẽ lấy chuyện này mà báo thù lại bọn họ. Phải biết rằng, chọn môn học tự chọn, là một chuyện cực kỳ buồn nôn cùng bi tráng, quyền sinh sát tất cả đều ở trên người giảng sư, vạn vạn lần không thể đắc tội với giảng sư môn học tự chọn là một trong những chuyện trọng yếu cần ghi nhớ trong lòng sinh viên trong suốt quá trình học.

Cố Cảnh Phong nhìn vào đồng hồ, hỏi Hoa Đoá Đoá: “Đã ăn xong chưa?”

“Xong hết rồi.”

Cố Cảnh Phong gật đầu, đứng dậy, vuốt cằm nói với Từ Hoan Hoan cùng vương bát nhà cô, “Chúng ta đi trước.” Dứt lời, trực tiếp kéo Hoa Đoá Đoá đi ra khỏi căn tin. Vương bát nhà Từ Hoan Hoan nhịn không được nói, “Cố trợ giáo có chút lạnh lùng.”

“Đó là nhằm vào ngươi.” Từ Hoan Hoan liếc mắt xem thường.

Hoa Đoá Đoá vẫn thành thành thật thật đi theo Cố Cảnh Phong, cường độ nắm tay không mạnh lắm, mức độ kéo đi cũng vừa phải, hẳn là không có ý tứ tức giận. Hai người tới dưới lầu ký túc xá nữ sinh, Cố Cảnh Phong liền dừng chân.

“Trở về ký túc xá chuẩn bị một chút, sách vở của mấy tiết học buổi chiều, cũng mang xuống theo.”

“Di? Để làm gì?”

Cố Cảnh Phong nhíu mày, “Gặp trưởng bối.”

Hoa Đoá Đoá quá sợ hãi, che ngực, làm ra một bộ dáng muốn té xỉu, “Không phải chứ? Nhanh như vậy đã muốn em dẫn đi gặp bá phụ bá mẫu? Em còn chưa có chuẩn bị tốt, em có chút khẩn trương, hơn nữa anh xem dáng người hiện tại của em, béo tròn đến như vậy, có thể khiến cho hai vị lão nhân ở nhà sợ hãi hay không a? Chúng ta có nên đổi thời gian để nói sau hay không? Ít nhất để cho em giảm béo một chút?” Hoa Đoá Đoá nói liên miên cằn nhằn thông suốt, chân tay thoạt nhìn rất là luống cuống, giống như con chim nhỏ bị chấn kinh, chỉ biết đứng tại chỗ lầm bầm kêu.

Cố Cảnh Phong bất đắc dĩ, “Anh muốn gặp nhạc phụ đại nhân, hiểu không?”

Hoa Đoá Đoá lập tức dừng lại, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn anh, “Nhà của em không ở thành phố A.”

“Lái xe mất hai tiếng đồng hồ, không sợ. Ngày mai là cuối tuần, vừa vặn.”

Đóa hoa chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau, “Nga.”

“Anh đi rồi.” Cố Cảnh Phong xoay người lưu lại cho Hoa Đoá Đoá một bóng dáng tiêu sái ngọc thụ lâm phong, để lại mình cô đứng hứng gió bắc, thuận tiện có thêm vài chiếc lá rơi rụng xuống làm nền. Chỉ cần nghĩ đến người ba ba cực thích nam nhân xinh đẹp kia của nhà cô, cả người cô liền run lên.

Cô sợ, Cố Cảnh Phong mà đến, liền được tử hình ngay tại chỗ. Cúi bả vai xuống, Hoa Đoá Đoá tập tễnh lên lầu, thu thập này nọ, đóng gói!

Buổi chiều sau giờ học, Cố Cảnh Phong liền lái chiếc xe phong cách của anh đứng ở bên ngoài cửa trường học chờ Hoa Đoá Đoá. Ước chừng sau nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng Hoa Đoá Đoá đâu, anh thoáng nhịn trong chốc lát, thật sự nhịn không được nữa, gọi điện thoại cho Hoa Đoá Đoá.

Nhưng mà nghe được tiếng nhạc chuông mà Hoa Đoá Đoá cài đặt riêng cho anh ở gần đó—— Chàng là gió, thiếp là cát, quấn quít bên nhau đến tận chân trời~~

(Là bài Chàng là gió thiếp là cát trg Hoàn Châu cách cách ý các nàng )

Cố Cảnh Phong đổ mồ hôi, mở cửa xe ra, nhìn thấy trong tay cô cầm theo bao lớn bao nhỏ, hành lý giống như là chuyển nhà đến nơi, khóe miệng co rút, “Đi có hai ngày, cần nhiều thứ như vậy sao?”

“Kỳ thật trong này là hai con búp bê. Không có hai con búp bê này ở bên cạnh, em ngủ không được.” Cô chậm rãi chỉ chỉ vào hành lý của mình. Nguyên lai ở bên trong thực tế chỉ có hai con búp bê không có sức nặng mấy.

“Anh hy vọng có một ngày, khi không có anh ở bên cạnh em, em cũng ngủ không được.”

“Ai nha, đó là chuyện không có khả năng!” Hoa Đoá Đoá lập tức mỉm cười xua tay, Cố Cảnh Phong hết sức trừng mắt, Hoa Đoá Đoá lập tức cứng ngắc tươi cười, chớp mắt vài cái, “Bất cứ chuyện gì cũng đều có thể.”

“Lên xe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.