Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 47




Buông xuống quyển sách giáo trình, Yến Phi xoa xoa ánh mắt khô khốc. Từ tuần này bắt đầu là tiến vào kỳ thi, mặc dù có Tiêu Dương bọn họ giúp hắn học bù, nhưng mà thành tích bài tập chuyên ngành của hắn chỉ sợ là sẽ không được tốt, dù sao hắn cũng không hề thích chương trình học này, lại còn không tự mình nghe giảng qua. Đi tới phòng vệ sinh để rửa mặt, Yến Phi đi ra ngoài phòng khách. Hôm nay là thứ bảy, ngày hôm qua giữa buổi sáng hắn đã bị ba người kia đón tới đây.

“Phi.”

Yến Phi mới xuất hiện, ba người trong phòng khách đều hô lên.

Yến Phi đi tới bên cạnh Tôn Kính Trì ngồi xuống, hữu khí vô lực nói: “Học mệt mỏi, nghỉ ngơi chốc lát.”

“Dứt khoát ngừng học đi thôi.” Tôn Kính Trì đau lòng nói, bóp bóp bả vai giúp hắn.

Yến Phi cười cười: “Ngừng học thì sẽ khó có thể cùng người nhà giải thích, kiên trì một chút vậy. Các em cứ một mực như vậy ở trong phòng khách xem TV sao? Có chương trình gì đặc biệt à?”

“Không có gì, chỉ là tùy tiện xem mà thôi.” Nhạc Thiệu đáp lại bằng một câu. Chỉ cần có Yến Phi ở đây, cho dù bọn họ có ngẩn người thì cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Yến Phi đè lại tay của Tôn Kính Trì, không để y tiếp tục xoa bóp nữa.

“Anh hôm nay đã học một ngày rồi, đi ra ngoài hít thở không khí đi.” Tiêu Tiếu đề nghị, “Buổi tối ra ngoài ăn, đừng nấu.”

“Đúng thế, đi ra ngoài ăn, anh học tập mệt như vậy, đừng nấu làm gì.” Tôn Kính Trì ôm bả vai của Yến Phi, thấy đối phương không có phản ứng gì, y được một tấc lại muốn tiến một thước, đem người ôm vào trong lồng ngực.

Yến Phi quả thực mệt mỏi, nhất là về thương ở cổ tay còn chưa có hoàn toàn bình phục, thời gian viết quá dài sẽ khiến cho cổ tay ê ẩm đau nhức. Mới vừa rồi có một trận tuyết lớn rơi xuống, trời trở nên lạnh hơn, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Buổi tối ra ngoài ăn lẩu đi, đã sớm muốn ăn.”

“Được.” Ba người khẳng định là nghe theo hắn.

Tâm động không bằng hành động, nhìn thời gian đã sắp tới năm giờ, bốn người lập tức mặc quần áo rời nhà, miễn cho trên đường bị kẹt xe. Nhạc Thiệu lái xe, Tôn Kính Trì ngồi ở ghế phó lái, Yến Phi lộ ra vẻ mệt mỏi tựa vào trên vai của Tiêu Tiếu. Hơn một tháng không học, hôm nay lại học nguyên một ngày, đầu đều ong nhức, cũng có một loại cảm giác suy yếu. Lần này thương tổn vẫn là bị thương tới nguyên khí, cho dù mỗi ngày uống sữa uống canh gà cũng không chữa được, xem ra còn phải rèn luyện.

“Có phải hay không không thoải mái?”

Tiêu Tiếu sờ trán của Yến Phi. Yến Phi nhắm lại đôi mắt, nói: “Không, chỉ là lâu rồi không có lao động trí óc, có chút đau nhức.” Thanh âm của hắn mang theo vài phần nồng đậm mệt mỏi, Tiêu Tiếu nghe được miệng khô lưỡi khô. Từ khi biết được Yến Phi là ai, ba người sẽ không đi tìm kẻ khác để giải quyết, đều nghẹn tới chết mới tìm ngũ cô nương của mình.

* ngũ cô nương:  là bàn tay, ở đây là chỉ thủ dâm

“Vậy anh dựa vào em nghỉ ngơi trong chốc lát đi, tới rồi sẽ gọi anh.”

“Ừ.”

Chiều cao khác biệt ở thời điểm này liền biểu hiện ra ưu thế. Thoải mái mà tựa vào trên vai của Tiêu Tiếu, Yến Phi thật sự là có chút mệt nhọc. Tiêu Tiếu vươn tay ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, trong mắt hiện lên vui mừng.

