Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài

Chương 12-3: Chúng tôi là gì trong mất mấy em? (thiên vương và nhật dạ)




Nhật Dạ bị Thiên Vương nhấc bỏng rồi ném thẳng vào vị trí ngồi kế bên anh . Nhật Dại bị quẳng một cú đau đớn định nhanh chân chạy ra nhưng không kịp vì Thiên Vương đã khóa kịp cánh cửa .

-Thiên Vương ! Thiên Vương! Bỏ tôi ra!- Nhật Dạ từ bên trong đập kính , la hét hoảng sợ đến tột độ .Nhưng đáp lại là con số 0 khiên cô càng hoảng sợ . Thiên Vương sẽ làm gì cô đây?

Một ý nghĩ lóe ra trong đầu Nhật Dạ , cô cầm điện thoại mình ra bấm số gọi trợ giúp . Trong danh bạ khi cô lướt thẳng ngay tên “Tùng Lâm” , không nghĩ ngợi gì cô bấm ngay vào gọi . Bên đầu kia cứ tiếng tút tút khiến long cô như ngàn cân treo sợi tóc cho đến khi một giọng của một cậu con trai rất ngây ngô và diềm tĩnh khác với cô thì là những lời nói to tie61ngs.

-Nhật Dạ ? Có chuyện gì mà nghe bà hốt hoảng thế?-Tùng Lâm lên tiếng.

-Tùng Lâm cứu tôi với ! Thiên V…. Á!

-Nhật Dạ! Nhật Dạ!

-Alo? Tùng Lâm đấy sao? Là tao , Thiên Vương đây!

Hi vọng của cô cuối cùng cũng bị dập tắt ngay khi một bàn tay thuôn dài xuất hiện giật lấy chiêc điện thoại cô mà tùy tiện nghe máy . Thiên Vương đống sầm cửa xe , một tay lên máy , một tay nghe điện thoại nói chuyện với Tùng Lâm khiến Nhật Dạ sợ điếng người.

Tùng Lâm bên kia ban đầu nghe giọng Nhật Dạ gấp gáp đã khiến anh lo lắng rồi giọng một tên bạo chúa nhất trường hiện trong máy cô càng khiến Tùng Lâm tái xanh mặt . Bây giờ là mấy giờ rồi mà có thể nào Nhật Dạ và Thiên Vương đang bên nhau? Chỉ cần nghĩ tới thôi là Tùng Lam không ngồi yên được.

-Mày … mày định làm gì Nhật Dạ?

-Sao thế ? Mày nghĩ Nhật Dạ là gì với mày mà mày nói vậy chứ?-Thiên Vương tức cười kinh hoàng không ngớt . Những lời nói giễu cợt , mỉa mai khiến Tùng Lâm tức điên lên nhưng anh không thể phản kháng lại vì… Thiên Vương đúng . Nhật Dạ và anh là gì chứ?

-Ha? Thiên Vương ! Bộ ông không biết sao? Tôi và Tùng Lâm đang quen nhau đấy! – Nhật Dạ hiểu hai người hiện giờ đang nói cái gì và cô biết sao bước tiếp theo Tùng Lâm im nên…

-Bà và Tùng Lâm sao cơ?-Thiên Vương nhăn mặt nhìn Nhật Dạ , bàn tay nắm chắt lấy điện thoại cô giờ càng chặt hơn.

-Quen nhau? Ông không hiểu sao? Hay là để tôi nói rõ hơn nha : Tôi là bạn gái của Tùng Lâm và Tùng Lâm là BẠN TRAI CỦA TÔI!!-Đối mặt với con mắt bạo chúa , Nhật Dạ có chút rung sợ nhưng chính ngay lúc này cô không được lung lay , cô không được chịu thua trước mặt tên bán ma bán nhân này ( nửa người nửa ma).

-Mày là bạn trai Nhật Dạ sao Tùng Lâm ? Đừng nói mày không nghe thấy!-Thiên Vương liếc mắt nhìn Nhật Dạ nhưng lời nói là dành cho Tùng Lâm .

Anh rang kìm nén giọng điệu mình vẫn cho nó điềm tĩnh , cao quý chứ không phải là một vẻ hung tợn . Tùng Lâm bên kia đầu nói thật là nghe hết rồi. Tới khúc Nhật Dạ nói anh là bạn trai cô và cô là bạn gái anh là khuôn mặt Tùng Lâm đỏ nổ tung lên hết rồi. Tuy biết cái sự thật này chiếm 0% nhưng giờ nếu nói không thì chắc chắn Nhật Dạ sẽ không bị để yên với Thiên Vương . Chưa kể thứ hai lên trường cô sẽ không bỏ qua cho anh nữa.

