Bi Thiên

Chương 18: Rung động




Minh Sùng gần đây rất phiền não.

Bởi vì hắn thật sự buồn chán quá đi!

Tĩnh Liễu sáng sớm ra ngoài đi tới trấn mua đồ, Minh Sùng nằm trên giường nửa ngày nhìn Huyền Dận đang trầm tư ngồi bên cạnh mình, tay hắn vẫy vẫy trước mặt Huyền Dận, nặn nặn mặt y nhưng Huyền Dận vẫn như trước ngồi xếp bằng không chịu nhúc nhích, hắn nhếch miệng cười rón rén bò xuống giường, mũi chân mới đăt xuống đất đã chạy nhanh tới ôn tuyền cởi sạch y phục chuẩn bị nhảy vào trong, hắn đã sớm nghĩ muốn bơi lội và vân vân — sau đó hắn vẫn giữ tư thế đưa tay nhảy xuống nhưng eo lại bị người ôm lấy.

“!” Trên gáy Minh Sùng nổi gân xanh trên trán, “Ta chỉ đi ngâm mình thôi!”

“Không được.” Huyền Dận mặt lạnh kéo Minh Sùng về phòng ngủ, lấy bộ y phục mới nghiêm túc mặc cho Minh Sùng sau đó nhét hắn vào trong ổ chăn — điều thứ sáu trong sổ ghi chép dựng phu phải chú ý, trong lúc mang thai không thể bị cảm lạnh.

“Ta muốn ra ngoài chơi! Ra ngoài chơi!” Minh Sùng ôm chăn chơi xấu lăn lộn trên giường.

Ban người bọn họ ở trong thạch thất không có đồ gì có thể giải trí, đối với Minh Sùng luôn hoạt bát là một loại cực hình phải chịu, hắn cảm thấy mình gần móc meo rồi!

Huyền Dận cũng không muốn nghĩ nhiều, y bò lên giường ôm chặt Minh Sùng hạn chế hoạt động của hắn — điều thứ tư trong sổ ghi chép dựng phu phải chú ý, cấm kỵ động tác diện rộng, eo chịu lực — Huyền Dận rất nghiêm túc đem những điều Tĩnh Liễu ghi ra chú ý.

“Ta cảm thấy mình không khác gì phế nhân.” Minh Sùng bĩu môi thì thầm, “Ta cả thấy cơ thể hoàn mỹ của mình đang suy thoái, ta nghe tụi nó gào khóc, a, trái tim ta rất đau đó.”

Huyền Dận thở dài y sờ sờ đầu tóc ngắn thô cứng của Minh Sùng, “Ngươi hôm nay phải ngoan ngoãn đợi, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi tới trấn gần đây một vòng, tuy nhiên chỉ có lần này, sau ngày mai ngươi phải ngoan ngoãn ở lại.” Đem khí tức hai người tạm thời giấu đi y vẫn làm được.

“Thật sao?” Hai mắt Minh Sùng sáng ngời vươn người đặt Huyền Dậ dưới thân, hắn cười hì hì cúi đầu hôn Huyền Dận một cái, “Yêu ngươi chết đi được! Phải đi tới trấm mua chút đồ chơi về, còn có kẹo hồ lô, bánh bao nhân thịt không biết có không nữa, còn có…”

“Hử?” Huyền Dận hừ nhạ cắt đứt suy nghĩ linh tinh của Minh Sùng.

“Ờ!” Minh Sùng im lặng ngoan ngoãn nằm xuống.

Chậc, hình như có gì sai sai? Trước đây rõ ràng là chỉ có hắn hừ Huyền Dận sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà!

Trời gần sáng, Minh Sùng đã hưng phấn kéo Huyền Dận cùng Tĩnh Liễu, sau khi đánh răng rửa mặt xong, ba người liền lên đường đi vào trấn nhỏ.

Lúc này là thời gian chợ sáng, chợ trên trấn rộn ràng đầy người buôn bán.

“Đậu phụ đậu phụ! Ta muốn ăn đậu phụ!” Minh Sùng hưng phấn kéo hai người đi tới gọi ba bát đậu phụ.

Nhìn Minh Sùng ăn không còn hình tượng gì, Huyền Đận lấy cái khăn trong ống tay áo ra lau miệng cho hắn.

“Tên ăn mày này sao lại đến đây nữa?” Cửa tiệm truyền tới tiếng huyên náo khiến thực khách chú ý.

Minh Sùng tò mò ngẩng đầu lau miệng đi tới cạnh cửa. Chỉ thấy một tiểu hài tử quần áo rách rưới cả người bẩn thỉu ngồi xổm bên đường, trước người nó còn có một người được dùng chăn mỏng qua loa che lấy. Một đại hán cơ thể cường trán giơ dao mổ lợn la hét : “Ngươi mỗi ngày đều ngồi gần sạp của ta mùi hôi thế kia còn ai đến mua thịt nữa! Cút mau!”

Đứa bé kia mím môi không nói lời nào. Thấy nó quật cường không chịu rời khỏi, đồ tể (1) nhâc chân đạp thân thể nó, “Bảo ngươi cút có nghe không? Ngươi điếc sao?” Nói xong đá một cái lên trên chăn mỏng, “Mang theo vật bẩn thỉu này cút mau!”

Người đi đường hô lớn, dưới chăn mỏng một thân thể lăn ra, kia là bé gái không chênh lệch bao nhiêu với đứa nhỏ, sắc mặt đã cứng ngắt xám xịt.

“Ông sao có thể làm như thế!” Tiểu hài tử chịu đựng nước mắt vồ tới ôm lấy thi thể nữ hài.

“Nếu cảm thấy thi thể này không tốt, ta có thể cắt giúp ngươi.” Đồ tể cười lạnh giơ tay lên muốn dùng đao chém xuống.