Xe đi hết hơn một giờ mới tới được chỗ ăn lẩu. Yến Phi vừa ngủ được một giấc ngắn, so với vừa rồi cảm giác tốt hơn rất nhiều. Quàng lên khăn cổ, hắn theo Tiêu Tiếu xuống xe, Nhạc Thiệu khóa xe. Ở trước khi đi, Nhạc Thiệu đã gọi điện thoại cho ông chủ của tiệm lẩu, đã đặt trước phòng. Xe của hắn dừng lại, ông chủ tiệm lẩu cũng đi ra đón tiếp. Thái tử gia quang lâm, đây cũng không phải là việc nhỏ.

Bốn người đi vào trong phòng đã đặt trước, sau khi cả bốn ngồi xuống, ông chủ trực tiếp lấy ra thực đơn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, giao tới trên tay của Tôn Kính Trì, cung kính nói: “Ngài xem xem có hay không muốn gọi thêm thứ gì. Trong tiệm hôm nay vừa lúc có tay gấu, tôi đã bảo phía nhà bếp chuẩn bị tốt.”

Yến Phi vừa nghe liền mở miệng nói: “Không ăn tay gấu, anh sợ buổi tối gặp ác mộng.”

Ông chủ ngẩn người, nhìn về phía Yến Phi, nghĩ thầm tiểu tử này là ai mà lại to gan như vậy? Ba vị Thái tử gia thường thường vẫn tới đây ăn. Nào biết, ngay sau đó, ông ta chợt nghe Tôn Kính Trì nói: “Bỏ tay gấu đi, sau này cũng đừng chuẩn bị cho bọn tôi. Canh thì đổi thành canh tẩm bổ, rượu cũng không cần. Thịt dê ít đi một đĩa, đổi thành thịt gà xé.” Đem thực đơn giao lại cho ông chủ, Tôn Kính Trì lại nói: “Trước hết dùng nước sôi rửa qua dụng cụ đi.”

Ông chủ cảm thấy khiếp sợ, không khỏi nhìn Yến Phi thêm vài lần, vội vàng nói: “A, được được, để tôi bảo nhà bếp mang đồ ăn lên.”

“Đồ uống muốn uống gì?” Yến Phi hỏi.

“Sữa chua. Có muốn uống nước trái cây hay không?” Thanh âm của Tôn Kính Trì tăng thêm vài phần ôn nhu.

“Vậy thì sữa chua đi.” Yến Phi không nhìn thực đơn, khẩu vị của hắn cùng ba người này không khác là mấy.

Ông chủ cầm lấy thực đơn, mang theo một bụng đầy tò mò, nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền có nhân viên tiến vào để rửa dụng cụ. Yến Phi cởi bỏ áo khoác, Tiêu Tiếu ngồi ở bên cạnh hắn giúp hắn thoát y phục. Mới cởi được một nửa, một tiếng hét kinh hãi đánh vỡ an tĩnh trong phòng.

“Yến Phi?”

Yến Phi giương mắt, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng giương mắt, sau đó ánh mắt của ba người trong nháy mắt liền lạnh đi vài phần.

Người vừa gọi Yến Phi chính là cô nhân viên phục vụ, Yến Phi nhất thời nghĩ không ra đối phương là ai, trong đầu ẩn ẩn có một bóng dáng mơ hồ. Đối phương thấy hắn không hé răng, cắn cắn môi nói: “Tớ là Nghê Thúy Hoa a.” Ánh mắt của cô đánh giá Yến Phi, mang theo nghi hoặc cùng không thể tin tưởng được.

“Nha ~ là cậu à, tôi nhất thời không nhận ra. Cậu ở trong này làm thêm a.” Yến Phi đùa cợt nói.

Nghê Thúy Hoa hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cười cười nói: “Tớ cũng thiếu chút nữa không nhận ra cậu, cậu… thay đổi rất nhiều.”

Yến Phi đang muốn nói gì đó, một người liền đánh gãy hắn, thanh âm lạnh lùng nói: “Nơi này từ bao giờ nhân viên phục vụ lại không có quy củ như vậy.”

Người lên tiếng đánh gãy là Nhạc Thiệu, hơn nữa trong khẩu khí còn rất không khách khí.

