Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài

Chương 14: Lỗi lầm của Anh Vũ




Ba chàng hội trưởng hoặc có thể nói là ba chàng bạch mã của khối 10 cùng các cô công chúa xinh đẹp đi gặp hiệu trưởng là từ tiết 1 mà tới giờ tới tiết 4 còn chưa về. Không biết là có chuyện gì không nhưng mà chưa bao giờ có chuyện càn bàn nào lại kéo dài lâu như thế. Họp à? Nếu là họp thì cũng khoảng chừng tới tiết 3 cũng phải đã xong chứ?

Đúng là khiến người lo gần chết ấy . Ai lo thì lo chứ ba cô nhóc lọ lem nhà ta thì lo cái gì chứ? 4 tiết kéo dài lien tiếp mà không có ba tên kinh hoàng đó đúng là thời khắc tuyệt đỉnh như thiên đàng. Không phải để suy nghĩ, để lo âu , để chướng mắt nhìn, cũng không cần nghe mấy cái giọng chanh chua điệu đà hay cao ngạo trầm tính. Thiệt là sướng cái người quá đi!

-Có vẻ Anh Vũ , Phong và Tuyết Băng , Bách Hợp lớp ta bận quá nhỉ! Bốn người đó giờ mà vẫn chưa về!- Bà cô giáo Sinh lên tiếng than vãn tràn ngập sự thiên vị và lo lắng cho bốn nguwoif có địa cấp “ quan trọng” trong khối.

-Mấy người đó chắc làm việc vất vả lắm nhỉ?- Một đứa trong lớp lên tiếng.

-Ê! Hay lát trưa bọn mình đặt trà sữa uống đi xem như là bữa chiêu đại bốn “ đại nhân” của lớp ta? – Một đứa khác với tâm hồn cực kì ăn uống lên tiếng.

“Bốn đại nhân” ??? Nghe mà ba cô nàng muốn ói lên ói xuống ấy! Đại nhân chắc đại nhân ghê ấy! Tiểu nhân mới đúng chữ vĩ đại gì nổi chứ : hai đứa được chức lớn vì đước thiên vị ; tên làm chum của khối ; tên thì kiêu ngạo , hống hách . Đại nhân đâu ra chứ chời? Muốn la làng cho nguyên lớp biết lắm nhưng cái nhóm nữ phải im ru vì giờ họ đâu có quyền gì? Chửi anh lớn, chị lớn của lớp chỉ có cái rước họa vào thân.

-Học giỏi quá cũng là mọt cái tội nhỉ!- Cô Sinh nói với giọng trẻ con mà chả biết hai chữ “ nhục nhã” là cái gì hết!!

Có đời nào giáo viên nào ăn nói như thế chứ chời? Học giỏi mà cái đạo đức dù nhỏ như con kiến cũng không có thì mắc cái mớ gì được khen ngợi dữ thần vậy chời???? Cái thứ chỉ sang chảnh vẻ bề ngoài còn bên trong thì như mấy cái đống rác ấy!

-Kìa cô! Nói vậy cũng đâu thể đúng được!- Bỗng nhiên có lời nói cắt đứt dòng day dưa của cô Sinh. Không ai bạo gan bằng người mang danh là bạn thân của anh lớn , Tùng Lâm.

-Ý con là sao?-Cô Sinh hỏi lại.

-Con đồng ý Anh Vũ và Hùng Phong có tài nhưng Tuyết Băng và Bách Hợp thì không thể! Nếu nói vể trí tuệ thì lớp có them hai người hơn hẳn Tuyết Băng và Bách Hợp mà cô!- Tùng Lâm mỉm cười nói lại với vẻ táo bạo và tự tin.

-Là ai?

-Nhật Dạ và Karuku!- Một câu làm choàng ngợp hai người trong nhóm nhân vật chính .

Karuku cười đứng hình , giật mình khi nghe nhắc tới tên mình. Nhật Dạ trợ tròn mắt , há họng nhìn Tùng Lâm đang cười tủm tỉm nhìn lại cô . Thật là ngượng mà!!!

-Bạn trai có khác ha Tùng Lâm!

-Tùng Lâm thương Nhật Dạ dễ sợ!

-Nhật Dạ sướng qua nha!



Thay vì những lời tiêu cực khi hai công chúa của lơp bị “ hạ cấp” thì thay vào đó là nhũng lời châm chọc đầy ngộ nghĩnh và dẽ thương của mọi người đối với Tùng Lâm và Nhật Dạ. Karuku cười “ gian tà” quay qua bên Nhật Dạ càng khiến cô nàng đỏ mặt quá chời!