-Đúng ! Tao và Nhật Dạ đang quen nhau nên tao có quyền nói mày như thế ha!

-Alo? Alo? Thiên Vương ? Thiên Vương! Chết tiệt!

Nói xong anh mới phát hiện rằng là Thiên Vương đã cúp máy tút từ lâu từ lúc Tùng Lâm nói chữ đúng . Tùng Lâm lo quá! Anh mong Nhật Dạ không sao!

Thiên Vương cúp máy thẳng từng , phóng xe lao như bay với tộc độ hơn 130km/h kinh khủng. Cũng may giờ khuya ít xe đi qua đi lại nên cũng đỡ sợ nhưng với cái tốc đọ chưa từng hưởng như thế này khiến cô sợ kinh hãi . Phải thừa nhận tài nghệ lái xe của anh điêu luyện , luồn qua luồn lại một cách ghê ghớm thật!

Ủa? Trong đầu Nhật Dạ hiện lên một câu hỏi lớn : anh mới 16 tuổi mà biết lái xe hơi hả? Cảnh sát đâu hết rồi không bắt cái tên này? Qui luật là trên 18 mới được mà? Mà ai tập hắn đua xe vậy ? Hắn còn bao nhiêu skill nữa chời???

-Ui da!! – Tới một nhánh cầu hình như không có người , Thiên Vương dừng xe một cái két dứt khoát. Nghĩ xem với cái tốc độ ớn lạnh đó mà dừng đột ngột thì nó càng biểu hiện cái con quái thú trong nguời anh ác độc tới cỡ nào rồi đó. Hại Nhật Dạ suýt đặp cái mặt vào kính chảy máu đầu quá!!!

-Ông bị điên hả?

-CÂM NGAY!- Thiên Vương hét lên nên Nhật Dạ nín ngay. Sao anh có thể nói những lời khó nghe với cô như thế quài vậy?

Trong long Nhật Dạ nhói lên rất nhiều. Thật sự … tình cảm của cô dành cho anh hồi xưa hình như vẫn còn đây. Khi anh mời cô đi ăn , bên ngoài cô thể hiện chán ngắt z thôi chứ thật ra … cô vui lắm ! Vì là lần đầu tiên cô và anh đi chung với nhau mà . Anh nỡ long nói những lời khó nghe như thé chứ? Buồn quá!

-Từ khi nào?-Thiên Vương gục đâu xuống bánh lái hồi ngẩng mặt chút xíu thốt lên câu hỏi nhưng không nhìn cô .

-Sao?-Nhật Dạ nhăn mặt hỏi lại.

-Bà và Tùng Lâm quen nhau từ khi nào?

-…. Đầu năm!- Nhớ kĩ lại đầu năm cô hầu như không để mắt tới Thiên Vương rồi cũng lúc đó cô thấy bắt đầu khá than với Tùng Lâm nữa nên địa điểm đó có vẻ nghe hợp lý hơn ấy!

Ánh mắt nổi giận nhìn Nhật Dạ khiến cô điếng hình cực kì . Cái ánh mắt đó nghĩa là sao chứ? Sao lại nhìn cô bằng cái nhìn đó chứ? Lòng Nhật Dạ chợt nhói lên rất nhiều , có phải cô đã làm gì sai với anh ? Có phải vì cô nói cô là bạn gái của Tùng Lâm sao ?

-A!-Anh chạy vuột thẳng thêm làn nữa trên con đường vắng tanh làm Nhật Dạ lần nữa hồn lìa khỏi xác .

Cô hoảng sợ cực kì! Bây giwof điều quan trọng là cô không thể trốn thoát khỏi cái xe “quỷ dữ “ này . Với tốc đọ này mà nhảy ra khỏi cửa sổ chỉ có chết mà giờ cô chả thể nào biết được anh đang định đưa cô đến nơi nào đây? Cô cầu mong mình được bình an vô sự.

Lần này xe ngừng lại rất nhẹ nhàng . Nhật Dạ ngẩng đẩu nhìn ra cửa kính thì … ôi mẹ ơi! Đây là đâu? Đâu phải nhà cô ! Một căn nhà như lâu đài lớn cỡ tầm 15m . Cách trang trí rất hiện đại , nhìn vào là biết ngay đây là chốn yên bình của những người giàu có , quý tộc là đằng khác. Nó sẽ đẹp hơn nếu kẻ sơn ngôi nhà này còn màu nào phong phú hơn là đen với xám đen nhưng nhìn chung nó vẫn đẹp rạng ngời.

