Bí Thư Trùng Sinh

Chương 61: Không phải là thứ gì cả, tôi là đàn ông




- Thật xin lỗi, tôi còn có việc phải đi.

Vương Tử Quân cũng không muốn dây dưa quá nhiều, hắn nói xong và chuẩn bị rời đi.

Không ngờ người phụ nữ kia giống như bị kích thích, nàng hét lên:

- Anh có phải là xem thường tôi?

Khi thấy cô nàng trước mặt hai mắt đẫm lệ, bờ vai khẽ run, Vương Tử Quân cũng không đành lòng, hắn tiến lên giúp nàng ngồi xuống rồi khẽ nói:

- Cô uống nhiều quá, cô là một phụ nữ, sao lại phải ở đây chịu khổ?

Vương Tử Quân nói một câu giống như động chạm vào khối thịt mềm trong lòng người phụ nữ này, nàng liếc mắt nhìn hắn, cứ như vậy một lúc mà trong lòng ấm áp hơn. Đột nhiên những gì nàng gặp phải trong những ngày qua bùng lên như thác lũ, nàng dùng hai cánh tay ôm chặt lấy Vương Tử Quân, nước mắt giàn giụa, dùng giọng khóc không thành tiếng nói:

- Anh không thể đi, tôi không cho anh đi. Text được lấy tại Truyện FULL

Khi cánh tay mềm như ngọc của người phụ nữ kia chụp lấy người Vương Tử Quân, cơ thể nàng cũng lảo đảo đổ đến, thế là cơ thể thơm ngát ào vào lòng Vương Tử Quân. Cô nàng này rất thơm, không biết là mùi hương gì, mùi nà nhàn nhạt giống như mùi bưởi, lại giống như xạ hương, làm cho người ta mê say, tâm tình của hắn không khỏi rung động.

Trong quán rượu có không ít vị khách nhàn rỗi buồn chán, khi thấy biểu hiện của người phụ nữ phong tư yểu điệu và xinh đẹp quyến rũ này, không khỏi bùng lên hứng thú dào dạt.

Vương Tử Quân đứng trước mắt bao người bị người phụ nữ này quấn lấy, hắn không khỏi bất ngờ, sau đó nhướng mày thản nhiên nói:

- Thả tôi ra, tôi mời cô một ly.

Ánh mắt cô gái có vẻ mê ly, đầu óc giống như đã mơ màng, sau khi nghe xong lời nói của Vương Tử Quân thì nước mắt bùng ra như thác lũ, sau đó lại cười khanh khách:

- Quỷ keo kiệt, bình thường có bao nhiêu người muốn mời chị uống rượu, chị còn không thèm nể mặt, không ngờ bây giờ chị lại phải van xin cậu.

Trên bàn còn lại nửa chai rượu tây, cô gái tiện tay cầm lấy rót một ly, sau đó uống ực cạn sạch.

Nhìn động tác của cô gái thì giống như không phải uống rượu, mà là đang giận lẩy. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, sau đó khẽ nhíu mày.

Cô gái uống hết một ly lại tiếp tục một ly tiếp theo, nàng cũng không nói nhiều, trong lòng uất ức như sóng triều, cứ hết lớp này đến lớp khác, điều này làm cho nàng không còn chút sức lực, thế cho nên cứ liên tục ngửa đầu uống rượu.

- Rượu không phải là thứ tốt, cô cũng đừng uống nữa.

Vương Tử Quân vừa khuyên nhủ vừa giật lấy chiếc ly trong tay cô gái.

Cô gái đưa mắt nhìn, tháy gương mặt Vương Tử Quân thì khẽ nhếch miệng cười, nước mắt lại trào ra. Sau đó nàng dùng tay lau nước mắt, bây giờ nàng gặp một người phụ nữ săn sóc mình chu đáo, không khỏi có chút ấm lòng.

- Không cần anh quan tâm, đàn ông các anh không có ai, không có tên nào là thứ tốt...

Người phụ nữ kia dùng giọng mơ hồ lầm bầm nói, có lẽ một lời này là phát tiết tất cả, toàn thân chợt run rẩy, khó thể giữ được, cuối cùng cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngã cắm đầu xuống.

- Đám khốn nạn các người đều như nhau, tên nào chẳng tây phục, chẳng ra vẻ đạo mạo? Thực tế tên nào cũng là loại hèn mọn, thực tế thì làm quan lớn, ra ngoài thì phong lưu bồng bềnh...

- Anh càng không cho thì tôi càng phải uống, Tần Hồng Cẩm tôi dù đến mức này cũng không phải hết tiền mua rượu.

Người phụ nữ thấy Vương Tử Quân giấu ly đi, nàng hổn hển ồn ào, giống như muốn phát tiết tất cả căm phẫn ra ngoài.