-Nói gì nói ! Cô cũng thừa nhận đúng là thế nhưng mà đây là quyết định của Anh Vũ và Hùng Phong! Với lại cũng có điểm cô thích Tuyết Băng và Bách Hợp hơn! Nhật Dạ và Karuku có uốn biết nguyên nhân không?- Cô Sinh do nể Tùng Lâm là bạn thân của Anh Vũ nên không cáu quát khi ý kiến của mình bị phản bác.

Vừa nói co vừa chậm rãi bước tới chỗ của hai cô nhóc được bàn tới. Đưa ánh mắt “ bà la sát” của các giáo viên nữ dành cho hai cô gái đối diện, hại Karuku và Nhật Dạ lạnh sống lưng gần chết.

-Dạ… nguyên nhân… là gì vậy cô?- Hai đứa nói lí nhí nhưng cũng đủ nghe để cô Sinh nhếch cái miệng lên, ánh mắt chiếu tướng và la lên.

-ĐÓ LÀ VÌ HAI ĐỨA ĐÓ LUÔN HOÀN THÀNH BÀI TẬP TUI GIAO ! NHẬT DẠ VÀ KARUKU, HAI ĐỨA LÀM BÀI TẬP CHƯA?

-Hic! Gì kì vậy cô ??? Đâu lien quan gì tới chuyện này? Hic hic !- Karuku mếu máo.

-Đúng ồi cô! Cô xem xét lại đi mà!!!- Nhật Dạ mếu máo theo.

-KHÔNG NÓI NHIỀU! ĐƯA BÀI TẬP ĐÂY!-Lời phán xét ác đức.

-Gì kì vậy !!!!!!!!!!!!!!!!- Hai đứa than thở.

-Hahahaha! Cô ơi , tha cho hai nhóc đó đi! Đứa chuyên ngoại ngữ , đứa chuyên lý, hóa, toán chứ có phải sinh đâu mà tụi nó giỏi hay nghiêm túc trong môn cô được!- Hoàng Anh cười rạng sang , bênh hai cô nhóc mà phản lại cô giáo.

-Cô không cần biết! Dù sao đây cũng là môn học và đương nhiên phải học và tập trung vào! Nhật Dạ và Karuku : ĐƯA VỞ CHO CÔ!-Nhưng có vẻ vì Hoàng Anh còn là người không được nổi bật lắm trong lớp nên cô không cho qua như của Tùng Lâm.

-BAO NHIÊU NGƯỜI SAO CÔ CHỈ CHẤM HAI ĐỨA CON KHÔNG VẬY??? – Karuku và Nhật Dạ la làng.

Cả lớp bị một trận cười vì cuộc đối thoại giữa ba nguời ,cô giáo Sinh , Karuku và Nhật Dạ.

-Alo? Anh hả? Giờ này chả phải anh đang học bài hay sao mà gọi cho em?- Nếu nãy giờ nếu ai thắc ắc sao không có sự hiện diện của cô nàng Hải Ly tuy hiền lành nhưng có chuyện là thành bà chằn liền thì có giải đáp rồi ha.

Tiết 4, Hải Ly xin đi vệ sinh . Rửa tay rồi chuẩn bị xong xuôi thì giờ tự nhiên điện thoại cô rung chuông lên . Người gọi không ai là Minh Nhân, bạn trai cô. Hải Ly mỉm cười nhẹ nhàng, vui sướng bắt máy nghe nói chuyện với người tình của mình rất say sưa.

-Anh đang làm gì vậy? Không học sao?

-Đang học, nhưng mà nhớ em quá nên gọi điện hỏi thăm em ! A phải xin ra ngoài nhà vệ sinh mới gọi cho em được đấy!- Những lời nói ngọt ngào như thế khiến ai chả đổ ? Đặc biệt là những người nhạy cảm, cả tin như Hải Ly đây.

-Anh.. đâu cần phải làm vậy! Hi!- HHải Ly cười tỏng xấu hổ và sung sướng.

Hải Ly thật hạnh phúc khi có một nguời bạn trai biết quan tâm tới bạn gái, chăm lo và vị tha. Anh học cũng rất giỏi nữa. Có ai biết Minh Nhân là sinh viên Đại

Học công nghệ thong tin hạng cao không? Anh luôn đứng đầ trong những danh sách những người ưu tú nhất khối. Vừa duyên dáng, vừa đẹp trai, vừa tài giỏi hỏi sao Hải Ly không thương cho được chứ! Hi!

