Binh Ca Ca Là Người Anh Tốt

Chương 31




Đám người lớn nhỏ kia đều là những người ăn được uống được, cũng may Điền Mật Nhi đã có dự kiến từ trước, khi đi ra ngoài mua rượu cũng mua về không ít đồ ăn chín. Thật ra thì hôm nay, bữa ă này cũng là thuận tiện khao thưởng toàn quân, đại đội bọn họ mới vừa xây dựng xong, rất nhiều người đối với bọn họ còn không coi trọng lắm, mượn lần diễn tập này đám lang sói cũng muốn cho Triệu Phương Nghị có thể nở mày nở mặt. Ha ha, anh cũng đã được thủ trưởng cho phép, năng lực của bản thân cũng đã được khẳng định, có thể không vui mừng sao! Bắt đầu phát động uống rượu luân phiên, mọi người ở đây cũng đã cực khổ đủ lâu rồi, chỉ cần ngày hôm sau có thể thức dậy huấn luyện, thì cứ để bọn họ tận hứng đi.

Tất cả mọi người uống đến liêu xêu nghiêng ngả, Điền Mật Nhi và Vương Văn Tĩnh cũng phải uống, ở phòng bếp đã đối phó uống một hớp, Vương Văn Tĩnh cũng không thể từ chối cũng bị uống hai chén. Chỉ là tửu lượng yếu, có chút choáng váng, thấy mọi người đều mải ăn uống nên về nhà nằm một lát.

Một phòng bừa bãi, đều để lại cho Điền Mật Nhi, các chiến sĩ nhỏ cũng có lòng giúp đỡ chị dâu một tay, nhưng tay chân vụng về làm bát đĩa rơi xủng xoảng, may nhờ đều làm sắt, nếu không cũng bị bọn họ làm vỡ hết. Điền Mật Nhi đem bang ôn thần này đuổi đi, không có thêm phiền phức là may mắn lắm rồi!

Aiz, thật là một công trình vĩ đại, đem bát đĩa cho vào trong chậu lớn, thứ còn dư lại đều trực tiếp đổ vào thùng rác. Chỉ chốc lát sau cũng thoát khỏi bừa bộn, Triệu Phương Nghị vẫn ngồi ở bên cạnh uống trà, cả khuôn mặt đỏ bừng vòm ngực tinh tráng lộ ra ngoài, nhìn thấy Điền Mật Nhi ở đó lắc la lắc lư liền thấy có chút vui mừng. Từ phía sau lưng ôm lấy Điền Mật Nhi, đè cô sát vào cạnh bàn, thứ căng phồng □ cọ cọ vào sau lưng cô.

Xem ra là đã uống nhiều quá rồi, cũng chưa bao giờ thấy anh thất thố như vậy qua, Điền Mật Nhi dùng chân đá đá anh mấy cái rồi nói: "Yên tĩnh một chút, anh không nhìn thấy em rất bận hay sao!"

Trời thì nóng, còn bận rộn cả một buổi, hiện tại Điền Mật Nhi đang vô cùng mệt mỏi nào có tâm tình rảnh rỗi phản ứng lại anh.

"Để lại ngày mai tiểu Vương giúp em một tay, cùng nhau dọn dẹp" Triệu Phương Nghị từ phía sau lưng ôm lấy cô, hai bàn tay to vuốt ve con thỏ lớn trắng nõn trước ngực cô, phun hơi thở nóng bỏng vào gáy cô. Một tay nâng đùi phải của cô lên, vắt lên trên bàn, tay cũng dò vào dưới váy không thành thật lục lọi. Triệu Phương Nghị hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với đôi tất trong suốt của cô, một mực ở trên đùi bấm bấm xoa xoa, còn để cái kia của mình ở ngay cửa hang huyền bí.

Không nói đến thì thôi, vừa nói đến Điền Mật Nhi liền thấy giận dễ sợ! Dùng cái mông mình hung hăng □ hạ xuống liền nghe thấy anh hít một hơi khí lạnh.