-Chỗ này … chỗ này là ở đâu? –Nhật Dạ đưa khuôn mặt nhăn ,ăn nói lắp bắp qua bên Thiên Vương.

-Nhà tôi!-Hai từ duy nhất thôi nhưng going như một viên đạn bay xuyên thẳng vào tim Nhật Dạ khiến cô chết đứng ngay lập tức. Anh đưa cô tới nhà anh làm cái quái gì chứ??

-Á !! Thiên Vương! Thả tôi ra!-Xe Thiên Vương dược đưa vào garage nên cho dù cô có chạy ra để thoát khỏi anh nhưng vẫn trong nhà anh . Mà rộng như thế này đối với người ngoài vào sao có thể chạy trốn khỏi cái tên rành ngôi nhà của mình lớn lên từ nhỏ tới giờ.

Thiên Vương mở cửa hung hăng nắm tay Nhật Dạ kéo ra khỏi xe . Cái nắm tay quá mạnh cô cũng không thể mà giật lại được. Bị Thiên Vương kéo đi như kéo lê cây chổi được một khúc thì ngừng ngay trước một cánh cửa. Anh mở nó ra rồi nhẫn tâm quăng cô lên một thứ rất mịn .

Đến khi Nhật Dạ định thần lại thì cái thứ rất mịn cô đang nằm lên là …. Giường?Rồi nhìn xung quanh thì … hiện giờ cô đang ở trong một cái phong rất rộng lớn cỡ tầm 14m2 . Là phòng ngủ cộng them có phòng tắm phía bên trong nữa và có thêm cái băn công cỡ 6m2ở ngoài kia nữa. Cô …. Cô chưa bao giờ thấy có cái phòng ngủ nào mà nó vừa rộng vừa đẹp mà hoành tráng vậy không chời??? Phòng ngủ cô chắc chỉ bằng ¼ cái phong này quá…. Chắc chưa tới ¼ nữa là…..

-Đây là …- Cô ngồi dậy nhìn quanh rồi mơ hồ lắp bắp.

-Phòng ngủ của tôi ! – Giọng nói lạnh lẽo của Thiên Vương lại hiện bên tai cô.

Phòng ngủ của Thiên Vương? Phòng ngủ của Thiên Vương ư? Cô đang trong phòng ngủ Thiên Vương sao? Có mơ cô cũng không dám mơ là mình đang trong nhà anh và giờ đang ngồi yên vị trên… GIƯỜNG THIÊN VƯƠNG TRONG PHÒNG NGỦ CỦA ANH?????

-Phòng… phòng ông…. Kéo… kéo tôi vô chi?- Nhật Dạ linh cảm không lành , cơ thể bắt đầu run lên . Cô có niềm tin , niềm tin rằng chắc Thiên Vương không phải loại con trai đó đâu ha?

-Mẹ tôi đi công tác mất rồi! Có mình tôi ở nhà ! – Lần này giọng nói của anh đã quay trở lại như trước không kinh khủng giống nãy nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm chắc có vẻ đang là nguyên nhân anh chở cô tới nhà anh.

-Cùng cảnh ngộ với tôi nhỉ ? Ahihihi! Vậy nghĩa là ông muốn tôi ở lại đây ngủ chung cho đỡ sợ chứ gì ? Hahaha! Thì ra Thiên Vương cũng sợ ma!– Nhật Dạ nói chuyện lại với Thiên Vương như ở trường , ngốc nghếch cực kì! Quên béng tình thế đang như thế nào . Cô thoải mái nói đùa với anh cho tới khi Anh quay mặt lại nhìn cô rồi nhếch một đường cong tuyệt hảo nhưng không kém phần ghê sợ.

-???-Nhật Dạ bắt gặp ánh mắt với nụ cười kinh dị đó khiến cô đang cười thì đứng hình ngay luôn. Sao… sao… sao lại nhìn cô như thế chứ?

-Ý định ngủ chung thì có đó! Nhưng mà để giảm bớt sợ thì ý đó không phải!- Cái cà vạt đen được anh cởi ra rồi cái vét lịch lãm đen huyền của anh cũng được rời khỏi chủ . Cái áo sơ mi trắng xóa thì được anh cởi lỏng ngay cổ cho thoáng nhưng trông rất lãng tử và … cô muốn dung cái từ quyến rũ quá!

-Ơ …ơ … nè Thiên Vương ! Sợ ma thì cứ nói là sợ đi chứ!- Cái con người nham hiểm đó bắt đầu tiến từng bước tới cô . Nhật Dạ kiếm cách đánh trống lảng.

