Bi Thiên

Chương 3: Nguyên nhân rời đi




“Hắc hắc! tiểu Liễu trưa an a ~~~ Đã ăn cơm chưa? Tiểu sư thúc của ngươi đâu?”

Minh Sùng đâm đâm vào búi tóc tròn trịa trên đầu của tiểu đạo đồng đang quét tước đình viện.

“A! Sao lại là cái tên xú hòa thượng tùy tiện này cơ chứ!” Tiểu đạo đồng mới cảm giác được hơi thở của Minh Sùng sợ đến nhày sang một bên, nó giơ cái chổi trong tay, “Ngươi không thể để tiểu sư thúc yên tĩnh tu hành sao?”

“Ai ~ Ta không có thúi, sao lại gọi là xú hòa thượng? Hơn nữa ta không phải quấy rối tiểu sư thúc của ngươi, là ta đang giúp y điều chỉnh tâm tình! Cả ngày buồn bực không có tốt ớ.” Minh Sùng cười híp mắt lại tiếp tục đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé mềm mại phấn nộn của tiểu đạo đồng, “Tiểu sư thúc của ngươi đâu?”

“Hừ! Không nói cho ngươi!” Tiểu đạo đồng hừ lạnh một tiếng xoay đầu nhỏ đi. Cũng bởi vì tên xú hòa thượng này, tu vi của tiểu sư thúc mới chậm chạp không thể đột phá cảnh giới! Mới không cần để ý tới hắn!

Minh Sùng cũng không ngại thái độ của tiểu đạo đồng, hắn sờ sờ đầu của tiểu đạo đồng, từ trong ống tay áo rộng móc ra một bao kẹo nhỏ nhét vào trong tay tiểu đạo đồng, “Hừ hừ! Ngươi không nói cho ta ta cũng biết y đang ở đâu, đơn giản là ở sau rừng trúc luyện kiếm đi, đây là kẹo gừng nha, lúc thường ở trong đạo quán không thể xuống núi đi chơi nên chưa từng ăn kẹo đi.”

Tiểu đạo đồng nhìn bịch kẹo trong tay rồi nhìn Minh Sùng đi xa, đỏ mặt, vì nể mặt kẹo này không ngăn ngươi đi tìm tiểu sư thúc, hừ!

Minh Sùng đến gần rừng trúc gần Huyền Thiên quán, quả nhiên thấy Huyền Dận ở đây tu tập kiếm pháp.

Huyền Thiên quán tọa ở trên núi tuyết, rừng trúc ở một bên góc Huyền Thiên quán, trúc ở sau điện sinh trưởng mạnh mẽ, suối trong núi chảy xuôi thành dòng ra ngoài, Minh Sùng đầy hứng thú tìm miếng đá bên bờ ngồi xếp bằng nhìn Huyền Dận đang ở trong rừng trúc bên kia múa kiếm.

Bản thân Huyền Dận là một cực kỳ đẹp, động tác múa kiếm trôi chảy cũng cực kỳ tao nhã, cơ hồ bạch y cùng tuyết hòa làm một theo động tác tung bay, quanh thân còn có lá trúc bay lả tả hạ xuống, Minh Sùng không khỏi có chút si mê.

Mỗi ngày nhìn mỹ nhân nhãn lực cảm thấy ngày càng tốt hơn a!

Tựa hồ là thấy được Minh Sùng bên này, mũi kiếm Huyền Dận xoay một cái, hướng Minh Sùng bên này vung một kiếm, kiếm khí bí mật mang theo gió lạnh đánh úp về phía Minh Sùng.

Minh Sùng dường như đã sớm chuẩn bị duỗi ra một vòng phật châu quấn bên tay phải, dùng chưởng làm lá chắn hóa giải kiếm khí của Huyền Dận.

Hắn cười hì hì thu tay thi triển khinh công dừng ở bên cạnh Huyền Dận, “Mỗi lần đều như vậy, ngươi không sợ ngày nào đó ta không tiếp chiêu sẽ đem ta chém chết à.”

“Sẽ không làm ngươi bị thương.” Huyền Dận tra kiếm vào vỏ, “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, ngươi sao lại rảnh rỗi đến Huyền Thiên quán?”

Minh Sùng giúp Huyền Dận sửa lại chút tóc dài rối tinh, “Khà khà! Ta lén lút chạy ra ngoài!”

Thấy Huyền Dận khẽ cau mày, Minh Sùng liền bồi thêm một câu, “Mặc dạy bỏ chạy trốn ra ngoài, thế nhưng là đã có sự đồng ý của sư phụ!” —- Tuy rằng bị sư phụ nhắc nhở tới một nén nhang.

“Chúng ta xuống núi đi chơi đi! Nguyên tiêu có hội hoa đăng đấy!” Minh Sùng nói xong liền lôi kéo Huyền Diện đi.

Huyền Dận bất đắc dĩ nhìn sắc trời, “Hiện tại chưa tới giờ mão, cách tới lúc mặt trời lặn còn một quãng thời gian.”

“Chúng ta có thể xem vũ sư mà! Ngươi như lão già ở trong đạo quán buồn bực tẻ nhạt lắm a, tính tình càng ngày càng khó chịu, đi một chút đi mà!” Minh Sùng một bên cằn nhằn một bên lôi kéo Minh Sùng xuống núi.