Điền Mật Nhi quay người lại, thoát khỏi gông cùm của anh, đem đồ vật quẳng ầm ầm. Nói là tới giúp một tay, một tay không có duỗi ra cũng không nói làm gì, lại mượn rượu mời để tránh né. Chi bằng không có người này còn hơn, cô cũng đỡ phải phục vụ thêm một người. Tuy vậy nhưng Điền Mật Nhi cũng không có oán trách với Triệu Phương Nghị, Dương Dực cùng anh là chiến hữu, nếu là vợ của hai nhà có quan hệ không tốt thì hai người bọn họ cũng thấy khó xử.

Triệu Phương Nghị bị đụng đau nên tinh thần cũng tỉnh táo không ít, cầm cái chổi giúp côg quét sân, đổi lại bình thường thì Điền Mật Nhi sẽ để cho anh nghỉ ngơi nhưng hôm nay trong lòng cô đang tức giận, không muốn chiều chuộng anh nữa.

"Dương Chính ủy cùng người yêu mới vừa kết hôn, tình cảm của hai người cũng không tệ." Dương Dực cũng đã mấy lần nhắc nhở Vương Văn Tĩnh, để cô ta đến giúp chị dâu một tay, nhưng Vương Văn Tĩnh lại không thèm nhúc nhích, anh cũng không nhiều lời làm gì??, mặc dù rất đau lòng cho vợ mình, nhưng điều này cũng gián tiếp khiến cho Vương Văn Tĩnh khó có thể hòa nhập vào vòng lẩn quẩn này rồi. Quân đội là một tập thể lớn, tựa như một đại gia đình, cũng không thể khiến người một nhà đi nhân nhượng một người được.

"Ừhm, trước không phải nói anh ấy vì người mình yêu mới đi làm lính sao, chính là người vợ này, không ngờ hai người đi xem mắt lại đụng phải nhau!"

"Vậy sao! Hai người còn rất có duyên phận đấy!" Không phải nói ban đầu không đợi Dương Dực sao!?

"Nghiệt duyên, ngựa tốt không bao giờ ăn cỏ đã nhai! Vương Văn Tĩnh cùng người khác cũng đã đàm hôn luận gả rồi, không biết làm sao lại thôi, đã qua tay người khác mà cậu ấy còn nhặt về, thật là làm mất mặt đàn ông!" Ham muốn độc chiếm cùng với cổ hủ của Triệu Phương Nghị đặc biệt mạnh, đại biểu cho chủ nghĩa đàn ông.

"Vương Văn Tĩnh cũng không tệ, dáng người xinh đẹp văn hóa cũng cao, Dương Chính ủy nhiều năm độc thân như vậy, đoán chừng là trong lòng cũng không bỏ được cô ấy."

Lại nói Dương Dực thật vô cùng si tình, tư tưởng của người bấy giờ vẫn còn là rất cổ hủ, anh ấy có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà tiếp nhận Vương Văn Tĩnh, đối xử với cô ấy lại tốt như vậy, đoán chừng cũng là so yêu quá sâu mới có thể chấp nhận tất cả. Có câu nói này không phải sao: " Yêu em yêu cả đường đi lối về".

Triệu Phương Nghị thật có chút khinh thường, lại có suy đoán cả đời này của cậu ta cũng sẽ không ngóc đầu lên được! Vợ của mình thì phải là từ đầu đến chân từ trong ra ngoài từ tâm đến thân tất cả đều là của mình mới được, người khác muốn đụng, chơi đùa đều không được phép. Nếu đã lầm đường lạc lối, vậy thì cũng đừng nghĩ trở lại, coi như trong lòng yêu chết đi sống lại cũng sẽ không bao giờ giữ lại. Về điểm này, Điền Mật Nhi khiến cho anh rất tự đắc, trong mắt của vợ anh đều có hình bóng của anh làm cho tâm tình của một đại trượng phu như anh rất thỏa mãn. Thân là một người đàn ông nếu ngay cả vợ mình cũng không nói được thì đừng nói đến việc ra bên ngoài chém giết lập nghiệp!