Tay của Nghê Thúy Hoa run lên, huyết sắc trên mặt thối lui. Không dám lại nhìn Yến Phi, động tác của cô mau chóng rửa sạch dụng cụ, sau khi cùng một nhân viên khác dọn dụng cụ tới trước mặt bốn người, liền vội vàng rời đi. Chẳng qua trước khi rời đi, cô lại phiêu mắt liếc về phía Yến Phi một cái, một cái liếc mắt kia, vô cùng phức tạp.

Nghê Thúy Hoa vừa đi, ba người liền gầm nhẹ: “Cô gái kia là ai!”

“Anh ‘trước kia’ quen biết, hiện tại không biết.” Yến Phi ngay câu nói đầu tiên đã hoàn toàn dập tắt ‘lửa dấm chua’ của ba người. Dù sao đối với bọn họ mà nói, uy hiếp của nữ nhân còn cao hơn so với nam nhân.

“Cô ta là ai. Anh nhớ sao?” Tiêu Tiếu hỏi.

Yến Phi làm một cái thủ thế nhỏ giọng, nói: “Về nhà nói sau.”

Tiêu Tiếu cũng không hỏi tiếp nữa.

Cửa phòng mở ra, là ông chủ, phía sau còn đi theo vài người, mang theo nồi, mang theo đồ ăn. Nghê Thúy Hoa cũng đi vào, trên tay bưng một chiếc khay, bên trong là các loại nước chấm. Lẩu ở tại đây không phải ăn chung bằng một cái nồi lớn, mà là mỗi người một nồi nhỏ. Ở thời điểm khi phục vụ chia thức ăn, ông chủ tự mình đổ sữa chua cho bốn người. Nhạc Thiệu mở miệng: “Đây là Yến Phi, đã kết bái cùng tôi, sau này thấy thì phải gọi là Yến thiếu.” Kỳ thực anh càng muốn nói, đây chính là ‘bà xã của tôi’.

Nhạc Thiệu giới thiệu như thế, ông chủ sợ hãi, mau chóng hô lên: “Yến thiếu.” Thầm mắng chính mình vừa rồi không có mắt mà.

“Gọi tôi là Yến Phi được rồi.” Yến Phi hào phóng nói, hỏi: “Không biết ông chủ họ gì?”

“Tiểu đệ họ Chu, Yến thiếu ngài cứ gọi tôi là lão Chu được rồi.”

“Ông chủ Chu không cần phải khách khi như vậy. Nơi có thể để cho Kính Trì bọn họ đề cử, tuyệt đối là số một số hai ở đế đô này. Sau này tôi mang bạn bè tới ăn, ông chủ Chu phải giảm giá một chút cho tôi đấy nhé.”

Vừa nghe thấy đối phương gọi Tôn thiếu là ‘Kính Trì’, ông chủ Chu đối với Yến Phi càng thêm cung kính, lập tức nói: “Yến thiếu đã tới nơi này của tôi đã ủng hộ, đừng nói là giảm giá, nên để tôi mời mới đúng.”

“Ha ha, tôi ăn ở đây, cứ tính hết qua cho Kính Trì bọn họ là được.” Yến Phi nói giỡn, hắn đương nhiên sẽ không làm ra hành vi ăn mà không trả tiền.

Tôn Kính Trì vẻ mặt ôn nhu nói: “Anh thích liền cứ việc ăn hết mình, tiền thì giao cho em.”

“Tôi mời tôi mời. Hôm nay có thể quen biết được với Yến thiếu, đây là duyên phận, bữa hôm nay cứ để tôi mời.” Ông chủ Chu vỗ ngực nói, toàn bộ bữa cơm này đều là ông ta mời. Người có thể làm cho cả ba vị đại thiếu gia nhìn trúng, ông nịnh nọt còn không kịp. Ánh mắt của ông chủ Chu rất độc, chỉ cần cùng hắn nói chuyện vài câu như vậy thôi, liền biết được vị Yến thiếu này tuyệt đối không cùng một cấp bậc với Đỗ Phong.

Nghê Thúy Hoa đứng ở cửa một bộ dạng tùy ý sai phái, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người của Yến Phi, mang theo quang mang nan giải. Nhạc Thiệu không dấu vết liếc cô ta một cái, sau đó mới đối với ông chủ Chu ngoắc ngoắc ngón tay, ông chủ Chu lập tức đưa lỗ tai qua. Nhạc Thiệu đối với ông chủ Chu nói hai câu, ông chủ Chu gật gật đầu, rồi mới xoay người đối với Nghê Thúy Hoa nói: “Cô đi ra ngoài đi.”