-Hải Ly! – Minh Nhân gọi tên cô một cách ngọt ngào.

-Dạ! – Hải Ly đáp lại lễ phép, mặt ửng đỏ cả lên.

-Em thương anh không?

-Ơ?? Anh hỏi gì kì vậy? – Hải Ly ngẩn người ra với câu hỏi của bạn trai mình.

Sao anh cứ thích hỏi mấy chuyên nhạy cảm hại cô cứ xấu hổ rồi ngại ngùng. Nhưng mà nó đáng yêu và ngọt ngào hết sức khiến cô quá lung túng không biết phải làm sao đây.

-Anh thương em lắm! Hải Ly!-Trời ơi! Minh Nhân có cần dễ thương tới mức vậy không?

Hải Ly ngại ngùng muốn nói câu “ em thương anh” nhưng sao mà khó quá nhỉ ?? Ngượng chín mặt đi được à!Hải Ly cứ mải mê nói chuyện điện thoại mà không để ý gì xu quanh, cả giờ giấc còn không màng tới nữa. Không biết cô đi vệ sinh lâu tới mức nào rồi nhỉ ?Nói chung gấp đôi thời gian người đi vệ sinh một cách bình thường hoặc còn hơn nữa.

-Hải Ly!-Tiếng Minh Nhân nhỏ nhẹ bên đầu máy.

-Dạ!

-Em thương anh không ?

-…Dạ ….

-Sao?

-Sao giờ anh không vô lớp đi?- Hải Ly xấu hổ quá nên đánh trống lãng.

-Trả lời câu hỏi của anh đi ! Anh sẽ vô!

-…Em…. Em cũng thương …. thương anh lắm! Được chưa?- Hải Ly dỗi hờn nhút nhát khi mình bị “ép” trả lời một câu hỏi hạnh phúc cực kì.

-Tốt! Anh vô nha! Bye em!

-Bye anh!

Cúp máy, cuộc nói chuyện xong , Hải Ly ôm điện thoại xoay mấy vòng, tí ta tí tửng cười mỉm toet toét. Sự hạnh phúc và vui sướng thể hiện rõ ngay trên mặt cô . Hai bờ má vẫn còn dấu đỏ hồng bởi giọng “mật ngọt” của tên đó. Tâm trí vẫn còn bay bổng trong cái điện thoại đó mà chưa tỉnh dậy . Mấy cái hành đọng tích cực, tràn đầy sức sống này …. Thật khiến nguời nào đó rất khó chịu!

-Dám trốn học hả? Huỳnh-Hải-Ly!!!

Một câu nói trầm đến mức kinh khủng khiến Hải Ly thức tỉnh liền . Hai mắt trợn tròn đầy nỗi sợ hãi , cả cơ thể run bần bật lên . Giong nói này không xa lạ nhưng cô chả muốn nhớ tới nó làm gì. Hải Ly từ từ đưa con mắt một cách chậm rãi để đối mặt với chủ nhân giọng nói đó.

Anh Vũ???!!!! Tên quái nhân này quay lại từ khi nào chứ? Sao không hết 5 tiết rồi quay lại ? Mà anh đứng đây từ khi nào? Sao lại ở nhà vệ sinh mà không phải là trong lớp học?

Một loạt câu hỏi trong đầu Hải Ly khiến cô đờ đẫn, không dám nhúc nhích miếng nào hoặc cử động. Cả tâm trí cô đều đổ dồn hết vào cái nhìn với con người đầy quyền lực đứng ngay cửa vệ sinh nữ, face to face với cô với khuôn mặt không có gì để diễn tả là nó deep và dull tới cỡ nào ấy!

-Không học mà ra ngoài đây gọi điện thoại là sao?- Anh Vũ mặt nghiêm lạnh lung, hai tay đan chéo, dựa một bên cơ thể vào cửa nhà WC nữ nhìn thẳng vào Hải Ly.

Hải Ly run quá ,sợ quá. Chả có hơi đâu mà mở miệng nói với anh hay đúng hơn là cô chả muốn nói chuyện với anh chút nào! Kí ức hồi thứ bảy quay lại trong đầu cô. Anh không phải là nguời thường mà là một quái nhân đội lốt vẻ thư sinh , ưu tú . Có ai nhìn rõ bộ mặt thật của anh bằng cô không chứ?

-Sao không trả lời? Hả? HẢI LY!- Hình như quá mức nhẫn nhịn , Anh Vũ gào lên khiến Hải Ly giật bắn mình.