"Về sau nếu có việc thì nói chuyện, bình thường không có việc gì thì ít cùng Vương Văn Tĩnh giao tiếp thôi, ánh mắt của cô gái kia không trong sáng, em và cô ta chung đụng dễ dàng thua thiệt." Phụ nữ không còn trong sạch tính tình trăng hoa lẳng lơ, có thể nhìn ra nhân phẩm của cô ta khẳng định cũng không có gì tốt đẹp cả.

Vậy thì thật tốt rồi, cô cũng cảm thấy cô gái Vương Văn Tĩnh này không tốt, lãnh đạo cũng đã lên tiếng dù sao về sau tiếp xúc cũng không nhiều, tất cả mọi người ai bận việc nấy, có thể sống bình an là được rồi.

Dọn dẹp xong xuôi, Điền Mật Nhi cảm giác eo của mình cũng sắp đứt ra rồi, liền xoay xoay một chút cổ và hông của mình, Triệu Phương Nghị vừa nhìn thấy liền đi tới cho xoa bóp bả vai cho cô. Hình như hôm nay anh đặc biệt thích cái bàn này, muốn ở ở chỗ làm một lần mới được, xoa bóp cũng chầm chậm thay đổi.

Đôi bàn tay theo bả vai đi xuống, cách xiêm áo khẽ vuốt hai luồng mềm mại của cô, nơi mềm mại này cầm vào tay cực kỳ vừa vặn, vừa hôn vừa gặm cắn.

Điền Mật Nhi đối với ** của anh luôn luôn không có năng lực chống cự, mới vừa bị anh ra tay liền hóa thành một vũng nước xuân rồi, thở hổn hển nói: "Đừng, để em tắm một cái đã, bận rộn cả một ngày, toàn thân đều là mồ hôi!"

Ngày hôm sau, Vương Văn Tĩnh ăn mặc mát mẻ tự nhiên, cùng với một thân công sở ngày hôm trước thì trẻ tuổi hoạt bát lên không ít, cả người xem ra tinh thần đều phấn chấn. Vương Văn Tĩnh bề ngoài xuất sắc, nhìn vào không thể rời mắt được, cũng không trách khiến cho Dương Dực nhớ mãi không quên.

"Chị dâu ngày hôm qua thật xin lỗi, thật sự là từ chối không được, mới uống có hai chén, không ngờ tửu lượng lại kém như vậy. Đem mọi thứ đều vứt lại cho một mình chị, chắc là mệt lắm phải không!" Vương Văn Tĩnh mặt đầy ảo não, rất áy náy nói.

"Ha ha, không có việc gì, ở nhà phải làm việc nhà nông nên cũng đã quen rồi, dọn dẹp một chút cũng không mệt mỏi cho lắm. Cô so với tôi lớn hơn, gọi tôi là Điền Mật hoặc Mật Nhi là được rồi, chị dâu đều là do đám huynh đệ ồn ào kia của ông chồng nhà tôi gọi ra thôi." Thật ra thì lúc ở nhà cô cũng không trải qua công việc của nhà nông, hai vợ chồng Điền Đại Hà đều rất thương yêu con của mình, tất cả mọi việc cũng một vai gánh vác cả. Sau này hai anh em cô học tập xuất sắc, vì vậy trong trong ngoài ngoài càng không cần bọn họ động tay vào, chỉ sợ ảnh hưởng đến học tập.

"Vẫn gọi là chị dâu thì hơn, Dương Dực đối với đội trưởng Triệu đặc biệt tôn kính, biết tôi và chị tùy ý như vậy, không biết sẽ trách mắng thế nào!"

Tâm tình gì đây không biết, so với Điền Mật lớn hơn năm sáu tuổi, lại còn thà chết gọi cô là chị dâu, không phải cứ gọi mấy tiếng thì người ta sẽ so với cô ta sẽ già đi mấy tuổi đâu!