Nghê Thúy Hoa thân mình chấn động, nhìn về phía Yến Phi. Yến Phi đang uống trà, không có nhìn thấy cô ta. Trong mắt của Nghê Thúy Hoa nháy mắt liền hiện lên thủy quang, mở cửa đi ra ngoài. Ông chủ Chu thấy Nghê Thúy Hoa đi ra, rồi mới quay đầu lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu thản nhiên nói: “Chỉ cần cô ta đừng có tiếp tục dùng ánh mắt như vậy để nhìn nữa, trước cứ giữ lại đi.”

Ông chủ Chu gật gật đầu, cùng ba vị Thái tử gia hàn huyên vài câu, sau đó mới lui ra, không quấy rầy bốn người dùng cơm.

Ông chủ Chu vừa đi, Yến Phi lập tức cầm lấy chiếc đũa, nuốt nước miếng: “Anh đói bụng.”

Ba đôi đũa lập tức gắp thịt gà xé để tới trong chiếc nồi nhỏ đặt tại trước mặt hắn. Yến Phi còn đang phải uống thuốc, không thể ăn được thịt dê. Yến Phi gắp cho ba người thịt dê cùng thịt bò, trong bầu không khí nóng hôi hổi, toàn bộ mọi người đều yên lặng.

Một bữa lẩu này ăn xong liền đã qua hai giờ, ở sau khi Yến Phi tỏ ý muốn ra về, Nhạc Thiệu liền gọi người tới tính tiền. Ông chủ Chu nói cái gì cũng không chịu nhận tiền, Nhạc Thiệu đem tiền đặt ở trên bàn, sau đó kéo tay của Yến Phi rời đi. Nghê Thúy Hoa thiếu chút nữa đã mất việc, nhìn Yến Phi đi tới trước cửa của một chiếc Porsche. Từ lúc ở trong phòng rời đi, Yến Phi một cái liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua cô, nước mắt của Nghê Thùy Hoa một giọt lại một giọt rơi xuống.

Ông chủ Chu đi tới trước mặt của Nghê Thúy Hoa, rất không vui nói: “Cô làm sao vậy hả? Sau này đừng có dùng ánh mắt như vậy để tới đây làm việc. Nhạc thiếu bọn họ là người cô có thể đắc tội được sao?!”

Nghê Thúy Hoa nghĩ muốn giải thích, lại nhịn xuống. Yến Phi rõ ràng là hận cô. Chỉ là Yến Phi làm sao có thể kết bạn được với ba vị Thái tử gia kia?

Xe rời đi, ba người liền khẩn cấp hỏi: “Phi, cái cô gái kia là ai!”

Yến Phi có chút bất đắc dĩ đáp: “Hẳn là, bạn gái của Yến Phi trước kia đi.”

“Cái gì?! Bạn gái?!”

Yến Phi che lỗ tai, dở khóc dở cười: “Anh chỉ là đoán như vậy, bởi vì trong trí nhớ của Yến Phi trước kia, có lưu lại một đoạn trí nhớ về cô gái kia. Hai người này hình như còn học chung với nhau ở trung học. Cụ thể tình huống thế nào thì mấy đứa tự đi thăm dò đi. Anh cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Mấy đứa không cần phải kích động như vậy, anh cùng cô ta cũng không có khả năng có quan hệ gì cả.”

Ba người bình tĩnh lại. Cô gái kia quen chỉ là khuôn mặt này của Yến Phi, căn bản không phải là linh hồn bên trong cơ thể của Yến Phi. Cẩn thận hồi tưởng lại, cô gái kia bộ dạng cùng dáng người đều rất bình thường, là loại người ném vào trong một đám người liền tìm không ra. Cho dù người này có thực sự thích nữ nhân đi chăng nữa, cũng sẽ không thích loại hình như vậy. Ba người không tiếp tục ăn giấm nữa.

Tôn Kính Trì vẫn hơi lo lắng, nói: “Anh hiện tại đã có tiền, cô ta tới tìm anh thì làm sao?”

“Anh cũng đâu có quen cô ta.” Yến Phi thực rõ ràng. Trong thế giới của Yến Phi trước kia, người mà hắn chấp nhận chỉ có duy nhất người nhà. Những người khác cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.

Ba người vừa lòng.

