Biến Thân Hồ Ly Tinh

Chương 2: Bạn tốt thất thân (2)




Ngày mai, Tô Anh Lạc hẹn bạn tốt Vân Như Yên đi Sướng Âm Các nghe hí, liền ăn mặc một phen đang muốn xuất môn, nhưng ở hành lang gấp khúc lại bắt gặp Tô Đình.

Tô Đình thấy vành mắt nàng biến thành màu đen, dáng dấp mệt mỏi, liền thân thiết hỏi: “Lạc Lạc, ngươi làm sao vậy? Thế nhưng tối hôm qua ngủ không ngon?”

Tô Anh Lạc nhìn ca ca phong thần tuấn lãng, phút chốc nghĩ đến hắn tối hôm qua đối với chị dâu nói những lời không thể tả, trên mặt hơi đỏ lên, tròng mắt gật đầu nói: “Có chút đau đầu, cho nên khó có thể ngủ.”

“Tại sao lại nhức đầu? Ta kêu người đi mời đại phu đến xem ngươi một chút.” Tô Đình cau mày.

Tô Anh Lạc vội vàng khoát tay nói: “Không cần không cần, hiện nay đã hết đau.”

Tô Đình lúc này mặt mới giãn ra, nắm ở vai của nàng, “Không đau là tốt rồi, cha bận rộn không rảnh bận tâm ngươi, thế nhưng ca ca hiểu ngươi nhất, cho nên thân thể có cái gì không khỏe, hoặc là có cái gì phiền não, đều nhất định phải nói cho ca ca, đừng tự mình chịu đựng.”

Tô Đình đối với muội muội duy nhất này rất là cưng chìu, Tô Anh Lạc cũng sớm thành thói quen với cử động thân thiết như vậy của hắn, nhưng ngày hôm nay ca ca lòng bàn tay ấm áp cách vật liệu may mặc thật mỏng truyền đến da thịt của nàng, mặt của nàng cũng không khỏi nóng lên.

“Ta biết rồi. Ca ca, ta hẹn Như Yên nghe hí, đi trước rồi.” Dứt lời, vội vàng chạy ra.

Tô Anh Lạc cùng Vân Như Yên sau khi chạm mặt liền phát giác bạn tốt dị thường, chỉ thấy khóe mắt nàng đuôi lông mày đều là không khí vui mừng, bên môi cũng vẫn treo vui vẻ.

Tô Anh Lạc nhịn không được hỏi: “Ai, có đúng hay không có chuyện gì vui?”

Vân Như Yên tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: “Ly Chi hắn cùng ta thổ lộ.”

“Ngươi đáp ứng rồi?”

Vân Như Yên thẹn thùng gật đầu.

Tô Anh Lạc nghiêm mặt nói: “Như Yên, ngươi phải suy nghĩ kỹ. Triệu Ly Chi là hạng người gì? Phong lưu thành tính! Ngươi thật cho phép hắn mỗi ngày ở trước mặt ngươi tả ủng hữu bão?” (không hiểu nên để nguyên xi -.-)

Vân Như Yên mặt đỏ lên: “Hắn nói hắn sẽ đổi. Hơn nữa chúng ta...”

Tô Anh Lạc kinh nghi nói: “Chẳng lẽ?”

Vân Như Yên mặt càng đỏ hơn, “Ta đã là người của hắn rồi...”

“Khá lắm Triệu Ly Chi, còn chưa xuất giá liền xuống tay với ngươi, coi ngươi là thành cái gì!” Tô Anh Lạc căm giận nói.

“Ta là tự nguyện.” Vân Như Yên cười hì hì nắm cánh tay Tô Anh Lạc, “Anh Lạc, dung mạo ngươi đẹp như vậy, lẽ nào Trần Phạm đối với ngươi liền cầm giữ được?”

Tô Anh Lạc nói: “Chúng ta thực sự cái gì cũng không có phát sinh, Trần Phạm hắn nhiều nhất chỉ là dắt dắt tay của ta.”

Vân Như Yên cười đến ý vị thâm trường, “Ta cũng không tin. Chuyện tiêu hồn như thế, các ngươi cư nhiên có thể nhịn được không làm?”

Tô Anh Lạc lại bỗng dưng nghĩ đến chuyện tình tối hôm qua ca ca cùng chị dâu giường mạn, quả thực có tiêu hồn như vậy sao? Kia vì sao Trần Phạm nhưng xưa nay không động vào mình? Suy nghĩ một chút không khỏi lo lắng nói: “Có tin hay không là tùy ngươi! Bắt đầu rồi, đừng nói trước, xem hí, xem hí!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.