Ha ha, thích như vậy thì tùy thôi, có gọi mẹ cô cũng không có ý kiến. Điền Mật Nhi ngồi ở trong sân vườn nhỏ của nhà mình giặt quân phục cho Triệu Phương Nghị, toàn thân đều là nước bùn, máy giặt căn bản cũng rửa không sạch, phải lấy tay chà xát mới được, bàn tay nhỏ bé trắng mịn chỉ chốc lát cũng bởi vì ma sát mà hồng rực lên.

"Chị dâu thế nào lại không cho vào máy giặt, đội trưởng Triệu cũng để cho vợ yêu của mình làm việc nặng như vậy sao, nếu là đàn ông khác còn hận không thể nâng đến tận trời!"

Quần áo của Triệu Phương Nghị căn bản đều phải giặt tay, Điền Mật Nhi lại không ở đây thường xuyên cho nên mới không mua máy giặt quần áo. Cũng một phần là do Điền Mật Nhi cảm thấy máy giặt quần áo giặt đồ không sạch sẽ, ở kí túc xá của trường học cũng có, nhưng rất ít khi sử dụng đến.

Nhưng thấy cô ta nói ra câu này hình như có chút khích bác hiềm nghi, Điền Mật Nhi giả vờ nghe không hiểu liền nói: " Tôi là người nông thôn, không xem trọng được nhiều như vậy. Còn so với đàn ông khác, nếu tôi có suy nghĩ như vậy thì Triệu Phương Nghị cũng có dám hái cả sao xuống ấy chứ."

Vương Văn Tĩnh cảm giác rất không vui, cảm giác được trong lời của cô hình như có ý gì, nhưng lại không bắt bẻ được. Trong lòng cũng có điểm chột dạ, vừa nhắc tới cái này liền nghĩ đến mình, chỉ là Điền Mật chắc là cũng không biết cái gì đi, lời này nói ra ngoài cả Dương Dực và chính bản thân cô ta cũng không còn mặt mũi.

Vừa đúng lúc Diêu Lực và Trần Tân tới lấy chậu rửa bát để buổi nhà ăn còn phải sử dụng, Điền Mật Nhi liền rửa tay nhiệt tình chào mời hai người bọn họ.

"Đồ vẫn còn ở trên lầu nhưng tôi mang không nổi, hai người các cậu đi lên cầm đi!"

Hai người hì hà hì hục mỗi người vác một cái chậu lớn, cùng hai chị dâu nói lời từ biệt liền trở về. Điền Mật Nhi vào nhà cầm hai túi đồ ăn ra ngoài, nói: "Buổi sáng làm nem rán cùng bánh bao thịt bò, các cậu cầm về mà ăn! Thuận tiện đem bột mì rang này cầm đến cho đội trưởng các cậu, anh ấy mà uống nhiều rượu thì ngày thứ hai liền bị đau dạ dày, các cậu nhớ theo dõi dặn dò anh ấy nhất định phải uống!"

"Dạ, quan lớn!" Hai người dí dỏm thi hành quân lễ, hai túi đồ kia thì lôi kéo lẫn nhau, không ai nhường ai, hai cái chậu to quả nhiên lảo đảo xiêu vẹo chỉ chực đổ xuống. Dù sao tất cả đều được làm bằng sắt, Điền Mật Nhi cũng không muốn nói thêm nữa.

"Chị dâu đối với Triệu đội thật là tốt! Triệu đội so với chị lớn hơn nhiều như vậy, đáng ra anh ấy phải là người quan tâm đến chị mới đúng!" Thân là một cô gái ưu tú, người kiêu ngạo như cô khi thấy Điền Mật Nhi làm mọi việc lấy lòng trượng phu như vậy có chút hạ thấp mình.