-Bộ nhìn mặt tôi giống sợ ma lắm hả Nhật Dạ? – Nhật Dạ tái mép nhìn . Cái mặt này ma còn sợ nói chi đến chuyện sợ ma chứ … Hic!

-Ờ vậy thì ngủ chung nhưng … nhưng mà … tôi … tôi ngủ ở đâu ? Hihihi! Tôi với ông đâu có thể nào mà… Á! Thiên Vương!-Thấy Thiên Vương càng ngày bước tới cô . Cô ước gì làm ơn cái chân anh thu nhỏ lại được không chời vì bây giờ là anh đã xô người cô ngã xuống giường , than thể anh nằm đè lên cô.

-Thiên… Thiên Vương!- Hình như điều cô lo sợ bắt đầu thành hiện thực rồi thì phải …. Cái kiểu này với cái vẻ mặt nghiêm túc của anh …. Chắc không phải đùa đâu!Nhưng mà… cô đâu có hấp dẫn con trai đâu?

-… Dạ Dạ!- Thiên Vương kề sát tai Nhật Dạ . Những lời thì thầm nghe có vẻ ấm áp và dịu dàng . Nếu là cô gái chắc chết vì sặc máu mũi nhưng với Nhật Dạ có chết thì chết do tim bị đập nhanh liền hồi qua mức giới hạn quá.Dạ Dạ? Cái gì chứ? Cái kiểu gọi này chỉ có ba mẹ cô biết mà là dung gọi cho người mà mình rất thân yêu cơ mà. Anh sao biết được và lấy đâu ra hả?

-Nè Thiên Vương tránh ra coi!-Nhật Dạ xô mạnh Thiên Vương ra nhưng có vẻ điều này anh đã lườn trước nên bây giờ … hai bàn tay cô bị khóa chặt bởi MỘT bàn tay của anh thôi.Nhật Dạ tái mép ngay lập tức! Cô biết anh mạnh nhưng mạnh tới nỗi có thể khóa cổ tay một võ sư như cô chỉ bằng một cái bàn tay thôi thì có vẻ…….

-Thiên … Thiên Vương à…. Không phải… không phải đúng…. Đúng không?-Ý cô là với cái tư thế như thế này nhưng cái ý không phải cái kiểu “ khôn ba năm dại một giờ” đúng không?Mặt Thiên Vương bắt đầu gần mặt Nhật Dạ hơn đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nồng nàn từ anh. Chắc cô chết quá!

-Dạ Dạ à!- Tiếng gọi rất thắm thiết bên tai khiến cô sởn gai ốc lên . Không ngờ cái giọng điệu này là từ Thiên Vương mà đang kêu gọi cô mới impossible chứ!!

-Á!- Thiên Vương hôn nhẹ lên tai Nhật Dạ khiến trái tim cô thắt lại , khuôn mặt đỏ ửng lên và run sợ. Trời ơi! Không lẽ là thật sao chời?

-Thiên Vương ! Ông ngừng lại cho tôi coi! – Anh chuyển qua cái cổ của Nhật Dạ khiến cô càng khiếp sợ.

Bàn tay còn lại của anh tự do lướt trên cơ thể Nhật Dạ. Nhật Dạ tím tái mặt mũi nhưng cô cũng chả có thể làm gì hơn được . Tuy là đang cưỡng bức người ta nhưng Thiên Vương lại rất nhẹ nhàng nâng niu Nhật Dạ. Người con gái khác thì họ sẽ thỏa mãn tận hưởng vì Thiên Vương có vẻ khá chuyên nghiệp chuyện này thì phải ( sao cái tên này cái gì cũng hay hết vậy?) nhưng đối với Nhật Dạ thì ghê sợ cực kì. Cô không thích! Cô không hề thích chút nào ngược lại còn ghê tởm.

-!!!- Bàn tay Thiên Vương dịu dàng vén áo Nhật Dạ lên một chút lộ vùng da trắng trẻo của cô nhóc.

Thiên Vương đụng vào da cô càng điên dại hơn. Một đứa con gái nghịch ngợm , phá phách như Nhật Dạ mà lại có làn da rất mịn màng và phần này do không có tiếp xúc với mặt trời như tay , chân nên nó trắng muốt như sữa vậy .

-THIÊN VƯƠNG!KHÔNG ! LÀM ƠN TÔI XIN! – Đên khi Thiên Vương vén cái áo cô được phân nửa, hơi qua eo là Nhật Dạ la làng lên . Nước mắt chảy tự do . Cô khóc không thành tiếng .