Cô bơ anh , nhét điện thoại vào túi mà rang giả vờ bình thường đi qua Anh Vũ. Cô biết là cô rất sợ anh nhưng cô không thể chịu khuất phục trước anh được .

Đi ra khỏi WC chưa được bao lâu, Anh Vũ nắm chặt lấy cánh tay của Hải Ly khiến cô khựng lại và phải một lần nữa đối mặt với tên khủng bố này.

-Sao lại bỏ đi?-Anh Vũ la lên.

-Tôi vô lớp học!-Hải Ly phản ứng lại.

-Không học gì hết nữa! Hải Ly, cô bị đình chỉ một tháng!

-CÁI GÌ?- Lời Anh Vũ như sét đánh ngang tai . Cái gì chứ? Cô bị nghỉ học ư? Đã nghèo còn mắc cái eo ! Cái tên này đúng là quá đáng.

-Sao lại đuổi học tôi!

-Không phải đuổi! Tôi chỉ cho cô nghỉ một tháng thôi mà!-Anh Vũ nhếch mép cười.

-Anh điên ư? Một tháng đối với thứ thiên tài, cao ngạo như anh thì chả là gì! Nhưng đối với một đứa ngu dốt như tôi là cả một quá trình học tập mà phấn đấu đó!

-Vậy sau ngay từ ban đầu không ngồi yên trong lớp mà ôn mà ra đây chơi hả! Còn hệt thong gì nữa?- Anh Vũ lên máu điên, vừa hét mà vừa siết chặt lấy cánh tay Hải Ly. Có đau cô cũng không la … vì cô thuộc loại trâu bò mà!

- Vậy tôi xin lỗi ! Tôi sẽ không tái phạm nữa được chưa?- Hải Ly ké tay mình về nhưng mà cũng thừa biết Anh Vũ mạnh cỡ nào rồi ấy nên cô đâu bẻ khóa được.

-Xin lỗi mà thái độ đó hả? Bộ cô tưởng cô chỉ phạm lỗi đó thôi sao?

-Tôi còn phạm lỗi gì nữa nói ra hết coi!

-Một : cô dám mang điện thoại lên trường. Hai: cách cư xử vô lễ với hội trưởng hội học sinh tôi đây
(tới khúc này, Hải Ly quay mặt cười khinh . Anh Vũ nóng lên nhưng vẫn phải kiềm chế!). Ba: không lo học mà lo nói chuyện vui vẻ với trai ! Tội nặng nhất đấy!

Bốp!

Anh Vũ vừa dứt , một bạt tay ngay má anh khiến anh mơ hồ. Cả người lỏng lẽo nên đương nhiên cánh tay của Hải Ly đã được trả tự do . Anh Vũ rung lên, từ từ đưa tay lên sờ má mình, một hình bàn tay nhỏ nhắn đỏ tươi in ngay má anh . Bản thân Hải Ly cũng run lên vì cô không ngờ… trong cơn giận mất ý thức cô đã lỡ…. tát một tên có chức vụ cao hơn mình. Nếu nói đúng ra thì Hải Ly phạm sai lầm rất lớn. Cả bản thân cô cũng biết điều đó nhưng ngay lúc này, cơn giận cao trào chưa từng thấy như càng tiếp sự can đảm cho cô.

-NÓI CHUYỆN VỚI TRAI? ANH XEM TÔI LÀ THỂ LOẠI CON GÁI GÌ VẬY? LOẠI QUA ĐƯỜNG À? CÒN XÚC PHẠM BẠN TRAI TÔI NỮA! VỤ HỒI THỨ BAỶ, ANH LÀM ANH ẤY BỊ THƯƠNG CHƯA ĐÃ HAY SAO GIỜ CÒN KIẾM CHUYỆN NỮA? ANH MUỐN CÁI GÌ!-Hét thẳng một tràng vào mặt Anh Vũ, Hải Ly đưa tay nắm chặt , cuộn thành quyền cho đỡ tức. Tự kêu mình bình tĩnh lại .

Anh Vũ cảm xúc trước và sau như một . Khác xa với sự suy nghĩ của cô , Anh Vũ không la hét mà thay vào đó là một ánh mắt đầy cảm xúc khó hiểu nhìn cô mà cô cũng chả muốn hiểu nữa! Mặt xác anh ta.

-Đưa điện thoại cô đây?-Sau vài phút im lặng , Anh Vũ đưa tay mình lên , ra lệnh cho Hải Ly ý đjăt điện thoại cô lên tay anh.