"Hai vợ chồng cùng nhau sống qua ngày, còn so người nào bỏ ra nhiều làm gì, nên tương thân tương ái thì hơn. Huống chi đàn ông bọn họ đều là miệng hồ lô, có lúc trong lòng có ý tốt cũng không thể hiện ra bên ngoài, thật ra thì chỉ cần cẩn thận thể nghiệm, là có thể phát hiện ra sự săn sóc quan tâm của bọn họ. Dù ở trong thời điểm nào bọn họ cũng đều như vị thần hộ mệnh canh giữ ở bên cạnh, có bọn họ ở bên mình liền cảm thấy trên đời này không có việc gì là khó cả."

Khi nghĩ tới Triệu Phương Nghi tốt như vậy, Điền Mật Nhi cười rất ngọt ngào, hạnh phúc dáng vẻ đó khiến cho Vương Văn Tĩnh cảm thấy rất chói mắt. Dương Dực cũng rất tốt, đối với cô cũng rất si mê đáng lẽ ra cô phải biết đủ chứ, nhưng cô lại không cam lòng. Cô xứng đáng với cuộc sống tốt hơn mới phải, được hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, bên cạnh luôn có người chồng cao lớn anh tuấn nhiều tiền làm bạn. Đều là do cái lần đáng chết ngoài ý muốn kia, khiến cho cô ta không thể...... Hào môn như vậy làm sao có thể chấp nhận một người phụ nữ không vẹn toàn như cô, hai người bọn họ cũng đã kiên định chống đối, nhưng người kia cũng không kiên trì được bao lâu sau đó liền từ bỏ.

Cầm tiền bồi thường, cô thật không biết nên đi nơi nào, tại thành phố đó, người quen biết có rất nhiều, cô không có lòng tin cũng không dám một mình rời nhà để sống cuộc sống cho riêng mình. Lại không ngờ gặp lại Dương Dực lần nữa, anh cũng không đi truy cứu chuyện trước kia của cô mà dứt khoát cưới cô về như vậy cô nên cảm ơn mới phải, không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều......

Vương Văn Tĩnh chợt an tĩnh lại, Điền Mật Nhi thấy cô ngây người, không biết là đang nghĩ cái gì. Cô cũng không có rảnh rỗi đi làm chị gái tri tâm, lại cúi đầu ra sức chà xát quần áo, cái đồ dùng để huấn luyện đáng chết này, để giặt sạch nó thật là vất vả. Triệu Phương Nghị đúng là một tên đàn ông xấu xa, mỗi sáng sớm cho anh ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đi ra ngoài, buổi tối trở về lại chẳng khác gì con khỉ chui từ dưới bùn lên cả. Lúc cô ở trường học, anh sẽ phải tự mình giặt quần áo nhưng vết bẩn căn bản chà không sạch, cái mới chồng chất lên cái cũ, làm cô giặt càng thêm vất vả.

Đoán chừng ngây người cũng đã đủ rồi, Vương Văn Tĩnh sửng sốt một lát, liền đứng lên cáo từ, trước khi đi còn mời Điền Mật Nhi buổi trưa sang ăn cơm. Nói là ngày hôm qua cô đã bận rộn một ngày, hôm nay nên nghỉ ngơi một chút. Điền Mật Nhi liền từ chối, buổi sáng hấp bánh bao vẫn còn mấy cái. Lại giả vờ lấy cho cô ta mấy cái mang về nếm thử một chút, buổi trưa không muốn nấu cơm cũng có thể đối phó được, Vương Văn Tĩnh liền cầm bánh bao đi về. Muốn tới đây mời người ăn cơm, ngược lại lại còn mang cả cơm trưa trở về......

Buổi tối Triệu Phương Nghị trở lại, Điền Mật Nhi kể cho anh nghe chuyện ngày hôm nay, nghe xong mày của anh liền nhíu lại, cảm thấy người anh em của mình cưới một người không hợp với mình. Vương Văn Tĩnh có như thế nào anh tuyệt cũng không muốn quản, chỉ sợ Dương Dực về sau sẽ đau lòng. Nhưng đây là chuyện của vợ chồng người ta cũng không tiện mở mồm đi hỏi, chỉ đành phải để sau này khi có cơ hội sẽ nhắc nhở cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.