Vương Tử Quân thấy người phụ nữ này say đến mức bất tỉnh nhân sự thì đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại bị ba chữ Tần Hồng Cẩm thu hút. Hắn nhìn người phụ nữ bừng bừng sức sống như mùa hè trước mặt, thầm nghĩ đến người phụ nữ mạnh mẽ vì phạm tội kinh tế mà bị bỏ tù vào kiếp trước, hầu như chỉ sau nháy mắt hắn đã kết luận hai người là một.

Lúc đó khi thấy người phụ nữ này bị bỏ tù, hắn thầm cảm thán vì một người phụ nữ hơn bốn mươi rất anh thư lại phải ở trong tù vài chục năm, thật sự khốn khổ.

Dù kiếp trước Tần Hồng Cẩm là nhân vật bi kịch, nhưng thương giới thay đổi bất ngờ, không thể dùng thành bại để luận anh hùng, không thể không thừa nhận Tần Hồng Cẩm này thật sự đã lập ra một truyền kỳ trong thương giới.

- Anh nhìn tôi cái gì? Có phải muốn lợi dụng tôi say để chiếm tiện nghi?

Người phụ nữ Tần Hồng Cẩm thấy Vương Tử Quân nhìn mình không nói lời nào thì hét lớn.

Tần Hồng Cẩm có gương mặt đỏ như trái đào nhưng cổ lại trắng như tuyết, lúc này mái tóc đã xỏa tung, nàng đang dùng ánh mắt không chút kiêng nể gì nhìn Vương Tử Quân.

- Hì hì, tiểu đệ đỏ mặt sao? Chị nó cho cậu biết, chỉ cần hôm nay cậu cho chị uống vui vẻ, chị cho cậu tất cả.

Tần Hồng Cẩm nói, sau đó một bàn tay thon cũng duỗi lên người Vương Tử Quân rồi bắt đầu sờ soạng.

Vương Tử Quân nhìn bàn tay nhỏ bé đang sờ soạng mình mà vừa bực vừa buồn cười, thế là duỗi một bàn tay ra giữ lại.

- À, thì ra là anh không hợp với khẩu vị của cô, Tần Hồng Cẩm, anh còn tưởng rằng cô là phụ nữ trinh liệt, thì ra cũng là loại kỹ nữ...

Người đến chính là tên đàn ông vừa rồi bị Tần Hồng Cẩm hắt rượu lên mặt, hắn nở nụ cười không đứng đắn rồi dùng giọng chanh chua nói.

Tần Hồng Cẩm đã say lờ đờ, nàng nghe được âm thanh mỉa mai của đối phương thì ngẩng đầu lên dùng giọng gay gắt nói:

- Long Vạn Khoa, tôi nói cho anh biết, tôi không thèm vay, dù tôi có tình nguyện ong bướm cũng không tìm loại cóc ghẻ như anh.

Long Vạn Khoa nhìn bộ dạng mê ly của Tần Hồng Cẩm dưới ánh đèn mà thầm nghĩ bà chị này không hỗ danh xuất thân là vũ sư, gương mặt hồng hào, thật ra còn xinh đẹp hơn cả người mẫu. Cô nàng có cặp mắt quyến rũ, khóe miệng dí dỏm, cặp môi vểnh để người ta sinh ra dục vọng muốn hôn. Khó có được chính là cô gái này có dáng người rất lồi lõm, tư thái tuyệt đẹp, điều này làm hắn nuốt nước miếng, đúng là ngon khó tả.

Long Vạn Khoa cũng không quan tâm đến tiếng chửi mắng của Tần Hồng Cẩm, đối với hắn thì đối phương chỉ là một con châu chấu trong lòng bàn tay mà thôi, càng nhảy mạnh càng hào hứng, càng khó chiếm được thì càng vui.

- Tôi không phải thứ gì? Đúng vậy, tôi là thứ gì? Là đàn ông sống sờ sờ ra, hơn nữa tôi còn đảm bảo, tôi sẽ hùng mạnh thiện chiến hơn thằng nhãi con mặt trắng này, cơ thể còn mạnh mẽ hơn nhiều, không biết thì cứ thử, sợ rằng thử sẽ khó quên được. Ha ha, Tần Hồng Cẩm, cô thật sự lớn lối, tôi cho cô biết, ở thành phố này, đừng nói là cô không muốn vay, sau này dù muốn cũng không ai dám cho vay.

Vương Tử Quân thấy tên do hèn mọn bỉ ổi kia kéo cả mình vào thì vẻ mặt chợt biến đổi, người sống giữa trời đất có nhiều chuyện khó thể nói lý lẽ, vì có nhiều người không có lòng tự trọng, giống như lò xo, anh yếu thì hắn mạnh, trái lại, nếu anh lớn tiếng dọa người, tiến lên cho đối phương vài tát, sẽ làm cho đối phương lau mắt mà nhìn, không dám nói lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.