-Chi?-Hải Ly nhăn mặt nhìn anh.

-Tôi bảo đưa đây thì đưa – ngay – đây! – Không cần quá ồm ào, chỉ cần bộ mặt lạnh lung như sát thủ và giọng nói đầy trầm đầy chướng khí đã khiến Hải Ly mặt tái xanh.

Tay run bần bật, rụt rà rút điện thoại ra đưa cho đối phương. Ánh mắt của Hải Ly nhìn điện thọa cô linh cảm xấu trỗi dậy ngay.

Điện thoại cô là android thua cái đời mới một bậc. Cô cũng đã sử dụng và giữ gìn kỹ gần 2 năm nhưng vẫn còn nguyên nhân khiến cô rất yêu quí cái điện thoại này.

-Điện thoại đẹp ha !- Anh Vũ cầm trong tay điện thoại Hải Ly mà cười gian tà.

Cô im lặng nhìn anh, giờ phản bác cũng chả làm được tích sự nên tốt nhất im lặng vậy.

1 giây…. 2 giây…. 5 giây…..

Xoảng!!!!

-!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Âm thanh tiếng vỡ va chạm với nhau làm tan nát cõi long của Hải Ly.

Cô chết lặng , sững sờ trước hành vi của Anh Vũ.

Anh…anh…. anh… ĐẬP VỠ CÁI ĐIỆN CÔ XUỐNG ĐẤT!

Hải Ly vội quỳ xuống chỗ “xác” điện thoại vương những mảnh kính vụng của màn hình rơi rã khắp nơi nhìn rất thảm họa và tiếc nuối. Hải Ly run bần bật nhìn điện thoại của mình. Khoảng 6 giây truosc nó cnf nguyên vẹn sao giờ…..Nó còn đó để cô và Minh Nhân có thể nói chuyên nhau mà… sao có thể giờ…….tan tành dưới tay Anh Vũ. Một phần lỗi cũng tại cô quá hèn nhst đưa cho anh cầm . Cô đúng là con thỏ đế!

-Hic! Hức!- Hải Ly bật khóc thành tiếng nhìn một trong thứ quý báu của cô mà căm phẫn. Từ từ ngước mặt lên nhìn anh . Anh vẫn trơ trơ bộ mặt như chả có gì xảy ra khiến cô càng tực giận hơn.

-Anh…anh… THẬT QUÁ ĐÁNG!

-Sao? Cô còn muốn nói gì nữa? – Anh Vũ lạnh lung đáp lại.

-ANH CÓ BIẾT… CÁI ĐIỆN THOẠI NÀY… NÓ MẮC LẮM KHÔNG? HIC!!!

-Loại rẻ tiền đó co tiếc làm cái gì?

-THỨ NHÀ GIÀU, CÔNG TỬ NHƯ ANH THÌ TIẾC CHI. NHƯNG ĐỐI VỚI TÔI … NÓ LÀ TÀI SẢN ĐẤY! ANH CÓ BIẾT KHÔNG… TÔI BỎ TIỀN RA TÔI MUA ĐÓ! ANH CÓ BIẾT TÔI NHỊN ĂN NHỊN MẶC ĐỂ DÀNH DỤM TIỀN MUA NÓ KHÔNG? DÙ GIỜ NÓ KHÔNG CÒN HOT NHƯNG TÔI RẤT QUÍ CÁI ĐIỆN THOẠI NÀY VÌ CHÍNH TAY TÔI MUA NÓ MÀ KHÔNG PHẢI GIA ĐÌNH , BA MẸ Ở ĐÂY HẾT!-Nguyên nhân khiến Hải Ly vô cùng trân trọng cái điện thoại này là đây!

Nó là món hàng lân đầu tieen cô chịu chi tiền ra mua mà không nhờ ba mẹ hay ông bà. Tự cô dành dụm , nhịn đầy đủ chỉ được cái ngày cô được sở hữu nó. Hai năm tuy không nhiều nhưng quãng thời gian có được nó đối với cô vẫn còn ít để thấy được công sưc của mình rất đáng được ban thưởng nhưng bây giờ……….

Anh Vũ im lặng nhìn Hải Ly khóc thoải mái sau khi nghe cô “ tâm sự” . Anh không bối rối xin lổi hay hốt hoảng mà vẫn đứng đó nhìn cô. Hải Ly vừa khóc vừa yếu ớt gom lại tùng bộ phận cái điện thoại . Không may cô sơ ý bóc lên một mảnh vụn sắc bén làm trầy đầu ngón ta cô .