“Này!” Minh Sùng không vừa mắt tiến lên nắm cổ tay đồ tể, “Ngươi có thấy mình quá đáng không?”

Đồ tể trừng nam nhân cao lớn đột nhiên xuất hiện này, dùng sức giãy dụa cổ tay đang bị giữ lại phát hiện không thể cử động.

“Quản việc không đâu!” Bị nam nhân hình thể không bằng mình dễ dàng khống chế khiến đồ tể xấu hổ kêu lên, gã nhâc chân muốn đạp vào bụng Minh Sùng, lại phát hiện thân thể trong nháy mắt không thể động đậy.

Minh Sùng nắm lấy chân nhấc lên của gã đạp một cái, bẻ gãy cánh tay của gã khiến gã bị đau thả đao qua bả vai.

Minh Sùng nhìn đồ tể bi đau lăn lộn trên mặt đất hừ lạnh một tiếng.

“Không sao chứ?” Huyền Dận sờ sờ vuốt ve bụng Minh Sùng, vừa nãy ra ngoài thấy đồ tể nhấc chân khiến y bị hù dọa.

“Sao có thể có chuyện chứ?” Minh Sùng cười hì hì vỗ mặt Huyền Dận, lại thấy trong mắt Huyền Dận thoáng hiện lên huyết sắc, “A?” Minh Sùng ngẩn người, lắc lắc đầu nhìn kỹ Huyền Dận một chút — hai con mắt đen như mực, trong vắt mà sâu sắc — hắn cào tóc, đại khái là nhìn nhầm đi, hắn lấy túi tiền của Huyền Dận ra đi về phía đứa nhỏ đang run rẩy cả người.

“Khà! Tiểu tử!” Minh Sùng ngồi xổm nhìn tiểu hài tử bẩn thỉu, đưa túi tiền ra, “An táng nàng cho tốt đi.”

Tiểu hài tử ngẩn người, nhìn namn nhân cao to tuấn lãng trước mặt, lúng túng nửa ngày mới lên tiếng, “Ta… Ta chỉ muốn mua quan tài… Không cần nhiều bạc như vậy.”

Minh Sùng cười cười, cũng không ngại bẩn đưa tay sờ sờ mái tóc rối bời của tiểu hài tử, “Tiền còn lại ngươi đi mua một bộ y phục sạch, ăn chút gì đó.”

Đôi mắt của đứa nhỏ đỏ lên, nước mắt vẫn luôn kìm nén chảy xuống, nó lắc đầu một cái, “Ta… Ta chỉ muốn tiền mua quan tài…” Suy nghĩ hồi lâu như đang cố lấy dũng khí, nó nhìn Minh Sùng, “Ân nhân! Để con đi cùng người đi! Nấu cơm quét dọn con đều có thể làm! Con… Khí lực của con rất lớn! Còn có thể giúp người khôn đồ đốn củi! Để con đi cùng người đi!… Nha nha nha… Con không còn nơi nào để đi nữa…”

Minh Sùng ngẩn cả người, nhìn đứa nhỏ khóc đến nổi mặt đầy nước, hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Dận, thấy Huyền Dận không có cau mày tức giận liền quay đầu về nhìn tiểu hài tử, hắn cười ha ha nói, “Có thể, vậy ngươi đi cùng ta đi!”

Ba người liền bồi tiểu hài tử đi mua một cái quan tài cùng làm lễ tang đơn giản, Tĩnh Liễu đem đứa nhỏ đi tắm thay y phục, Minh Sùng thì kéo Huyền Dận tiếp tục đi dạo chợ.

“Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa.” Huyền Dận lòng ôm bình ô mai, nhìn Minh Sùng đang vui vẻ gặm kẹo bên cạnh, nghiêm túc nói.

“Ta nếu không tiến lên người kia sẽ muốn chặt thi thể đó!” Minh Sùng vừa gặm kẹo hồ lô vừa mơ hồ nói, “Tuy rằng người chết sẽ không có lưu luyến với dương thế, thế nhưng như thế đối với người chết là đại bất kính, sẽ đưa tới trả thù. Hơn nữa đứa nhỏ kia cũng quá đáng thương.”

“Ta sẽ lo lắng.” Huyền Dận cúi mặt, “Nếu ngươi bị thương, ta…”

Minh Sùng liếm liếm kẹo hồ lô trong miệng, nhìn Huyền Dận cúi đầu, chậc, người nào sao có thể nói lời đáng yêu như thế chứ? Hắn nhìn chung quanh không thấy ai chú ý tới nơi này, thật nhanh hôn lên gương mặt mịn màng của Huyền Dận một cái, “Ta không có việc gì đâu! Đừng lo! Ta không phải kẻ yếu đuối, ta sẽ tự bảo vệ tốt bản thân!”

Huyền Dận bị hôn sợ hết hồn, y sờ sờ lên gò má nhìn về phía Minh Sùng.

Cho dù ánh nắng mặt trời cũng không giấu đi được nụ cười cong cong xán lạn kia của nam nhân.

— mày kiếm mắt sao, khí vũ hiên ngang, đất là sở hữu của y, của một mình y, muốn cùng người này tiếp tục sóng vai tiếp tục bước, theo ánh mặt trời mà đi đến khi đầu đầy tóc bạc. Y là thần, hắn là ma, sinh mệnh hai người vĩnh viễn đều không có điểm dừng, có thể tiếp tục còn nhau tiến bước, lâu như trời đất, biển cạn đá mòn.

======================

(1) : đồ tể; tên đồ tể; người làm nghề sát sinh (ví với kẻ giết hại nhân dân), kẻ giết loài vật bán gọi là đồ tể

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.