-Nếu muốn tôi ngừng thì em nói đi! Em thích tên Tùng Lâm đó nhiều như thế nào ? Và từ khi nào em thích tên đó hả?- Thiên Vương được lời to tiếng của Nhật Dạ nên ngừng lại.

Anh thả tự do cho cái cổ của cô . Chồm người lên nhìn Nhật Dạ khóc cùng với ánh mắt căm hẫn nhìn anh. Thiên Vương trả lại là ánh mắt lạnh lung nhưng tình cảm , u buồn nhưng có vẻ Nhật Dạ không hề nhận ra. Cô quay mặt qua chỗ khác , bơ câu hỏi của anh mà không thèm trả lời khiến anh càng nổi máu hơn .

-Nói đi! Dạ Dạ!- Miệng thì nói ngọt ngào nhưng từng câu là bàn tay Thiên Vương bóp chặt lấy hai cổ tay Nhật Dạ khiến cô la lên vì đau.Cơn đau dồn đạp lấy tâm trí Nhật Dạ nhưng cô vẫn rang mở hai con mắt nhìn anh thốt lên từng câu hận thù.

-Tôi rất thích Tùng Lâm! TÔI RẤT THÍCH CẬU ẤY! TÙNG LÂM LÀ MỘT NGƯỜI TỐT BỤNG , HIỀN LÀNH , CỐ GẮNG VÀ ĐÁNG YÊU . CẬU TA LÀ THIÊN SỨ CÒN ÔNG LÀ ÁC QUỶ !!Tôi thích Tùng Lâm lâu lắm rồi .

-Tôi thích ông ấy từ CUỐI NĂM NGOÁI !- Những chữ cô muốn khiến Thiên Vương nhột . Nhật Dạ nói to , nhấn rõ những dòng chữ đó!

Cô không hối hận những gì mình vừa nói . Cô không hề hối hận mà ngược lại có them sự tự tin , bạo dạng nhìn thẳng trực diện Thiên Vương .

Đối với Thiên Vương bây giờ , anh câm nín nhìn cô . Có thể nói khuôn mặt anh vô cảm từ đầu tới cuối nhưng lần này nó thể hiện rõ một nét tiêu cực hon. Lần này Nhật Dạ nhìn rõ nên mi tâm đang nhíu lại nhưng rồi giãn ra tạo thành đường cong “buồn” . Lần này là sao ? Nhật Dạ chưa bao giờ cảm nhận thái đọ này của Thiên Vương . Nó có ý nghĩa gì chứ? Cô làm gì sai sao? Nếu có thì là cái gì chứ?

-Tôi là ác quỷ ư? – Thiên Vương nói lại khiến Nhật Dạ mở tròn mắt nhìn hơn . Cô .. cô lần này không có gan muốn trả lời lại .

-Dạ Dạ! Em thích hắn cuối năm ngoái ư? Thích hắn nhiều tới cỡ đó sao? – Nhật Dạ không muốn nghe nữa nhưng cũng không thể bịt tai lại vì giờ tay cô đâu mà bịt ?

-A!- Bất giác Nhật Dạ hết bị Thiên Vương cưỡng bức thì qua cưỡng hôn .

Đôi môi nồng cháy này khóa chặt đôi môi tội nghiệp của cô nàng. Song theo nhịp hôn , bàn tay Thieen Vuowng lại hư hỏng . Lần này hai tay của Nhật Dạ được thả tự do nhưng cũng không thể đẩy người anh ra được vì Thiên Vương quá mạnh . Đánh đập ngay lưng anh cũng chả xi nhê.

Nụ hôn cháy bỏng , nồng nàn đến bất ngờ. Cảm giác mà Nhật Dạ chưa bao giờ trải qua . Lòng của hai con người đều nóng ran cả lên và đặc biệt trái tim Nhật Dạ đau nhói tột độ , thắt lại rất nhiều.

Lần này anh không nhẹ tay với cô nữa mà đằng khác càng khiến Thiên Vương trong Nhật Dạ là một con quỷ còn hơn chữ dữ nữa.

-KHÔNG!!!!!- Lần này Nhật Dạ biết cô tiêu với anh rồi đầy. Hét lên trên không trung chỉ để thể hiện sự bất bình tột độ của cô nhưng Thiên Vương vẫn không chịu buông Nhật Dạ ra mà ngược lại mới sợ chứ.

Không biết lúc nào do anh mạnh tay vs cô quá hay vì cái nỗi sợ anh ban cho cô mà Nhật Dạ sau đó ngất xỉu ngay lập tức . Cái gì xảy ra tiếp theo thì cô không hề nên Thiên Vương tự do mà làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.