-A!-Đau đớn cô hét lên theo phản xạ tự nhiên của mình.

-Hải Ly! Có sao không?-Tới khúc này Anh Vũ có cảm xúc hơn . Mặt anh tỏ vẻ khá hốt hoảng . ANh nhìn cô từ đầu twosi cuối nên đương nhiên chuyện cô bị đứt

tay anh thấy mà.

-….- Hải Ly lặng lẽ nhìn ngón tay cô rỉ máu .

-Chảy máu rồi này! Tôi dưa cô xuống phòng y tế bang lại!-Anh Vũ vội vã ccamf lấy tya Hải Ly đỡ cô dậy hưng anh vừa chạm vào cô , như lần trước cô hất tay anh ra , hét lên.

-ANH BIẾN ĐI ! TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY ANH NỮA! TÔI GHÉT ANH! TÔI HẬN ANH!-Ánh mắt như ăn tươi nuốt sống chiếu thẳng vào Anh Vũ khiến anh nhăn mặt nhìn lại cô mà không biết trạng thái anh giờ phải diễn tả sao nữa.

-Một là đập bể cái điện thoại của cô không cô nghỉ một tháng đấy!-Anh Vũ cảnh cáo!

-TÔI THÀ NGHỈ MỘT THÁNG CÒN HƠN ĐỒ TÔI BỊ HƯ DƯỚI- TAY-ANH!!!!-Câu nói khiến Anh Vũ câm nín liền luôn .

“Hư dưới-tay-anh” ??? Ý cô là gì chứ? Dám nói vậy với anh sao?

Hải Ly vẫn ngồi đó mà khóc tiếp vì bị xúc phạm, vì tiếc nuối , vì giận mình….

Anh Vũ quay đi không màng tới nữa. Anh đi hồi nhưng chợt ngừng lại nhưng rồi sau hồi suy nghĩ anh bỏ đi vào lớp. Vừa vào lớp , anh vào chỗ rồi nằm xuống bàn một cách thả nhiien khiến ai cũng trố mắt nhìn nhưng vì nghĩ chắc do họp mệt quá với lại anh có học hay không vẫn thong minh nên thôi lãn mọi nguwoif và cô cho qua. Có Phong , Tuyết Băng và Bách Hợp thấy khá kì lạ. Tùng Lâm ngồi kế bên thấy hơi ghen với thằng bạn thân mình. Sao nó được ngủ mà không phải anh? Nhật Dạ và Karuku không để tâm mà chỉ hoang mang Hải Ly đâu rồi thôi.

Karuku hơi rung mình chút khi mà cô xin cô giáo đi rót nước : vừa mở cửa lớp cũng đúng lúc Phong họp xong cùng ba nguwoif kia đi lên. Thế là cô và anh lại chạm trán nhau. Phải nói là cô suýt nữa ngã vào long anh tại cú hiện hình của anh quá bất ngờ mà!

Nhật Dạ nãy lỡ nhìn qua cưa kính lớp thì bắt gặp Thiên Vương nhìn vô lớp cô thế là hai đứa chạm mắt nhau . Trời ơi! Như có điện giật qua ấy khiến cô quay mặt lại liền. Đưa tay che khuôn mặt đỏ bừng hết cả lên của cô . Kí ức cái đêm kinh hoàng đó lại trỗi dậy. Nhật Dạ ôm đầu gục xuống bàn run rẩy sợ hãi khi nghĩ tới số phận cô giờ vẫn còn.. trong tráng chứ ?? Co đã … đã….. Karuku kế bên phải trấn an , giúp Nhật Dạ bình tĩnh lại ấy!

Tiết hôm đó , Hải Ly bị mới xuống phòng giám thị bị phạt , làm bản kiểm điểm vì bị tội trốn tiết . Xem như cảnh cáo một lần không mời phụ huynh lên nhưng cô vẫn bị gia đình la mắng vì hư cái điện thoại. Cô im lặng từ đầu tới cuối . Bên ngoài không gì hết nhưng bên trong , nỗi hận thù càng tăng cao hơn và sâu hơn nữa!Cô chưa bao giwof cô hận một thằng con trai nào như Anh Vũ hết ấy.

Mà cũng đòng thời cả lớp thấy Anh Vũ có vẻ không vui và buồn nên cũng chả aai có ý định mua trà sữa cho lớp uống nưa. Hôm đó quả là một mở đầu tuần u ám !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.