Huyền Dận đi theo phía sau Minh Sùng ở chợ náo nhiệt lượn vòng vòng, nhìn Minh Sùng mọt hồi gặm kẹo hồ lô, một hồi húp một chút đậu phụ, trong miệng không lúc nào yên tĩnh, xách hoa đăng được tiểu thượng tặng miễn phí.

Một cái khăn phiêu phiêu rơi vào trên vai Huyền Dận, Huyền Dận bắt khăn, trên khăn mùi soa màu sắc thanh nhã tản ra hương thơm mơ hồ, chung quanh được thiêu cũng rất tinh xảo.

“Ha ha ha ngại ngùng kìa?” Minh Sùng liếc mắt nhìn tửu lâu có vài thiếu nữ trên lầu hai dùng ống tay áo che mặt ngượng ngùng.

Huyền Dận không thể nhịn được nhíu mày, đưa khăn tay tùy ý nhét vào trong tay áo, kéo tay Minh Sùng, “Đi đi, ngươi không phải là muốn đồ chơi làm bằng đường sao?”

Minh Sùng chép chép miệng, thật sự là tên ngốc không biết tình thú.

Sắc trời dần muộn, trên trấn dần xuất hiện đèn đuốc lấm ta lấm tấm.

“Cứ như vậy sống là tốt rồi a.” Nhìn hoa đăng treo trên phố, Minh Sùng đột ngột thở dài một tiếng.

“Minh Sùng?” Huyền Dận không rõ vì sao Minh Sùng lại trở nên trầm mặc, trực giác cho y biết người không bao giờ biết buồn này có tâm sự.

Minh Sùng cười cười, nhìn hoa đăng trong tay, “Hôm nay trước khi xuống núi, sư phụ nói với ta người chuẩn bị tọa hóa.” Tuy rằng tính khí sư phụ không tốt liền gõ đầu của hắn, nhưng Minh Sùng biết Tịnh Như đại sư rất thương hắn, không bắt ép hắn tu hành, tận tâm tận lực chăm sóc hắn, vốn hắn cho rằng cứ như vậy tiếp tục sống cùng sư phụ, cho tới ngày hôm nay, hắn mới cảm nhận được thế nào là cô quạnh.

“Còn có ta bồi ngươi.” Huyền Dận nắm lấy tay cằm đèn của Minh Sùng, tiếng thanh lãnh lại kiên định.

Minh Sùng cười ha hả, “Thôi đi, không phải lần nào cũng là ta chủ động tới tìm ngươi sao? Hơn nữa tư chất của ngươi tốt như vậy, chẳng mấy chốc sẽ đắc đạo phi tiên rồi!”

“Sẽ tiếp tục bồi ngươi.” Đôi mắt đen như mực của Huyền Dận nhìn thằng vào mắt Minh Sùng.

Trong màn đêm pháo hoa nổ từng đóa xán lạn, hội hoa đăng gần bắt đầu rồi. Gió xuân đêm thổi qua ngàn cây, thổi rơi xuống những hạt mưa như sao đêm — đốm lửa nhỏ như làm phông nền trên bầu trời, chiếu rọi gương mặt như ngọc của Huyền Dận lúc sáng lúc tối, trong mắt ánh sáng nhạt như vĩnh viễn không thay đổi.

Minh Sùng cười đến khóe mày cong cong, hắn một bên kéo Huyền Dận đi tới bên bờ sông, một bên lấy ra que diêm, “Đến thả hoa đăng đi! Sau đó chúng ta đi ăn *nguyên bảo*!” Dứt lời liền đốt tim hoa đăng trong tay Huyền Dận.

Huyền Dận nhìn gò má cương nghị của Minh Sùng bị ánh nến tỏa ra, kỳ thực tướng mạo của Minh Sùng cũng là dạng khó gặp được, mặc dù là loại hình khác hoàn toàn với Huyền Dận, nhưng cũng mày kiếm mắt sao, khí vũ hiên ngang, trời sinh khóe miệng nâng lên cho dù không cười cũng là vẻ mặt ôn hòa, rất hài hòa. Cười rộ lên càng xán lạn như sao.

Huyền Dận buông xuống ánh mắt.

Nụ cười đẹp như vậy, y nhất định sẽ không để cho nó biến mất.

Huyền Dận chọn đèn chỉ là một cái đèn trắng nhỏ khung gỗ mộc mạc, Minh Sùng thế nhưng lại chọn đèn sen tinh xảo màu hồng nhạt, hai ngọn đèn gắn kết xuôi dòng mà đi, lưu lại một dòng gợn nước, mang theo tâm nguyện của hai người trôi đi phương xa.

Cách năm, trụ trì của Thanh Tịnh tự Tịnh Như đại sư tọa hóa, trước khi tọa hóa đem đệ tử cuối cùng Minh Sùng trục xuất khỏi Thanh Tịnh tự, lại cách mấy tháng, Huyền Thiên quán quan chủ Huyền Thiên Tử phi thăng, đệ tử Huyền Dận lên vị trí tân quan chủ.

Sau đó mấy năm, không ai biết được tung tích của Minh Sùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.