Về tới nhà, tắm rửa sạch sẽ xong, bốn người nằm ở trên giường nhàn nhã tán gẫu. Nhạc Thiệu nằm ở trên đùi của Yến Phi, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu một trái một phải ôm lấy hắn. Bị ba người ấm áp vây quanh như vậy, nhìn nụ cười trên khuôn mặt của Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu, nhìn vẻ khoái hoạt trong đôi mắt của Tiêu Tiếu, không biết vì cái gì, tâm tình của Yến Phi lại hiện lên từng trận đau đớn.



Buổi chiều thứ ba có cuộc thi thể dục, thành tích có thể biết ngay tại chỗ, mọi người cũng sớm trở về ký túc xá. Một thân đầy mồ hôi, bốn người thay phiên nhau tắm rửa, cũng không ôn tập mà lên mạng, chơi game hoặc là nói chuyện phiếm, chờ tới sau khi ăn xong cơm chiều thì lại đi học.

“Chocolate, các cậu ăn không?”

Vệ Văn Bân lên tiếng hỏi, Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu đều ứng thanh đáp, Yến Phi lại không hé răng.

“Yến Phi, chocolate, ăn hay không?” Vệ Văn Bân cầm lấy chocolate đi tới, lại hỏi lần nữa.

Yến Phi đang đánh chữ nâng tay lên, cầm lấy một viên, đầu cũng không nâng, nói: “Trong ngăn kéo có bánh cookie, hàng nhập khẩu.”

Vệ Văn Bân không khách khí kéo ra ngăn kéo đựng đồ ăn của Yến Phi, lấy ra một túi bánh cookie, rồi mới mở ra, phân cho Tiêu Dương cùng Tiêu Bách Chu. Loa trong ký túc xá đúng lúc này vang lên, bên trong truyền tới thanh âm của bác bảo vệ: “Yến Phi, dưới tầng có người tìm cậu.”

Yến Phi động tác đánh chữ dừng lại.

“Yến Phi có đó không? Dưới tầng có người tìm.”

“Có.”

Nói với ba người đang cùng mình tán gẫu là có người ở dưới tầng tìm hắn, Yến Phi cầm lấy áo khoác, đi ra cửa đổi giày rồi bước ra ngoài, trong tay còn cầm theo viên chocolate kia.

“Ai tìm Yến Phi vậy?” Vệ Văn Bân buồn bực.

“Muốn đi xem hay không?” Tiêu Bách Chu hỏi Tiêu Dương.

Tiêu Dương do dự nói: “Vẫn là chờ anh ấy trở về rồi lại hỏi đi. Chúng ta cùng đi qua, giống như là đang giám thị anh ấy vậy, không tốt.”

Ngẫm lại cũng thấy đúng, Tiêu Bách Chu lại tiếp tục chơi game, cùng người nào đó nói chuyện phiếm ở trên mạng.

Chạy xuống dưới tầng, Yến Phi hỏi bảo vệ: “Bác, là ai tới tìm cháu?”

Bác bảo vệ chỉ chỉ ba nam nhân đeo kính râm đang đứng ở trước cửa: “Là bọn họ, tìm cậu.”

Yến Phi cẩn thận đánh giá ba người, đi qua: “Các anh muốn tìm tôi?”

Trong ba người, có hai người mặc áo nhung đen, thân hình cao lớn. Nam nhân đứng ở giữa hai người có vóc dáng thấp, phủ một bộ áo lông dài màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ len màu trắng, rất làm dáng. Hắn ta đối với Yến Phi gợi lên khóe môi, tháo xuống kính râm che khuất nửa khuôn mặt. Khi mặt của người nọ hoàn toàn lộ ra, đồng tử của Yến Phi trong giây lát liền co rút lại.

“Mày chính là Yến Phi a.” Ánh mắt của Đỗ Phong tràn ngập soi mói nhìn về phía Yến Phi, dùng gọng kính râm chống đỡ cằm của mình, “Không biết mày có hay không từng nghe qua tên của tao, tao tên là Đỗ Phong.”

Trong mắt của Yến Phi lướt qua một đạo hàn quang, hắn chậm rãi mở miệng: “Anh tên là, Đỗ Phong?”

“Xem ra mày chưa từng nghe qua tên tao.” Đỗ Phong một lần nữa đeo vào kính râm, chỉ chỉ ra phía sau, “Tìm một chỗ không có ai để nói chuyện đi.”

Dứt lời, hắn ta xoay bước bước đi, không sợ Yến Phi không đi theo.

Yến Phi quả thực đi theo, viên chocolate trên tay phải ở thời điểm khi Đỗ Phong nói ra tên mình liền bị hắn một phen bóp nát, khớp xương trên mu bàn tay gồ cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.